Tản Văn Một Người Giữ Lời, Một Người Giữ Kỷ Niệm - Angle

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi angle9110, 5 Tháng năm 2025.

  1. angle9110

    Bài viết:
    62
    Một người giữ lời, một người giữ kỷ niệm

    Tác giả: Angle

    Thể loại: Tự truyện


    [​IMG]

    "Năm tôi 30 tuổi – và tôi nhận được thiệp cưới của anh."

    Chúng tôi từng hẹn nhau năm 30 tuổi sẽ cưới. Không phải lời thề thốt nghiêm túc, cũng chẳng phải ước hẹn viết trên giấy. Chỉ là một câu nói vu vơ trong một buổi tối mùa đông, khi cả hai còn là sinh viên, ngồi sau chiếc xe máy cũ, chạy vòng vòng qua những con phố lặng của Hà Nội. Trời se se lạnh, nhưng trái tim tôi thì đầy ắp ấm áp.

    Anh quay lại, nheo mắt cười:

    "Nếu đến 30 mà cả hai vẫn chưa ai cưới ai, thì cưới nhau nhé?"

    Tôi bật cười, gật đầu:

    "Ừ, hẹn anh năm đó."

    Lúc ấy, tôi thực lòng tin rằng chúng tôi sẽ chẳng cần đợi tới tận năm 30. Tôi ngỡ mình đã tìm được người sau cuối. Nhưng, tôi đã nhầm.

    Chúng tôi quen nhau năm 20 tuổi, yêu nhau ở tuổi 22, và chia tay năm 26. Không có kẻ thứ ba, không phản bội. Chỉ là, sau một lần cãi vã tưởng như nhỏ nhặt, anh lặng người nói: "Chúng mình đã đi quá xa trên hai con đường khác nhau."

    Tôi không khóc, không níu kéo. Chúng tôi buông tay nhau, lặng lẽ như thể chưa từng hứa hẹn điều gì.

    Những năm sau đó, tôi đi làm, chuyển nhà vài lần, có vài mối quan hệ mơ hồ rồi cũng nhạt dần. Tôi không nhắc đến anh, nhưng bạn bè thân ai cũng biết rằng anh vẫn ở đó – không phải trong danh bạ điện thoại, mà trong một ngăn ký ức mà tôi chưa từng khóa lại.

    Tôi vẫn luôn tin, nếu là định mệnh, chúng tôi rồi sẽ gặp lại. Biết đâu một ngày, anh sẽ đứng trước mặt tôi và nói: "Anh về rồi đây."

    Thế rồi, năm tôi tròn 30, tôi nhận được một thiệp mời. Người gửi là anh. Và cô dâu.. không phải tôi.

    Tôi nhớ rõ ngày hôm đó. Bưu tá mang phong bì đến văn phòng giữa giờ làm. Tôi cầm nó lên, mở ra một cách thản nhiên, cho đến khi mắt tôi dừng lại ở tên cô dâu – lạ lẫm nhưng đẹp. Nhìn thiệp cưới của anh, tôi không bật khóc, cũng không run rẩy. Tôi chỉ lặng lẽ ngồi đó, nhìn chăm chăm vào những dòng chữ in nghiêng, như thể đang đọc phần kết của một cuốn truyện mà mình không được viết tiếp.

    Tôi cười. Một nụ cười rất khẽ, đến mức chính tôi còn không nhận ra là mình đang buồn.

    Không ai biết rằng, sau nụ cười ấy là một buổi tối tôi ngồi trong căn phòng nhỏ, bật lại playlist cũ – những bản nhạc chúng tôi từng nghe, từng thuộc lòng lời ca, từng ngồi im bên nhau những chiều mưa.

    Anh từng là người duy nhất tôi có thể gọi bất kỳ lúc nào, chỉ để hỏi một điều ngốc nghếch như: "Trứng rán nên để lửa to hay nhỏ?"

    Và anh sẽ trả lời nghiêm túc, như thể đang bàn một chuyện hệ trọng.

    Bây giờ, với những điều nhỏ nhặt như thế.. tôi chẳng biết nên kể cho ai.

    Tôi không đi dự đám cưới. Chỉ nhắn cho anh một dòng: "Chúc mừng anh. Thật lòng."

    Anh nhắn lại: "Cảm ơn em. Em vẫn là một phần trong thanh xuân của anh."

    Tôi cười. Chúng ta vẫn hay dùng từ "thanh xuân" để nói về những người ta không còn giữ lại – như một cách đẹp đẽ để chia tay mà không làm tổn thương ai.

    Tháng sau, tôi bước sang tuổi 30. Không thiệp cưới, không tiệc rượu. Tôi tự mua tặng mình một bó hoa, ngồi ăn tối ở nhà hàng yêu thích, gọi một ly rượu vang, rồi về nhà mở lại những trang nhật ký cũ.

    Một đoạn chữ mờ nhòe hiện ra:


    "Nếu một ngày anh không còn yêu em nữa, em sẽ học cách không trách anh. Vì tình cảm, suy cho cùng, đâu ai kiểm soát được mãi?"

    Tôi mỉm cười. Có lẽ tôi đã trưởng thành thật rồi.

    Không phải vì tôi hết yêu, mà vì tôi đã học cách giữ lại người đó trong ký ức, chứ không phải trong hiện tại.

    Tôi vẫn chưa yêu ai mới. Nhưng tôi cũng không cô đơn. Tôi có bạn bè, công việc tôi yêu, những sáng cà phê một mình với tâm trí thanh thản. Có những đêm mưa tôi vẫn nhớ anh, nhưng không còn thấy nhói lòng.

    Tôi vẫn thường nghĩ: Nếu một ngày nào đó chúng tôi gặp lại, tôi sẽ chào anh như một người quen cũ. Có thể kể cho anh nghe về cuốn sách tôi đang đọc, bộ phim tôi thích, và cả việc tôi đã tự học cách yêu lấy chính mình.

    Một người bạn từng hỏi tôi: "Nếu được quay lại năm 26, em có chọn giữ anh lại không?"

    Tôi trả lời: "Không. Em muốn giữ lại những gì đã có, trọn vẹn như nó vốn là. Không sửa chữa. Không tiếc nuối."

    Chúng tôi từng hứa cưới nhau năm 30 tuổi. Tôi giữ lời theo cách của riêng mình – bằng những năm tháng không yêu ai khác. Còn anh giữ lời theo một cách khác – sống hạnh phúc, tìm được người đến đúng lúc hơn tôi.

    Tình yêu không phải lúc nào cũng cần kết thúc bằng một đám cưới. Đôi khi, nó chỉ cần đủ đẹp, để khi nhớ lại, ta có thể mỉm cười và nói: "Mình đã từng yêu, thật lòng."

    Và ở tuổi 30, tôi đã học được cách buông tay một người – mà không để đánh mất chính mình.


    End.


    Đăng nhập để xem và ủng hộ bài viết mình nha. Thanks

    Angle
     
    iam.wonwooChì Đen thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng năm 2025
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...