Truyện Teen Một Nghìn Cánh Hạc Liệu Có Đổi Được Một Điều Ước? - TieuLinh

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi TieuLinh, 16 Tháng tư 2020.

  1. TieuLinh

    Bài viết:
    5
    Một cánh hạc: Love you.

    Hai cánh hạc: Love you much.

    Ba cánh hạc: I love you.

    Năm cánh hạc: Love you forever.

    Mười một cánh hạc: I only love you.

    Năm mươi lăm cánh hạc: Tớ yêu cậu, yêu chẳng hối tiếc.

    Chín mươi chín cánh hạc: Ý tớ là "ever lasting" đấy.

    365 cánh hạc: Chúc mừng năm mới cậu nhé!

    888 cánh hạc: Chúc cậu phát tài phát lộc nha!

    999 cánh hạc: Một điều ước. Điều ước ấy

    Là cánh hạc thứ 1000.

    1000 cánh hạc: May mắn ơi, mỉm cười.

    Nhé!

    * * *

    - Sao cậu gấp cái đó hoài vậy?

    - Tớ đang cần tới 1000 cánh hạc cơ.

    Trang lấy tay che đi cái ngáp một cách mệt mỏi trên giường bệnh. Lần nào Hoàng tới thăm nó cũng mang theo một chiếc túi

    Nhỏ xinh màu xanh lục. Bên trong sẽ là những con hạc giấy bé xíu được gấp từ những tờ giấy hình vuông với đủ họa tiết và màu sắc. Trang để ý thấy Hoàng bắt đầu làm thứ công việc rảnh rang này đã được hơn 1 tuần, mặc cho cô đã liên tiếp chê bai hay phản đối vì thực sự nhìn nó quá tốn thời gian.

    - Cậu tin là nó có thật ư?

    - Huh? Tin cái gì? - Hoàng dừng tay, ngước lên nhìn Trang.

    - Ý tớ là những cánh hạc ấy ấy, cậu tin là điều ước sẽ thành sự thật à?

    Hoàng cười nhẹ.

    - Chỉ cần có niềm tin thôi mà!

    Ừ đúng, chỉ cần có niềm tin, thì Trang sẽ mãi mãi ở đây, bên cạnh cậu..

    Trang nghịch nghịch móng tay, thở dài:

    - Cậu cũng biết đấy, biết về 20 phần trăm còn lại..

    - Cậu đừng nhắc tới nó nữa! Tớ đã bảo là cần có niềm tin và mọi thứ sẽ ổn mà!

    Hoàng nhíu mày gắt lên, kéo ghế rồi đưa cho Trang tô cháo gà nóng hổi, nói xong, cậu xách túi hạc giấy đi ra cửa phòng bệnh. Tay đưa

    Lên nắm chốt cửa, đầu vẫn quay lại nói:

    - Cậu cần có niềm tin! Tới giờ cơm trưa rồi, chiều tớ lại sẽ qua. Trang à, đừng nghĩ ngợi gì nhiều, nhé?

    Trang không nói gì nữa, lấy chiếc thìa ở cạnh giường lên bắt đầu ăn cháo. Nó biết nó cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Cứ sống thế thôi, sống cho tới khi nó phải chết. Con người ta ai cũng có sốmệnh cả, mỗi người hoặc là sẽ bị gắn liền với căn bệnh nào đó, hoặc là hoàn toàn có sức đề kháng cao, cả đời không biết đánh vần chữ 'bệnh'. Căn bệnh quái ác dai dẳng cứ bám lấy nó. Mặc cho dù nó đang sống ngay tại cái đất nước vô cùng phát triển về y học này. Mọi thứ như vô ích! Đối với căn bệnh hiện tại của nó thì chỉ có chờ, và chờ, chờ một cái thứ gì đó gọi là kỳ tích – theo như mẹ nó nói thì là như vậy. Đúng, nó bị ung thư.

    Trang thở dài, húp húp nốt cháo rồi đặt xuống, nhắm mắt lại nghĩ về một thứ gì

    Đó tươi đẹp hơn..

    * * *

    Hoàng về tới nhà ăn bữa trưa một cách qua loa, tắm rửa một chút cho mát rồi lại leo lên giường ngồi gập từng cánh hạc

    Giấy nhỏ xinh. Cậu tin là sẽ có kỳ tích mà! Chỉ cần 1000, 1000 con hạc giấy thôi mà.

    Cậu cầm bút viết nguệch ngoạc lên cánh con hạc thứ 478, bỏ vào lọ rồi lại tiếp tục.

    - Con làm gì thế? Trang nó thế nào rồi?

    Mẹ Hoàng mang đĩa hoa quả vào phòng và đặt lên bàn học của cậu. Bà biết chỉ còn hơn một tháng nữa thôi là Trang sẽ phẫu thuật, vì

    Vậy thời gian này hầu như hôm nào con trai bà cũng tới bệnh viện, và tất nhiên, bên cạnh luôn là túi hạc giấy. Hoàng thấy mẹ hỏi không nói gì, tiếp tục viết con số500 vào cánh hạc.

    - Vẫn vậy mẹ ạ! Con nghỉ một lát nhé!

    Chờ mẹ ra khỏi phòng, cậu mệt mỏi xếp những con hạc vào cho thật gọn, nằm ngả người xuống giường.

    Buổi chiều, ánh nắng chói chang chiếu xuống vạn vật. Chỉ khi đi đến dọc đường quen thuộc với hai bên hàng cây xanh ngát, Hoàng mới có thể thở hắt ra một cái. Nắng thỉnh thoảng xen qua kẽ lá, chiếu xuống gương mặt tuấn tú của cậu. Con đường tuy chưa tới lúc tan tầm nhưng vẫn tấp nập xe cộ.

    Hoàng đạp chiếc xe thể hình đi qua nắng, cố gắng nép vào ven đường để lẩn tránh ánh nắng gay gắt của thành phố. Cứ đi được một đoạn đường là bao nhiêu hàng kem bày sẵn khắp phố. Cũng lâu rồi hai đứa chưa thi chạy xe đạp, Trang tuy là con gái nhưng trước đây, nó luôn là đứa thắng cuộc.

    Hoàng dừng xe, gạt chân trống chạy vào lề đường mua hai cây kem mang tới bệnh viện.

    - Ngon chứ? Đúng vị kem dứa hay ăn rồi nhé!

    - Tất nhiên là ngon rồi, cậu đạp xe tới đây hả?

    - Ừ! Chú bán kem hỏi sao năm nay không thấy hai đứa cùng chạy xe đấy. Nên là mau khỏi đi, còn "đi đu đưa" với tớ chứ.

    Thoáng chốc, Trang khựng lại. Cây kem ở đầu môi vẫn ngọt ngào, nhưng lạnh ngắt..

    - Tớ cũng muốn..

    - Ừ tớ biết. Mà, chỉ cần cậu thu hết niềm tin vào một khoảng trời trong lòng, chờ cho tới khi nó

    To, thật to vào, lúc ấy tớ và cậu sẽ cùng lại đua xe. Ok chứ?

    Đôi mắt xanh to tròn cụp xuống, Trang đang nghĩ về một bầu trời xanh trong lòng mình.

    ###.. ###

    - Ái chà! Ngày hôm nay sẽ đẹp lắm đây.

    Hoàng nhìn ra ban công cười nhẹ, xỏ đôi dép đi trong nhà vào vệ sinh cá nhân. Cậu mặc chiếc áo Pull rộng thùng thình,

    Đi giày thể thao rồi đội chiếc Snackbach đi thẳng tới bệnh viện. Hôm nay là ngày Trang phẫu thuật.

    Trang mặc quần áo bệnh nhân, ngồi trên giường bệnh nhìn vào khoảng không xa xăm nào đó. Hình ảnh cô bé gầy gò ngồi trên giường bệnh in hằn một vệt trắng trên nền trời xanh ngắt. Đầu óc nó trỗng rỗng, chỉ một tiếng nữa thôi.. Tất cả sẽ bắt đầu lại, hoặc.. sẽ kết thúc.

    - Cười lên nào, tớ có quà tặng cậu này.

    Hoàng nháy mắt cười.

    - 1000 con hạc đúng chứ? Cậu thay tớ ước nhé?

    - Chưa, chờ tớ chút. Trong lúc chờ, một miếng dưa hấu nhỏ nhé?

    - Ừ!

    Trang cầm miếng bánh đưa lên miệng. Đáy họng nó khô khốc, miếng dưa hấu chẳng thấy vị thơm ngọt như mọt ngày. Nó

    Nhíu mày, hít một hơi thật sâu, tiếp tục nhai rồi nuốt trôi một cách vô vị.

    - Xong rồi! Đây.

    Thấy Trang không nói gì, cậu tiếp tục:

    - Cầu nguyện đi. Nó là của cậu đấy!

    Trang cười, mặc lòng nó đang nóng như lửa đốt..

    "Cho dù kế t quả có như thế nào, mình mong Hoàng sẽ sống thật tốt, sống thay mình cuộc sống dang dở này nhé"!

    - Gắng lên nhé! Điều ước của cậu sẽ thành sự thật mà.

    Trang vội nằm lên xe đẩy, mắt ngước lên trần nhà suy nghĩ mông lung. Chưa bao giờ nó thấy sợ như thế này cả. Nó co người, giọt nước mắt rơi dài trên má. Mẹ nó thấy nó khóc thì lấy tay lau đi, thì thầm nhỏ bên tai đứa con:

    - Con gái ngoan, nhất định sẽ qua mà..

    - Con sợ lắm.

    Chẳng kìm được, Trang òa khóc.

    Mọi thứ xung quanh im lặng đến đáng sợ. Jens nhắm nghiền mắt, giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống. Tất cả để lại cho mọi người hai chữ: Chờ đợi.

    Cánh cửa lạnh lùng đóng lại. Áp lực khiến cho mẹ Trang rơi nước mắt. Bà cảm thấy có lỗi..

    * * *

    Thời gian lặng lẽ trôi đi. Cái xiết chặt của thời gian cuối cùng cũng phải chịu thua trước niềm tin và hy vọng của con người. Hơn

    3 tiếng trôi qua..

    Người bác sĩ mặc áo Blouse trắng thở nhẹ bước ra:

    - Có vẻ như ca này khá ổn đấy mẹ của Trang ạ.

    - Thật vậy sao bác sĩ?

    - Thành công! Chúc mừng bà nhé, con gái bà đúng là rất khỏe đấy! Đã mấy năm nay rồi chúng tôi chưa có ca phẫu thuật nào ưng ý đến như vậy!

    - Cháu về trước có chút việc nha bác. Tối cháu qua cũng được. Chiều muộn rồi ạ.

    - Vậy cũng được! Cháu đi cẩn thận nhé!

    Hoàng chạy về nhà thay quần áo, bắt taxi đi mua một chút đồ. Cậu cần chuẩn bị cho sự thành công hiếm có này.

    * * *

    - Trang, cậu ổn chứ? – Hoàng mỉm cười.

    Trang đưa ngón tay lên miệng để bảo Hoàng im lặng, nhắm mắt, nghiêng đầu lắng tai tiếng nhạc piano Kiss The Rain vang đâu

    Đó đang đưa vào lòng người.

    Hoàng cười, dúi tay vào Trang một mẩu giấy nhỏ.

    - Tớ gấp cho cậu một ngàn cánh hạc, cậu nợ tớ cuộc sống của cậu đấy. Trang à, tớ thích cậu. Mai khỏe rồi, chúng mình hẹn hò nhé?
     
    TRANG SACH thích bài này.
    Last edited by a moderator: 20 Tháng bảy 2021
  2. TieuLinh

    Bài viết:
    5
    Hic, trẻ con thiệt.. nhưng thích nhỉ?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...