Một Lòng Tết Vui Tác giả: Lyen 5 Thể loại: Tự sự, Biểu Cảm Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Lyen 5 Văn án Trong những ngày cận kề Tết Nguyên Đán 2021, khi mọi nhà đang ráo riết đón tết thì thật không may đã xuất hiện các ca nhiễm Covid trong cộng đồng và Khang chính là ca nghi nhiễm F1. Điều này đã làm cho anh chàng không thể về ăn tết cùng bố mẹ vì phải đi cách ly. Nhằm mong muốn một cái tết vui, Khang đã kết nối những con người xa lạ đến từ bốn phương trong khu cách ly, họ đã cùng nhau trải qua những ngày tết ấm áp nhất, những trái tim không cùng nhịp đập, trong khoảnh khắc giao thừa đã cùng đập một nhịp, đó chính là giá trị mà ngày tết truyền thống mang lại. Nay đã là mười sáu âm lịch, chỉ còn mười bốn ngày nữa là tết, dịch bệnh thì chưa xuất hiện ca nhiễm nào trong cộng đồng. Khang háo hức mong chờ đến nỗi đã lên một loạt ý tưởng hoạt động cho ngày tết, nó cố sớm hoàn thành công việc thật nhanh để thực hiện những ý tưởng đó, niềm hân hoan đang cháy bừng bừng trong lòng nó nhưng đã bị dập tắt ngay lập tức, khi nó nghe thông báo khẩn từ Bộ Y Tế rằng, vừa xuất hiện tám mươi hai ca nhiễm trong cộng đồng tại Hải Dương và Quảng Ninh, Hải Dương chính là tỉnh thành mà Khang đang làm việc. Khang vừa lướt xem danh sách ca nhiễm, vừa hồi hộp hi vọng sẽ không có ca nhiễm nào đã tiếp xúc gần với mình và gia đình. Khi đã xem tới ca thứ bảy mươi tám thì lòng nó đã nhẹ bớt đi. Khang tự an ủi với bản thân, chỉ còn bốn ca nữa thôi, chắc sẽ không xui xẻo tới mức đó đâu, rồi một lần nữa hi vọng lại bị dập tắt, khi nó biết được, ca nhiễm thứ tám mươi là một nữ sinh lớp mười hai đang học cùng khóa học với nó tại trung tâm ngoại ngữ Hào Kiệt. Khang lặng thinh hồi lâu, đầu óc nó hiện ra nhiều suy nghĩ. Nó nghĩ về tết, nghĩ về gia đình, thả hồn về lại quê hương Tiền Giang, nơi mà bố mẹ Khang đang ở nhà nhớ thương, mong nhìn thấy nó trong khoảnh khắc tết ngắn ngủi, sau khoảng thời gian một năm dài đăng đẳng xa nhau. Khang không hề lo cho bản thân liệu đã bị nhiễm bệnh thay không, nó chỉ sợ bố mẹ sẽ buồn, khi biết rằng, tết năm nay, nó sẽ không về được. Không gian cứ thế yên tĩnh, nó chẳng nghe được tiếng gì ngoài tiếng lòng của bản thân, mắt nó thì cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại nhưng những hình ảnh xuất hiện trong đầu lại là "Cánh đồng quê bát ngát Ngôi nhà nhỏ xinh xinh Có hai người đang đứng Mỉm cười mừng nó về." Thời gian như thác đổ, cứ thế trôi qua, cho đến khi, nó giật bắn mình lên vì chiếc điện thoại trên tay reo lên liên hồi, hiển thị một cuộc gọi đến. Khang thầm nhủ, không lẽ lại nhanh đến vậy, mình còn chưa khai báo y tế mà Bộ Y tế đã gọi cho mình rồi, nhưng té ra, đó là cuộc gọi từ một cô markerting dễ thương, gọi nó để quảng bá bất động sản. Cuộc gọi đã giúp cho Khang bừng tỉnh, nó phải nhanh chóng khai báo y tế và hợp tác cách ly để ngăn ngừa dịch bệnh lây lan hơn nữa, nếu không sẽ có nhiều người rơi vào hoàn cảnh giống nó, Khang đã cảm nhận được nổi mất mát ấy và nó không muốn đều đó xảy ra với bất cứ ai. Sau khi được Bộ Y tế hỗ trợ thông tin, nơi ở, địa điểm cách ly. Khang kìm nén hết mọi cảm xúc, rồi gọi cho mẹ nó. Câu đầu tiên, Khang hỏi thăm sức khoẻ bố mẹ sau đó nó hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi, nói rõ ràng từng chữ "Mẹ ạ, con trai có lỗi, tết này, con không thể về thăm bố mẹ được. Con là ca nghi nhiễm F1, có tiếp xúc gần với ca dương tính Covid, con buộc phải đi cách ly vì sự an toàn của xã hội, tình hình hiện tại căng thẳng và phức tạp hơn hai đợt bùng phát trước rất nhiều, thời gian cách ly cũng tăng lên ba tuần, cách ly xong thì cũng hết tết mất thôi, con về nhà không được mẹ ạ." Khang nói xong, nó lại hít một hơi thật sâu, xong nín lặng chời đợi. Một lúc sau, giọng người phụ nữ hiền từ, trầm ấm, dịu dàng từ đầu dây bên kia vang lên động viên, an ủi, dặn dò nó phải tuân thủ quy định phòng dịch, hòa đồng với mọi người trong khu cách ly "Bố mẹ không có buồn đâu, con đừng lo, sức khoẻ của con chính là món quà tết lớn nhất mà con giành cho bố mẹ rồi, ba mẹ ở nhà cầu mong mọi đều tốt đẹp đến với con. Năm nào cũng thế, con của mẹ luôn đẹp trai, khoẻ mạnh. Năm nay, mẹ không được nhìn thấy con, cho nên năm sau, con phải bù lại gấp hai, nhớ chưa?" Khang chỉ biết vâng dạ rồi cúp máy, nó không nói được thêm câu gì nữa vì nó ghẹn lắm rồi, sau tiếng cúp máy là tiếng lòng, hòa chung một nhịp "Thế là tết nay sẽ không được gặp con trai yêu, bố mẹ yêu rồi." Ngày hôm sau, nó chuẩn bị hành trang để di chuyển đến địa điểm cách ly, nó được Bộ Y tế thông tin rằng, nó cùng với bốn mươi bốn bạn học, bao gồm cả giảng viên. Tất cả sẽ tiến hành cách ly tập trung trong hai mươi mốt ngày tại một khu quân sự, được các anh bộ đội nhường cho. Các anh ấy thì vào rừng dựng trại ở tạm, còn em nữ sinh cấp ba, dương tính với Covid 19 đã được đưa đi cách ly tại bệnh viện. Ôi thật là thương các anh bộ đội vì nhân dân, phải chịu cực, Khang tự nhủ với bản thân sẽ giữ gìn chỗ ở của các anh thật tốt vì bản thân mình, cũng chỉ là một người ở tạm. Mới là ngày đầu tiên sau khi công bố các ca nhiễm trong cộng đồng, nhưng ngay đầu ngỏ vào khu quân sự đã lắp đặt một chốt bảo vệ, với đầy đủ các thiết bị rào chắn, biển báo thông tin đây là khu vực cách ly. Trước chốt có sáu bác dân phòng và hai anh cơ động đang làm nhiệm vụ. Xung quanh chốt, có lác đác vài người, ắt hẳn là những người bạn học của Khang và người thân của họ đang dặn dò, quan tâm nhau trước khi phải xa nhau. Trong lòng Khang dâng lên một nổi niềm, nó nghĩ nếu bố mẹ đang ở đây ngay lúc này, chắc là nó không thể nào mà bước nổi vào khu cách ly, liệu nó sẽ trở về tuổi thơ như ngày xưa, khóc nức nở khi mà bố mẹ đưa nó tới trường mẫu giáo và giao cho cô giáo. Tưởng tượng tới cảnh mình, một đứa con trai lớn xác hai mươi mấy tuổi đầu mà mếu máo trước chốt bảo vệ, Khang bất giác phì cười, nó thở dài rồi chậm rãi bước tới chốt bảo vệ, thông tin với các bác dân phòng mình là ca tiếp xúc gần F1 với ca nhiễm dương tính F0. Sau khi nhận được thông tin, các bác dân phòng mở chốt cho nó vào và hướng dẫn nó tiếp tục đi vào bên trong, khi tới trước khu quân sự, sẽ có người hướng dẫn thêm. Khang nghe theo, rồi cảm ơn các bác dân phòng, nó đi đến trước cổng khu quân sự, thông tin một lần nữa rồi được bác bảo vệ đưa nó một tờ kê khai sơ yếu lý lịch, khai báo y tế, bảo nó vào trong, kiếm một chỗ ngồi mà điền vào. Khang cảm ơn rồi cầm tờ kê khai đi vào bên trong, quét mắt một hai vòng khu quân sự, nó thấy tinh thần phấn chấn lên được một tý vì mỗi khi cách ly chán chê, nó có thể hoạt động thể chất với cái sân rộng như thế này, hi vọng là có vài người mê thể thao giống nó, sẽ cùng nhau vượt qua thời gian cách ly, ở bên góc phải sân có trang bị các dụng cụ tập luyện cho quân nhân, vậy là những người cách ly ở đây có thể trải nghiệm làm một người lính trong hai mươi mốt ngày, cũng thú vị đấy chứ. Trong sân đã bố trí sẵn số lượng lớn ghế nhựa được chia nhau với khoảng cách an toàn, đã có khoảng mười mấy người đang ngồi ở đó rồi, hình như khu quân sự này chỉ dùng để cách ly các ca nghi nhiễm trong lớp nó thôi, Khang nhìn chừng, chỉ thấy có hơn năm mươi ghế. Giữa sân, có một cây dù lớn thường được sử dụng trong các trường học, đã được dựng lên để che nắng. Trong các dãy nhà, có lác đác bốn năm nhân viên đang xịt khử khuẩn cùng với hai cô lao công đang làm vệ sinh, tiếng xì xì của máy phung tạo nên một bản giao hưởng, kết hợp với sự uyển chuyển như đang múa của hai cô lao công, tạo nên một tiết mục phục vụ cho những tâm trạng có phần chán nản ở đây, cảm thấy tươi tỉnh hơn một chút. Khang ngồi tại một băng ghế đá dưới gốc cây bàng vừa xem biểu diễn vừa kê khai, tờ kê khai rất chi là bình thường, cho đến khi nó đọc đến dòng chữ in đậm ngay trước vạch bút "Vì sức khoẻ cộng đồng, hãy khai báo trung thực, cam kết và chịu trách nhiệm với những gì đã khai báo" Dòng chữ này khiến tờ kê khai như là một bài thi, phải viết thật cẩn thận trước khi nộp bài, nếu không mọi thứ còn tệ hơn là việc ở lại lớp. Sau khi khai báo, nó nộp đơn lại cho bác bảo vệ rồi được hướng dẫn ngồi chờ ở các dãy ghế đã được sắp xếp sẵn để nghe gọi tên. Khang ngồi đợi khoảng nửa tiếng, thì được một anh nhân viên gọi tên với dẫn đường cho Khang đi đến phòng ở tạm thời, anh nhân viên đưa Khang tờ bản đồ khu quân sự, tận tình chỉ rõ các vị trí văn phòng làm việc, văn phòng hỗ trợ mọi thắc mắc, nhà vệ sinh.. cùng với lời dặn dò đầy nhiệt thành "Anh thông cảm, tình hình đang rất phức tạp, anh tạm thời ở yên tại nơi nghỉ ngơi và chờ đợi thông báo, có thắc mắc gì hãy gọi cho em, đây là số điện thoại của em, nhớ là hãy luôn luôn đeo khẩu trang. Các phần ăn sáng, trưa, chiều hôm nay sẽ có người đem đến. Ngày mai sẽ có bảng đăng ký món ăn mà anh thích, quần áo anh mặt dơ, anh bỏ vào bao ghi tên, để trong thùng phi vàng ngoài hành lang sẽ có người tới lấy đem đi giặc cho anh, pass wifi có sẵn trên tường kia, anh khỏi sợ chán. À, số thứ tự của anh là hai mươi năm, anh nhớ số để có người gọi làm việc". Vậy là xong, gia thất đã yên ổn, phòng Khang ở tầng ba, số hiệu A304, trong phòng có bốn giường đặt ngay giữa mỗi vách tường, khoảng cách mỗi giường an toàn, lúc Khang vào đã có một anh ở đó, cỡ hai mươi phút sau thì có thêm hai người đàn ông nữa, vậy là đủ giường, số thứ tự cũng lần lượt là 24 25 26 27, chắc là người khai báo số bao nhiêu sẽ được lọc theo số đó. Mặc dù là bạn học chung một khóa nhưng hầu như mọi người không cùng giai cấp, tuổi tác, có người đi học, đi làm, nên không có ai thân với ai, mọi người vào trung tâm học là chính, đã thế đa số bạn học của Khang toàn là người trưởng thành, thế là ngày đầu tiên trong khu cách ly trôi qua một cách lặng lẽ. Đến khoảng chín giờ ngày thứ hai trong khu cách ly, có một chị nhân viên y tế đến phòng Khang, cất giọng trìu mến gọi số rồi bắt đầu lấy dịch mũi từng người, chắc là để đem đi xét nghiệm. Năm ngày ở khu cách ly trôi qua không một tiếng động, mọi người ngoài việc đi vệ sinh cá nhân thì toàn bộ thời gian chỉ bám trụ trên giường trò truyện cùng người bạn công nghệ trí kỷ hình chữ nhật. Khoảng mười giờ, chị nhân viên y tế lần trước lại tới lấy dịch mũi và thông báo kết quả xét nghiệm lần thứ nhất, không có ca dương tính nào, việc giản cách có thể được nối lỏng, mọi người có thể hoạt động thể chất, vui chơi thể thao dưới sân. Đây quả thật là tin vui cho tất cả, mọi người có thể hòa nhập với nhau, vui chơi, truyện trò, mang không khí nhộn nhịp ngày tết đến. Nhưng mọi thứ đã không diễn ra như mong đợi của Khang. Qua thêm bốn ngày nữa, dưới sân chỉ có một vài anh chị lớn tuổi hơn Khang đang vận động, xã giao với nhau, còn đa số thì vẫn cứ co rút trong phòng, chỉ còn có năm ngày nữa là giao thừa rồi không thể để không khí buồn như vậy được. Ngày hôm sau, kết quả xét nghiệm lần hai cũng không có ca dương tính nào. Ngay sau khi nhận được thông báo, Khang lập tức chạy lên văn phòng, đề xuất hỗ trợ mua các cành cây mai, hoa mai, các nguyên liệu làm bánh trưng, giấy mực, các phong bao lì xì, hỏi mượn nhà bếp để nấu ăn. Khang nung nấu trong người một ý chí, nhất định phải kết nối mọi người lại với nhau. Ngày thứ mười bốn trong khu cách ly sẽ ngày mồng một tết, vậy là chỉ còn ba ngày nữa là giao thừa. Chính vì thế Khang phải nhanh chóng hành động. Do Khang tự mình đưa ra ý kiến, nên phần lớn chi phí là của Khang. Khang đem các cành cây mai ra giữa sân rồi bắt đầu trang trí, nó mở loa, bật nhạc Tết để gây chú ý, mặc kệ có làm phiền mọi người hay không, nó cố tình cắm hoa, gài bao lì xì lung tung lên cành mai không ra phương thức gì để đánh tâm lý người xem. Họ sẽ cảm thấy bức rức không chịu được cách trang trí thô bạo như vậy, họ sẽ đến bắt chuyện và giúp Khang chỉnh lại, quả nhiên cách này hiệu quả, từng người từng người đến, không khí giữa sân một lúc một tràn ngập khí xuân, những người khác trong phòng nghe tiếng rộn ràng, vui tươi như vậy, lòng rạo rực hẵn lên, liền muốn hòa nhập không thể cưỡng lại. Càng lúc càng đông người tới, Khang bắt đầu hỏi thăm tài năng của mỗi người, ai biết làm bánh trưng thì vào bếp, ai vẽ đẹp thì vẽ tranh, báo tường treo tết, ai trang trí, dọn dẹp.. mọi người chia nhau ra cùng làm. Đêm giao thừa cận kề, các món ăn, bánh trưng đã được bài trí sẵn trên các bàn vuông, giữa bàn được ngăn cách bởi một tấm nhựa trong suốt, phù hợp với quy định cách ly nên mọi người có thể thoái mái bỏ khẩu trang ra mà ăn uống. Các bức tranh thư pháp được treo lên các cành mai do mọi người trang trí và được đặt xung quanh các bàn ăn, tạo ra khung cảnh một bữa tiệc giữa rừng mai, nếu mà có thêm vài tiếng chim hót thì có khác nào đang ở xứ sở thần tiên. Trước vài phút giao thừa, Khang gọi điện thoại cho bố mẹ, hỏi thăm sức khoẻ, kể tình hình của bản thân ".. Bố mẹ mở loa ngoài ra cho cả nhà mình ở dưới nghe nè, chuẩn bị năm, bốn, ba, hai, một. Chúc mùng năm mới 2021. Cả nhà ở dưới có nghe thấy không? -Xung quanh con chỉ toàn là những người trước đây con chưa hề quen biết, nhưng tất cả đang cùng chung một niềm vui". Mọi người trong khu cách ly, đồng thanh reo lên câu chúc mừng năm mới, tiếng vọng vang động khắp bốn phương như một lời khẳng định đanh thép, dịch bệnh dù có dữ dằn thế nào cũng không thể chia rẽ con người, tinh thần Việt Nam. Vậy là một đêm giao thừa vui vẻ, an toàn, những lời chúc năm mới, những bao lì xì trao nhau đã diễn ra đúng như kỳ vọng mà Khang mong đợi. Sau những ngày tết ấm áp, các mẫu xét nghiệm lần ba, lần bốn đều không có ca dương tính nào thì ngày kết thúc cách ly cũng đến. Mọi người trước khi đến đây đều không quen nhau nhưng khi chuẩn bị rời đi thì lại có phần lưu luyến, đó là giá trị của tết, tết kết nối mọi người, mọi trái tim. * * * End.
Toi chỉ có một chút góp ý nhỏ, có những câu văn hơi dàii, toi thấy nên cắt ra bớt một tí xíu. Đọc truyện thấy đơn giản mà thực tế ý, mong là cái kết trong truyện thành sự thật
Ừm, em cũng thấy @Rùa lonely nói đúng đó, các đoạn văn anh cần phải chia nhỏ ra, vừa khiến cho độc giả đọc dễ hơn, yêu thích câu chuyện hơn, vừa để truyện có khiếu thẩm mỹ, chứ trình bày thế thì nhìn mà không muốn đọc luôn anh à~~ Mỗi câu nên xuống dòng, viết câu mới, mỗi ý cũng thế, mong anh sớm sửa
Cảm ơn @Rùa lonely với @lindadameomeo đã góp ý chỉnh sửa bài văn, hai em đã giúp anh nhìn ra điểm khuyết của mình. Quý lắm luôn Anh đã sửa lại cho bài văn thẫm mỹ và ngon lành hơn rồi.
Một câu chuyện thực tế và ý nghĩa khi mùa dịch bệnh đúng ngay thời điểm Tết tới nơi. Cảm ơn bạn vì đã chia sẻ ^^ Bấm để xem Về phần trình bày, mình cùng ý kiến với bạn Rùa ở trên nha. Bạn nên bổ sung dấu phẩy để ngăn cách các ý trong câu ra nữa. Ví dụ: "Nay đã là mười sáu âm lịch rồi chỉ còn mười bốn ngày nữa là tết, dịch bệnh thì chưa xuất hiện ca nhiễm nào trong cộng đồng, Khang háo hức mong chờ đến nỗi đã lên một loạt ý tưởng hoạt động cho ngày tết, nó cố sớm hoàn thành công việc thật nhanh để thực hiện những ý tưởng đó, niềm hân hoan đang cháy bừng bừng trong lòng nó nhưng đã bị dập tắt ngay lập tức khi nó nghe thông báo khẩn từ Bộ Y Tế rằng vừa xuất hiện tám mươi hai ca nhiễm trong cộng đồng tại Hải Dương và Quảng Ninh, Hải Dương chính là tỉnh thành mà Khang đang làm việc." Câu này dài quá nè, tách thành hai, ba câu được luôn đó. Còn chỗ "1 anh thanh niên" nên sửa lại thành chữ. Còn vài chỗ thiếu dấu kết thúc câu nha. Ví dụ: "Sau khi được Bộ Y tế hỗ trợ thông tin nơi ở địa điểm cách ly Khang kìm nén hết mọi cảm xúc gọi cho mẹ nó, câu đầu tiên Khang nói là hỏi thăm sức khoẻ bố mẹ sau đó nó hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói rõ ràng từng chữ" Dấu chấm ở trước ngoặc kép mới đúng ha. Ví dụ: "Con về nhà không được mẹ ạ". Trước lời thoại nên có dấu hai chấm. Ví dụ: "Trước vài phút giao thừa Khang gọi điện thoại cho bố mẹ, hỏi thăm sức khoét kể tình hình của bản thân" Trên đây là góp ý của mình, có gì sai sót mong bạn bỏ qua nha ^^
Cảm ơn Se đã góp ý tận tình, công nhận mấy cái dấu câu này nhức đầu quá chừng, hồi đó tôi dốt văn lắm. Mới đi học lại từ Google - sensei, nhờ các bạn kiểm tra vài câu. Thí dụ 1. "Mày cho tao mượn hai ngàn, nhưng tháng sau, tao mới trả" 2. "Tao làm mất tiền rồi, tại túi tao rách" 3. "Mỗi mùa tết, đều có.." 4. "Tao giúp mày quá chừng, trong khi mày lại hại tao, mày chơi với tao thế à" 5. "Mẹ tao nói với tao rằng, cấm tao chơi chung mới mày" 6. "Mày sẽ bạn tốt của tao, nếu như.." 7. "Tao đã dặn mày rồi, thằng đó không tốt" 8. "Mày chờ ở đó đi, rồi năm phút sau tao tới" 9. "Hôm nay, là ngày một tháng hai, có ba ca nhiễm" Rồi 9 thí dụ trên phẩy đúng không nhỉ?