Có đêm mãi chập chờn mơ ước Lại buâng khuâng.. Tự hỏi, mình sau trước Cho cuộc đời, cho Tổ quốc thương yêu Ta đã làm gì? Và được bao nhiêu? Nước độc lập, tự do, dân no ấm học hành Một đời Bác, chỉ lòng ham muốn ấy Có lẽ hôm nay, giữa giấc yên lành Người vẫn nghĩ.. Như Người hằng sống vậy. Nhớ buổi sáng Sài Gòn giải phóng Người anh xuống sân bay, giang hai tay ôm cả miền Nam Mắt cười tươi mà giọng trầm nóng bỏng: Chớ say sưa.. Nhiều việc phải làm! Trưa tháng Năm, vừa nắng vừa mưa Đường phố hát, nửa mừng nửa tủi Một ngày vui đổi bao nỗi đau xưa Hỡi em bé lang thang tóc vàng gió bụi! Nhớ buổi chiều về thăm quê đồng khởi Sông rạch Mỏ Cày, xúm xít thuyền ghe Các má già Bến Tre cứ cầm tay, hờn dỗi: Tưởng tụi bay quên lối xóm, không về!.. Đêm Vĩnh Kim, anh tìm em, Hồng Gấm Đường vào thôn, cỏ lấp bom mìn Người cha kể chuyện con, bữa cơm đèn đầm ấm Tấm ảnh em đây, hai con mắt đang nhìn.. Vâng, anh hiểu, đang nói gì, đôi mắt Mắt những người đã nhắm, vì ta Cả bàn tay của những mẹ già Bàn tay đã cho ta, tất cả. Nếu là con chim, chiếc lá, Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh. Lẽ nào vay mà không có trả Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình? Tôi lại đi, như buổi đầu, tươi trẻ Sức căng đầy máu thịt Việt Nam Như có cánh bay, lên rừng, xuống bể A! Biết bao công việc phải làm! Nổi trống lên! Ta hát bài ca Kẻ Gỗ. Cho nước hồ dâng, đẹp nước Hồng Lam Tội nghiệp ông cha truyền kiếp hãi hùng những quyền ma, oai hổ Con cháu lớn rồi, sắp xếp lại giang san! Chặn sông Đà, ta làm ra thác điện Cho sáng núi rừng, sáng đến mai sau. Sắt Thái Nguyên, hãy làm ra thép luyện Cho tay ta vươn tới mạnh giàu! Lại hành quân như năm nào đánh Mỹ Những sư đoàn, không súng, lại xung phong Ta sẽ thắng, như những chàng dũng sĩ Biến hoang vu thành cơm áo, hoa hồng, Và biển gọi.. Đã bao giờ biển gọi? Thương Nguyễn Du xưa mỏi mắt buồn trông Ta sẽ ra giữa đại dương, đường đường bờ cõi Cho con cá, con tôm được trở về với sóng biển Đông! Ta sẽ xây, phải không nhà kiến trúc Đất nước ta rất to đẹp, đàng hoàng. Làng phố sáng như gương. Mặt trời soihạnh phúc Soi cả tâm hồn ta trong trẻo, nhẹ nhàng. Ôi! Sống đẹp là thế nào hỡi bạn? Bữa cơm dù dưa muối đầy vơi Chân lý chẳng bao giờ đổi bán Tình thương vô hạn để cho đời. Mẹ Suốt ơi! Giữa bom rơi, đạn nổ Giữa sóng lớn, gió to Ngực huân chương, mẹ vẫn chèo đò Không chịu nghỉ. Ai ngăn cứ nói: Tui già rồi, có chết khỏi lo Bọn trẻ sống, còn tay bắn giỏi! Và mẹ ngã Bên bờ sông khói lửa. Và em nữa Lưng đèo Mụ Giạ. Ai biết tên em? Chỉ biết cô gái nhỏ anh hùng Sống chết từng đêm Mà lòng thanh thản lạ: Đâu phải hy sinh. Em vinh dự vô cùng! Tổ quốc ta! Muôn nghìn sức mạnh, Như hôm qua lao vào trận đánh Ta sẽ đi. Đi tới những ngày mai Như một đoàn quân Bước thẳng, bước dai. Như một khúc ca xuân Của một mùa xuân lớn.