Tên bài thơ: Một hè nhớ em Tác giả: Baolanse Thể loại: Thơ tự do, mang âm hưởng tự sự, hoài niệm, lãng mạn. Giới thiệu: Bài thơ là một khúc hoài niệm về mùa hè đã cũ, nơi người con gái năm nào bước ra khỏi đời tác giả như một áng mây trắng trôi qua sân trường. Cảm hứng được khơi lên từ nỗi nhớ không tên, khi ve ngân lên cũng gợi lại một thời ngây dại, một hình bóng không thể quên. "Một hè nhớ em" là tiếng vọng từ ký ức, là nỗi đau dịu dàng mà ai từng yêu qua tuổi trẻ cũng có thể thấy mình trong đó. ~~~~~~~ Một hè nhớ em Có một mùa hè ngủ yên trong ký ức, Tôi gọi tên chỉ vọng lại lặng thinh. Góc sân cũ, ve sầu ngân đoạn khúc, Mỗi âm thanh như một vết điêu linh. Ngày em bước, trời cũng ngừng nắng hạ, Phượng rụng vô âm, gió cũng thôi lời. Tôi đứng đó giữa dòng người vội vã, Ngón tay run không níu nổi một người. Tà áo trắng trôi qua như mộng mị, Tôi chạm vào chỉ thấy chút dư hương. Những chiều muộn không còn em thủ thỉ, Tiếng ve ngân hóa lưỡi dao trên tường. Thời gian cũ vỡ ra thành ngàn mảnh, Tôi nhặt hoài chẳng đủ lại một em. Mỗi mùa hạ từ em là khuyết tán, Hoa vẫn nở, chỉ thiếu một ánh nhìn. Có đôi khi, tôi giật mình giữa tối, Tưởng mắt em chớp nhẹ phía đèn đường. Nhưng chỉ là một giấc mơ rối rắm, Em lặng im bên vách ngủ vô thường. Người ta bảo: Tuổi trẻ rồi sẽ khác, Ai cũng từng lạc mất một bàn tay. Nhưng đâu biết tên em là vết khắc, Chạm vào tim, là rớm máu mỗi ngày. Tôi đã lớn qua bao mùa nắng cháy, Nhưng có lẽ.. không lớn khỏi em. Mùa hạ ấy, chỉ mình tôi ở lại, Mãi ngóng chờ.. một kẻ chẳng quay đầu.