Một chú sư tử nhỏ Tác giả: Magaret Benson * * * Một chú sư tử nhỏ, xinh xắn, ngọt ngào, với đôi mắt xám của biển và những bước chân mềm mại. "Mentu được trích từ tập truyện ngắn" Tâm hồn của một con mèo "viết bởi nhà văn Magaret Benson. Mentu ngủ trong giỏ, hình minh họa trên pinterest Bước ra khỏi cái rổ đó là một dáng hình nhỏ bé cô độc, màu xám tối, khóc than thống thiết, lạnh run, đói và mệt lả. Chú ta chưa được đến tám tuần tuổi, mọi mối liên hệ và bạn bè trên thế gian này đã bị bỏ lại phía sau; nhưng anh chàng nhỏ bé hoàn toàn tự quản lấy bản thân và cung cách của mình. Bộ lông lằn gợn là một bộ quần áo có đường gạch bóng; mái đầu nhỏ nhọn làm bằng chứng cho một phả hệ dài kéo sau chú bé. Trong những tình huống thiếu thốn và kiệt sức tinh thần nghĩa vụ quí tộc thực sự bao trùm lên anh chàng bé nhỏ. Cậu chàng bé nhỏ chẳng muốn ăn, và trong nhiều ngày cậu buộc phải nuốt mấy thìa sữa nóng trước khi đi ngủ. Cậu phản kháng điều này, nhưng nó không làm suy yếu đi sự tin tưởng của cậu vào bản chất con người. Thế rồi cậu lớn hơn, và trở thành sinh vật tinh nghịch, chơi đùa mải miết với cái đuôi của chính cậu, nhưng không đi xa quá khỏi chân váy của cô chủ cậu. Một lần cậu trông thấy một con mèo già, và lẽ ra đã chạy theo bà ta, nhưng bà ta đáp trả lại cậu một cái nhìn thật ác ý đến nỗi nó làm cậu chùn bước, và vẫn còn cằn nhằn bà mèo già đó đến chỗ cái giỏ của cậu và giành lấy. Bà ta sử dụng nó trong một hay hai ngày, nhưng nhận thấy mình đã không còn vừa nên bà ta hết giành nó. Khi tôi tham gia cùng Mentu và nữ chủ nhân của cậu trong một chuyến đi tới Cornwall một vài tuần sau đó cậu đã trở thành một sinh vật khác. Cậu vẫn rất lịch thiệp, nhưng đã lớn thật rồi và trở nên tự tin, và cậu phát huy ra trò vở kịch của một con mèo và tính khùng điên của những linh hồn mèo nhỏ. Cậu lăng xăng khắp phòng để bắt lấy mẩu giấy phất phơ treo trên một sợi dây; cậu đóng vai anh hề với một cái giỏ bằng bìa carton, chui người vào đó với một lực mà nó ụp nhào và lùa cậu ào ra ngoài như nước ở mặt bên kia; cậu chụp những quả bóng giấy, treo lủng lẳng trên những thành ghế và bàn, đạp chúng với đầu móng vuốt của cậu; cậu giấu chúng dưới những góc thảm và mất nhiều thời gian và mưu lược của cậu hơn để tìm kiếm lại chúng. Mảnh giấy bay trên không khí, và bay khắp phòng quá nhanh đến nỗi chỉ một chú mèo thông minh và nhanh nhẹn mới có thể chộp được nó. Sau đó Mentu phát hiện ra điệu nhảy của cái bóng. Một buổi tối khi mảnh giấy vẫn vờn qua vờn lại trong ánh đèn, đột nhiên Mentu nhìn thấy cái bóng. Ngay giây phút đó cậu từ bỏ mẩu giấy và thong thả đuổi theo cái bóng. Nếu mẩu giấy thực sự cản đường cậu thì cậu đập nó bằng một cử chỉ nhẹ nhàng, và tìm cái bóng trên tấm thảm. Và cậu ấy biết rằng cả hai cái có liên quan tới nhau, vì khi trông thấy mẩu giấy cậu bắt đầu tìm cái bóng xung quanh. Rồi thì cậu vồ theo nó, và xuyên quá nó; cậu choãi người trên tấm thảm để chộp lấy nó, và nó biến mất; cậu chạy vòng vòng một vòng đuổi nó, và chẳng quan tâm đến bất cứ một thứ gì. Chúng tôi đi vào một khách sạn vắng vẻ, ẩn dưới một vịnh nhỏ gần thị trấn Lizard. Những dốc xanh, bao phủ bởi những cây kim tước ra hoa vào tháng ba, rơi nhanh chóng xuống những vịnh bazan đầy cột. Tại đây bạn có thể ngồi trên những phiến đá mỏng khuất những con gió từ hướng đông và hướng nam tới, hít hà hương thơm ngọt ngào, hơi trầm hương hăng hắc từ những bông kim tước, và ngắm nhìn những con mòng biển đang nô đùa phía dưới. Bạn có thể nhìn thấy những tàu chở khách đi qua, đang phát tín hiệu ở bến tàu thủy Lloyd, rồi tách ra dưới những ánh sáng từ ngọn đèn hải đăng Lizard để vượt đại dương; hoặc bạn có thể ngắm nhìn những con tàu lộng lẫy cập bến, chở đầy ngô, với những người đàn ông tụ tập sang một bên để ngắm nhìn những bờ biển nước Anh lần đầu. Nhưng, ngoại trừ ngày chủ nhật, khi người dân thị trấn Lizard đi thành từng cặp trên vách đá, bạn sẽ không thấy một người nào ở đó và hiếm thấy con thú đi lạc nào. Và ở đây Mentu trở thành bạn trong những lần đi dạo cùng chúng tôi, chạy qua chạy lại giữa những cành lá xanh, xộc vào chỗ nấp từ những nguy hiểm rình rập trong trí tưởng tượng dưới cây kim tước và cây thạch nam, nhảy nhót trên những bậc thềm dọc đường và vẫy chiếc đuôi nhỏ dưới những lớp cỏ thấp tè, hay nằm trên những gờ đá cũng xám như màu lông của cậu, đứng ngang hàng với cây địa y cũng vàng như hai con mắt của cậu. Một lần chúng tôi ra ngoài dọc theo vách đá để quay về đường chính, nhưng ở đây niềm tin của Mentu vào chúng tôi đã hết. Cậu tách ra để tìm đường về nhà một mình, nhưng không dám; cậu muốn chúng tôi đi cùng, nhưng lại mệt mất rồi; và cậu nhất định không muốn ẵm vì cậu nhìn thấy những em nhỏ ở đằng xa, và một chú mèo thì thích tin vào giác quan và sự lanh lợi của mình lúc nguy hiểm hơn. Vậy là trong lúc cậu tuyệt vọng lưỡng lự thì chúng tôi tiếp tục đi, đến khi, ngoảnh lại nhìn, chúng tôi bắt gặp một cái bóng thống thiết soi xuống con đường bụi bặm–một chú mèo óng ánh với cái miệng ngoác ra khóc lóc thảm thương chống lại định mệnh. Một lần Mentu gặp một con bò cái đang đứng chừng chững trên vách đá. Nỗi sợ hãi lớn, nhưng cậu chàng đã nhận ra được sức mạnh thuyết phục của giống mèo. Cậu dán chặt hai tròng mắt màu vàng với hai con ngươi căng đầy nỗi sợ, chuẩn bị một cái lưng cong lớn hết cỡ và kinh khiếp nếu cô bò quay về phía cậu, và do đó giữ chặt cô bò đứng yên vì hãi hùng (dù cô bò dường như chẳng để ý gì lúc này) cậu đi bằng mấy đầu móng chững chạc rồi chạy thẳng về chỗ nấp. Nhưng chính Mentu có một lần bị dọa cho hú vía bởi một con rắn xấu xí. Cậu bước nhẹ nhàng và ngửi hơi, rồi tiến tới bên bờ cạnh của một giếng nước nhỏ bằng đá cậu soi bóng xuống. Bỗng nhiên chúng tôi thấy cậu quay ngoắt, với một khuôn mặt đầy nỗi khiếp sợ không thể diễn tả được. Cậu đứng như tượng trong giây lát, sau đó nhấc những móng vuốt im lặng của mình bước giật lùi lại không một tiếng động, không cảm nhận được, từng bước từng bước khỏi bờ đá. Một khi đã thoát khỏi mặt nước ấy cậu quay đầu và ú té chạy. Tôi bước tới nhìn xuống. Một con cóc ngồi trong đó. Thỉnh thoảng chúng tôi đi xuống một lối đi quanh co bằng đá; một con chim tước đang xây tổ, vì con chim tước đực ngồi trên một cái tổ và chế nhạo lúc Mentu đi ngang qua. Một ngày tôi nghe xa xa từ phía dưới một tiếng kêu lanh lảnh, và quay lại thì nhìn thấy Mentu đang nằm trên lối đi với cái đuôi đang vút qua vút lại ác độc nhìn con vật mắng mỏ cậu ở trên. Khi đã đến lúc trở về nhà Mentu đã trải qua một sự chuyển đổi nữa. Cậu ấy đã lớn gấp ba; cậu đã trút bỏ bộ lông xù xì, hồng hồng của" mèo nhóc "; giờ thờ tấm áo của cậu đang tỏa sáng, mềm mại, xám tro; mắt cậu là màu vang trắng Đức. Những con mèo Ba tư mắt xanh thì không thấy nhiều ở Corwall, và một nhóm người đi theo chúng tôi lên xuống lối đi, vì Mentu giờ đã không đi lại trong một chiếc giỏ mây nữa. Trên tàu cậu chàng tuyệt đối tĩnh lặng; nhìn ra ngoài cửa sổ ở các nhà ga, và ngắm nhìn những nhân viên đường sắt với ánh mắt vô tư nhưng khó tính. Một người đồng hành cùng tuyến bố rằng cậu" như một con mèo lai chó vậy ", chúng tôi cho rằng, với trí thông minh và thái độ tự chủ của cậu khi cậu ngồi ngay ngắn trong lòng nữ chủ nhân mình. Chúng tôi lại chia tay nhau, và tôi liên tiếp nhận được thông tin về Mentu. Vào mùa xuân cậu chàng từ bỏ thú vui đuổi theo những cái bóng để dành sự chú ý cho môn thể thao tẻ nhạt hơn. Người ta hay tìm thấy cậu đang cuộn tròn người trong một cái tổ chim, mơ màng về bữa tối thịnh soạn cậu đã săn được cho những người cùng sinh sống. Cậu đặt những con chim non, đã chết trên chiếc ghế của chủ nhân cậu hay trong chậu rửa chân. Người ta nhìn thấy cậu chạy lon ton khắp bãi cỏ, đầu cậu kiêu hãnh ngửa ra sau, để chiếc tổ cậu mang về cho cô chủ không chạm đất. Buồn nhất là, cô chủ treo một sọ dừa cho mấy con chim sẻ ngô ngoài cửa sổ phòng mình, và một chú chim sẻ ngô màu xanh đã chết được đặt dưới chân cô. Còn nữa, lại có cả chuyện cậu đột nhiên xuất hiện, như giống mèo vùng Cheshire vậy, trên một cái cây cách nhà hàng chục dặm; và vào sớm mùa thu, buổi sáng, cậu được phát hiện khi đang băng qua bãi cỏ với một hàng dài những nông dân bừng bừng tức khí sau đuôi cậu. Chúng tôi nối lại mối thân quen khi tôi đi thăm và ở lại nhà của Mentu. Khi tôi đến thì Mentu ra ngoài, và khi tôi ngồi bên khung cửa sổ mở trong lúc trời bắt đầu nhá nhem tối thì bỗng nhiên có một tiếng nhảy khẽ, và xuât hiện trên khung cửa sổ - một sinh vật hoang dại, với hai mắt sáng, hiện sinh đúng lúc chập choạng. Ngay cả khi cậu nhảy xuống và chạy tới chân chúng tôi thì tâm trạng cũng đã thay đổi. Cậu rung động chào chúng tôi, và tới đĩa đặt đồ ăn tối của cậu. Tìm thấy ở đó một món thịt nhừ thỏa mãn cậu bắt đầu ăn, quay đầu lại nhìn nhanh chóng nhìn chủ nhân mình với ánh mắt biết ơn, cùng lúc bật tiếng rung prừ prừ. Giống như một tu viện trưởng bày tỏ lời cảm ơn cho một bữa tối tuyệt vời, hay một bữa tối ngon vừa phải, thì mentu cũng có xu hướng bày tỏ sự cảm kích của cậu chiểu theo mức độ ngon miệng của bữa tối. Một cái đầu cá, hay là những chiếc xương gà lôi (cách đây khá lâu trước khi nữ chủ nhân của cậu có thể bị thuyết phục rằng cậu sẽ không thích một con cá bơn đã róc xương) sẽ sản sinh ra những ánh nhìn biết ơn nhất và những tiếng rung prừ prừ lớn nhất. Sau bữa tối, khi tôi đang ngồi trên ghế bành, Mentu ngủ dưới chân tôi. Thật ký lạ là loài mèo bày tỏ sự không thích thú mạnh liệt với bất cứ thứ gì được định trước và soạn sẵn cho chúng. Mentu có giỏ mây riêng của cậu, và một chiếc gối do cô chủ tự tay làm, nhưng đặt cậu vào đó cũng giống như bắt cậu phải nảy ra ngoài như một quả bóng cao su Ấn. Cậu thích nằm trên những chiếc ghế và ghế bành, hay thậm chí là trên một chiếc thảm. Cũng tương tự thế, mèo được nuôi dậy kỹ càng có sở thích không tiện lợi nhưng lại mang tính thẩm mỹ khi ăn đồ ăn ở những nơi dễ chịu, ngay khi chúng tôi uống trà cay và bánh mì rắc bột kèm bơ dưới ánh nắng chói chang. Một chiếc đĩa không làm một con mèo ngon miệng, một tờ báo lại càng tệ hơn; chúng thích ăn những miếng thịt dính vào nhau khi đang ngồi trên một chiếc ghế có lót nệm hay trên một chiếc thảm Ba Tư. Thế nhưng nếu những đồ vật ấy được dùng cho mục đích đó chúng sẽ lại chuyển đi chỗ khác. Vậy nên tranh cãi không bao giờ hết. Vài ngày sau đó Mentu quyết tâm dành thời gian cho đời sống gia đình. Cậu đến phòng khách vào buổi tối rất nhã nhặn và lịch thiệp. Cậu sẵn lòng đến với bất kỳ ai gọi mời cậu, và dúi những móng vuốt của mình dưới gấu váy tối của họ. Chúng tôi đã dạy cậu một mẹo nhỏ ở Corwall mà cậu vẫn còn nhớ. Cậu nằm ngửa người ra, hai tay đặt dưới thân cậu, và cậu nhẹ nhàng được nâng dậy. Một cái chạm vào khuỷu tay và đầu gối sẽ làm cậu duỗi hai chân trước ra phía ngoài và hai chân sau xuống phía dưới; để dầu và chân trước đặt xuống một bên, chân sau và đuôi xuống một bên, và chú mèo xám to lớn nằm cuộn tròn trong tư thế mặt trăng cong, kêu prừ prừ trong thanh thản. Minh họa kiểu ngủ nằm cuộn như Mentu Trong suốt buổi tối con chó coli của tôi, một khách mời kèm, đi nhẹ nhàng vào phòng khách. Mentu không biết đến anh bạn này; cậu ngồi thẳng dậy, với đôi con mắt nhìn chú chó chằm chằm, run lên vì sợ, nhưng không có chủ ý trốn thoát nào. Tôi nghe Mentu gọi chủ nhân mình vào buổi sáng sớm hôm sau bằng một giọng cáu kỉnh. Khi cửa phòng của cô ấy đóng lại tôi mời cậu ấy qua phòng tôi, nhưng cậu không muốn, và nhanh chóng mặc kệ tôi. Cậu ngồi với chúng tôi cả buổi sáng, những dễ bị làm phiền, và đi lại kêu lên mấy tiếng buồn tẻ ngắn ngủi cho đến khi cậu tìm được người chơi cùng. Cậu thích thú trò trốn tìm mà cậu tự đưa ra luật chơi. Cậu trốn và gọi vọng ra, nằm đó cho đến khi bị phát hiện, rồi sau đó bật dậy bay thằng khắp phòng. Khi chúng tôi đi ra ngoài vườn cậu theo sau, và việc mắng mỏ một con chim sẻ đen đã làm chúng tôi phải ngẩng lên nhìn cậu trên một cành cây đang nhìn xuống chúng tôi. Cậu đi dạo cùng chúng tôi, chính xác hơn là chúng tôi đi dạo còn cậu liệng qua liệng lại giữa những bụi cây hai bên lối đi, rồi vụt ra đứng đó chình ình. Lúc ấy người ta có cảm giác rằng một sinh vật biết nghĩ đi chuyển cùng chúng tôi, dù có buồn tẻ hay phấn khích kiểu trẻ con, nhẹ nhàng tình cảm hay cảm kích đột ngột; một sinh vật tự ý thức hoàn toàn, tham muốn sự ngưỡng mộ, xem xét bản thân cậu và chúng tôi, và tự quyết định cuộc đời theo ý mình. Và cận kề phía dưới bề mặt văn minh của cậu ẩn một bản năng động vật hoang dại. Người ta có thể đánh thức bản năng ấy trong tức khắc, vì nếu tôi bắt gặp ánh mắt của cậu, bề mặt ấy phóng chiếu một màu xanh xafia trong chốc lát, rồi ánh mắt với hai con ngươi căng phồng dán chặt vào tôi, lặng lẽ giữ tôi trong đó, cậu tin tưởng thế, cậu lẻn đi khắp căn phòng, và bỗng nhiên nhảy bổ ra gần như sát mặt tôi. Có chút gì huyền bí về hành động đó, và thậm chí có thể nguy hiểm, vì khi tôi ngước nhìn lên từ một cuốn sách thỉnh thoảng tôi nhận ra ánh mắt màu vàng ấy đang cố gắng nắm bắt lấy ánh mắt tôi, trong khi cái thân to lớn ấy đang lặng lẽ lén lại gần hơn. Tôi nghĩ tôi chưa từ bỏ được trò chơi mà những móng vuốt của mentu có lẽ sẽ làm đui tôi mất. Bởi vì bản năng tự nhiên trong Mentu cũng mạnh mẽ như sự văn minh bẩm sinh của cậu vậy; và hai điều này thường xung đột với nhau. Trái tim cậu và sự thèm muốn thức ăn dẫn cậu trở về nhà; giữ cậu ở lại vài ngày–một quý ông lịch thiệp, nồng hậu, thất thường. Nhưng tinh thần hoang dại trỗi dậy trong cậu, và đến đêm khi đến giờ đi ngủ không thấy Mentu đứng đợi ở bậc cửa để được vào nhà; hay vào buổi tối, khi cậu nghe thấy tiếng gió nổi lên và rung các cành cây, thậm chí lúc mưa hắt vào khung cửa sổ, sức mạnh khó cưỡng thúc giục cậu ra ngoài, và cậu phải đi; rồi khi cửa sổ được nhấc lên và không khí ban đêm ùa vào, chỉ một bước nhảy ra ngoài bóng tối. Cậu sẽ trở về nhà vào sáng sớm mệt mỏi và thỏa mãn, hay bật về vào buổi tối nào đó khi trời chập choạng, với đôi con mắt lấp lánh nơii ánh sáng của rừng hoang vụt lên rồi tắt ngấm trong ánh lửa ấm cúng của ngôi nhà một người Anh. Đây là một chú mèo thực sự, một Mentu thực sự, sinh vật hoang dại phải tiếp tục những cuộc rong chơi bí mật của mình; hay chú mèo, mà tôi tin điều này hơn, lao mình ra ngoài để thưởng thức no say chếnh choáng vô số mùi vị, những âm thanh bất tận và những hình hài mờ ảo của rừng và cánh đồng trong hoàng hôn, trong bóng đêm hay bình minh. Trong tâm hồn cậu cậu là một nhà viết kịch, một nghệ sĩ đầy rung cảm. Nhưng thế giới to lớn gọi chúng ta và chúng ta phải đi; và vai trò của Mentu trên đời lại ở chỗ khác. Cậu sống ở những chốn mờ ảo, ở những nơi bí mật, tự do và một mình, sinh vật nhỏ bé huyền bí này nữ chủ nhân của cậu gọi là" Chú mèo của tôi."