Mộng Vọng Đoạn Ca sĩ: Lee Phú Quý ft Thắng Ca Văn án: Đối với người Trung Hoa cổ, nhành liễu tượng trưng cho sự lưu luyến, không muốn cách xa bởi vì chữ "liễu" phát âm gần giống với chữ "lưu". Bởi vậy mỗi lần ai tiễn bạn đi xa thường bẻ một nhành liễu ngụ ý muốn giữ người đó ở lại. Trường đình (trong lời bài hát đặt tên cụ thể là Đình Tây) là trạm quán dừng chân, cứ 10 dặm được xây 1 cái. Lúc đầu dùng cho những người đi đưa thư, truyền tin nghỉ chân. Sau nó được dùng làm chỗ nghỉ ngơi của những người đi ra ngoại thành chơi, sau lại dùng làm nơi tiễn biệt người đi xa. Mỗi ngày đứng nơi trường đình nhớ người hái nhành liễu trông về phương xa, chỉ chờ người đó quay về. Nhiều năm trôi qua đến cây cỏ trên núi ngày càng nhiều, những cây đậu đỏ cũng đã kết hạt (cây đậu đỏ còn gọi là hồng đậu tượng trưng cho sự tương tư, các cặp đôi nếu yêu nhau sẽ trao nhau cành hồng đậu). Giờ quay lại nhìn, chỉ còn mình ta lẻ loi ngồi một mình ôm nổi sầu tương tư như bình rượu nồng. Để lúc tỉnh rượu rồi mà mộng vẫn chưa dứt, rốt cuộc ai mới là kẻ phong lưu đây? Lời bài hát: Dừng huyên náo ta quy ẩn thôi Trần duyên, ái ân sao chịu thấu Nhành hoa khẽ rơi khiến ai sầu Dòng sông nước trôi xa tận thu Tàn canh ngóng trông không ngủ yên Đình Tây nhớ ai bên nhành liễu Cạn luôn mấy chung, dứt tâm sự Tại nơi núi xanh, cây hồng đậu Mà cảnh sắc xưa phai nhòa Rồi bóng ai như mây tràn khỏi núi cao Mày ai nhíu tựa sóng lăn tăn gợn Đời vốn mông lung vô thường thật khó lâu [ĐK] Trông ánh tà dương xa phồng tay áo heo may lùa Ai đúng ai sai, chuyện tình ái xưa Ngoảnh lại ai thơ thẩn dựa lan can Lặng thinh nhấp môi chung rượu Mang kiếp phong lưu chợt tình vội tan