Mong thế giới này luôn dịu dàng với em - Lâm dĩ trú

Thảo luận trong 'Tản Văn' bắt đầu bởi Thuyết Tiểu Ngư, 15 Tháng ba 2019.

  1. Thuyết Tiểu Ngư

    Bài viết:
    6
    Mong thế giới này luôn dịu dàng với em

    Tác giả: Lâm Dĩ Trú

    Thể loại: Tản văn

    Tình trạng: Hoàn

    [​IMG]

    Giới thiệu:

    Sự bồng bột của tuổi trẻ luôn khiến người ta cảm động. Có thể bạn từng bỏ lỡ một điều gì đó, hoặc ôm theo bao nuối tiếc để chờ đợi một mối tình, cũng có thể bạn đã từng bảo vệ, che chở cho đối phương. Rồi sẽ có một ngày, trái tim tổn thương kia sẽ tìm được liều thuốc chữa.

    Chỉ cần bạn có dũng khí, và bạn dám hành động, không sợ mình phải hy sinh hay chịu thiệt thòi, cố chấp tìm kiếm cho bằng được, đến một lúc nào đó, bạn sẽ gặp được kỳ tích của cuộc đời mình.
    Chúng ta cùng nhau tận hưởng, cùng tin tưởng, dựa dẫm vào nhau, kề vai sát cánh nhau bước qua xuân, hạ, thu, đông.

    Thảo luận truyện tại đây: Review Mong Thế Giới Này Luôn Dịu Dàng Với Em
     
    Sắc Hương HoaMộng Tịch Liên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 18 Tháng tám 2019
  2. Thuyết Tiểu Ngư

    Bài viết:
    6
    Phần 1

    Nguyện năm tháng có thể quay trở lại

    [​IMG]
     
    Mộng Tịch Liên thích bài này.
  3. Thuyết Tiểu Ngư

    Bài viết:
    6
    Mong thế giới này luôn dịu dàng với em

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có những người sau một lần tổn thương trong tình yêu liền ôm theo những nỗi đau không thể xóa nhòa, không cười nổi, cũng chẳng dám khóc, trừ phi có một tình yêu dịu dàng khác xoa dịu những nỗi đau thương ấy.

    1. Cái chết li kì nhất trên đời

    Hạt Sồi là một cô gái rất kỳ quặc. Mỗi khi đi trên đường, cô đều phải ngẩng đầu lên xem có thứ gì hay không. Ừm thì cô sợ đột nhiên bị tủ lạnh hay chậu hoa gì đó rơi trúng đầu còn đi một nhẽ. Đằng này, ngay cả cây cối xung quanh cô cũng phải cẩn thận, đi gọn hẳn sang một bên rồi mới dám tiến về phía trước.

    Có một anh chàng mới vào công ty tên là Cam Đông Thành phát hiện ra bí mật nhỏ này, tiến tới khẽ hỏi cô một cách thần bí, liệu có phải cô bị ảnh hưởng bởi Quách Tiểu Tứ rồi hay không? Nếu không lại thích ngửa mặt lên ngắm trời xanh như vậy? Tất nhiên cách bắt chuyện làm quan này khiến Hạt Sồi vô cùng phản cảm. Cô chỉ quay lại lườm Cam Đông Thành một cái rồi lại tiếp tục bước đi.

    Hôm đó là dịp cả công ty tụ tập ăn uống. Mọi người thấy chàng trai "non tơ" kia làm quan với con gái nhà người ta không thành, đều cười thiện chí. Thậm chí, có hai ông anh còn chủ động bước tới, vỗ vào vai chàng trai, nói, "Đừng nhụt chí! Muốn theo đuổi con gái, phải to gan lớn mật, chu đáo, tỉ mỉ, da mặt còn phải dày. Cố lên!" Nói xong, họ làm động tác quyết thắng, khiến cho Cam Đông Thành cảm thấy được cổ vũ nhiều về mặt tinh thần. Vì thế, anh chàng Cam Đông Thành lại mặt dày mày dạn ghé sát vào cô nàng Hạt Sồi.

    Lần này, Cam Đông Thành thu hồi lại toàn bộ dáng vẻ bông đùa cợt nhã khi nãy, hỏi Hạt Sồi một cách nghiêm túc 'Xin hỏi, tại sao lần nào đi trên đường cô cũng phải trách xa cây cối ven đường tới như vậy?'

    Hạt Sồi không nói gì, nhưng anh mắt cô dã nói cho Cam Đông Thành biết rằng, lần này cô không còn không thấy phản cảm với câu hỏi của anh nữa. Không cần phải suy nghĩ nhiều, cô cũng đoán được lúc này có bao nhiêu ánh mắt của đồng nghiệp đang tập trung hướng về mình để hóng chuyện, trước mắt lại là khuôn mặt vô cùng thành khẩn của chàng trai trẻ. Hạt Sồi ngơ ngẩn giây lát, cuối cùng cũng chịu mở lời.

    Cô nói, ' Anh có biết, trên đời này, cái chết li kì nhất cuộc đời là gì không?'

    Ơ! Rõ ràng là chàng trai vô cùng sửng sốt. Sau đó, không đợi Cam Đông Thành trả lời, Hạt Sồi đã tự hỏi tự đáp luôn, 'Đó chính là bị một chiếc lá cây rơi trúng mà chết.'Nói xong cô lại theo thói quen ngẩng đầu nhìn lên trên, bầu trời xanh thẳm như vừa mới được gội rửa kia khiến cho người ta nhìn mà hoa mắt chóng mặt.

    Cam Đông Thành thầm nghĩ, đúng là một cô gái kỳ lạ.


    2. Anh có ý đồ gì?

    Mùa đông năm 2009, thành phố biển phương Nam này trở nên lạnh lẽo vô cùng. Hạt Sồi nhìn thấy mấy bộ quần áo mỏng manh đáng thương đang treo trong tủ mới ý thức được mình cần phải bổ sung thêm một vài chiếc áo đại hàn để mặc.

    Đây là năm thứ ba kể từ ngày Hạt Sồi tới Thâm Quyến. Thân là một sinh viên tốt nghiệp từ một trường đại học không mấy danh tiếng, bản thân lại chẳng có phương diện nào thực sự xuất chúng cả, cuộc sống cô từ trước đến nay luôn duy trì ở mức không bị chết đói. Ngay cả việc mua một chiếc áo đối với cô mà nói, cũng là điều cần phải nghiến răng nghiến lợi mới có thể hạ được quyết tâm. Nếu như có thể mặc cả được thì nhất định cô sẽ mua với mức giá thấp nhất, bớt được đồng nào hay đồng ấy.

    Thế cho nên, khi cô đang gân cổ tranh cãi tới đỏ cả mặt với chủ cửa hàng chỉ vì ba tệ lẻ, sự xuất hiện của Cam Đông Thành khiến cô vô cùng khốn đốn, nhất thời không còn hứng thú để tiếp tục mặc cả qua lại với chủ cửa hàng nữa. Cô trả lại chiếc áo cho người ta, sau đó vội vàng rảo bước đi ra khu vực thời trang, mặc kệ chủ cửa hàng kia có hô hào thế nào sau lưng, cô cũng không qua đầu lại.

    Nào ngờ, Cam Đông Thành kia vẫn cố tình đuổi theo. Nhưng anh không hề cầm chiếc áo cô định mua khi nãy để đuổi theo như trong phim thường diễn. Anh chỉ ngại ngùng đứng bên cạnh cô. Cô bước thì anh cũng bước theo, cô dừng chân thì anh cũng đứng lại. Cuối cùng, Hạt Sồi bắt đầu cảm thấy bực bội. Cô nghiêm mặt lại, hỏi anh, ' Anh có ý đồ gì?'

    "Đâu có không có ý đồ gì cả." Cam Đông Thành thường ngày rất biết ăn nói, giờ phút này lại cảm thấy mình lắp ba lắp bắp. Anh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nó, ' Nếu không có chuyện gì nữa, vậy, vậy tôi đi trước nhé.'Nói xong, anh cũng thật sự quay người bước đi. Chiếc áo jacket màu đỏ thẩm giữa trời đông lạnh giá này giống như một ngọn lửa ấm áp, khiến Hạt Sồi có chút mê mẩn. Không hiểu sao cô lại gọi anh, ' Đợi đã, đi ăn với tôi không?'

    "Được chứ." Anh quay đầu lại, niềm vui không sao giấu nổi hoàn toàn bộc lộ trên khuôn mặt. Hai bên đường, ánh đèn mờ ảo lấp lánh, gió mùa đông không ngừng len lỏi qua từng ngóc ngách của những tòa nhà cao tần san sát. Hạt Sồi cứ nhìn mãi, nhìn mãi, rồi lại vô thức ngẩng đầu lên ngắm bầu trời đen kịt không một ánh sao.


    3, Người bị lá cây dừa rơi trúng mà chết.

    Trong lòng mỗi người đều có những vết thương, nhưng càng muốn chôn vùi thì càng lại không sao giấu nổi, vì thế mà muốn quên đi. Hạt Sồi không như vậy. Cô cũng có những tổn thương, nhưng lại không hề muốn quên, nên lúc nào cũng khắc ghi trong lòng.

    Thực ra, cách đây vài năm, cô cũng rất thích cười, tíu tít khoác lên cánh tay cường tráng mạnh mẽ của bạn trai, cùng nhau dạo bước trên đường Thâm Nam. Họ cùng nhau ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng xung quanh để mơ tưởng về tương lai sau này, căn hộ nhỏ của hai người sẽ nằm ở nơi đâu?

    Vậy mà, một chiếc lá dừa từ trên trời rơi xuống đã phá hủy giấc mơ của họ.

    Hạt Sồi có chết cũng không thể tin rằng hoang đường như thế lại có thể sảy ra với mình. Nhưng cô đã tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc, ngay cả báo chí và những trang mạng đưa tin hàng đầu trong nước cũng đưa tên bạn trai cô vào tiêu đề của mình, làm sao cô có thể tự lừa mình dối người được nữa.

    Cô nói với Cam Đông Thành, 'Anh có biết không? Lúc đó tôi thực sự rất muốn chặt luôn cây dừa đó đi, hoặc là chờ đợi một chiếc lá cây khác rơi trúng mình. Nhưng trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến thế..', cô tựa vào bàn, vừa cười vừa ngẩn ngơ.

    Trước đây cô đã từng khóc nhiều tới như vậy. Bây giờ nhắc lại chuyện này, cho dù có đau đớn bi thương đến đâu, cũng không còn kích động tới mức rơi lệ nữa. Cam Đông Thành thấy cô vừa khóc vừa cười, bổng thấy lòng mình đau xót, vì thế bèn ôm lấy cô.

    Đôi khi, cảm giác rung động giữa nam và nữ chỉ xảy đến trong một khoảnh khắc. Nếu như lúc trước, anh chỉ có chút thiện cảm với cô nàng lạnh lùng ít nói này, thì bây giờ, có lẽ bây giờ anh đã phải lòng cô rồi. Nhưng mà, có nhiều khi, yêu một người cũng chỉ là một ý nghĩa cam tâm tình nguyện từ một phía mà thôi. Thế nên, sau khi lấy lại được tinh thần, Hạt Sồi nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của Cam Đông Thành.

    Anh nhìn cô, trong một quán đồ ăn nhanh ven đường, một cơn gió không an phận từ bên ngoài luồn vào trong quán, anh thấy hơi gượng gạo.

    Còn Hạt Sồi lại buông xuống hoàn toàn những phòng bị lúc trước, đột nhiên mỉm cười với anh.


    4. Dù chết cũng đã từng yêu được một lầ n


    Ngày tháng sau này cứ thế dần trôi, những sự thất thố của buổi tối hôm đó như chưa từng xảy ra.

    Hạt Sồi vẫn cứ là một cô nàng Hạt Sồi không thích nói nhiều. Cam Đông Thành vẫn cứ là anh chàng Cam Đông Thành hay nói hay cười như trước đây. Hai người có vô tình gặp mặt nhau cũng không hỏi han gì nhiều, chào nhau qua loa rồi lại đường ai nấy đi. Cam Đông Thành có thể cảm nhận rõ ràng Hạt Sồi đang cố tình tạo nên một bức trường ngăn cách giữa hai người, vì thế, anh cũng không muốn phá vỡ sự yên bình ấy.

    Phụ nữ đúng là sinh vật vô cùng kỳ lạ, Cam Đông Thành thầm cảm khái.

    Nhưng tuổi trẻ bồng bột từ rước tới nay có mấy khi sai. Vài ngày sau, Cam Đông Thành đã không nhẫn nhịn nổi nữa. Anh bắt đầu tìm mọi lý do để có thể đơn độc ở bên Hạt Sồi, nhưng thái độ của Hạt Sồi vô cùng kiên quyết. Cô nới không gặp là không gặp, nói không muốn đơn độc bên nhau thì kiên quyết không chịu ở riêng với anh trong một gian phòng.

    Cam Đông Thành tức tới nghiến răng nghiến lợi. Anh bực bội gửi tin nhắn hỏi cô, "Vì sao lại không chịu chấp nhận anh?"

    Rất nhanh, Hạt Sồi đã đáp lại, "Cuộc đời này đầy rẫy những điều không thể nắm chắc được. Tôi không thể biết những chiếc lá cây tiếp theo sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào. Để tránh những buồn đau không đáng có, tôi cho rằng độc thân vẫn tốt hơn."

    Đáp án này đúng là lừa gạt người ta biết bao 1 Cam Đông Thành không phải hạng người mới một lần bị rắn cắn đã sợ dây thừng suốt mười năm. Anh cho rằng, cho dù có chết đi, ít nhất cũng đã từng yêu một lần, việc gì cứ phải sợ trước sợ sau như vậy. Nhưng anh lại không dám trả lời Hạt Sồi một cách thẳng thừng như vậy. Anh mặt dày nhắn cho cô "Thực ra hôm nay là sinh nhật anh. Cùng anh đi xem phim được không? Một lần cuối cùng này thôi!"

    Dùng những ba cái cái dấu chấm than, nhưng Cam Đông Thành không hy vọng đây thực sự là lần cuối cùng. Cho dù thế nào đi chăng nữa, trước tiên cứ lừa cô ấy đi xem phim một lần trước đã. Quả nhiên, đúng như anh mong muốn, một phút sau, tin nhắn chỉ có một chữ "Được" của người nào đó truyền tới.


    5. Nữ chính ngực lép nhất trong các câu chuyện cổ tích

    Rõ ràng việc hẹn hò bằng cách xem phim vào thời điểm phim Avatar đang phủ sóng tất cả các rạp chiếu phim ở Trung Quốc là một câu chuyện khó khăn biết bao. Đứng trước cửa rạp chiếu phim, Cam Đông Thành cùng Hạt Sồi nhìn hàng dài người đang xếp hàng chật kín để mua vé mà trợn tròn cả mắt. Họ đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì, cuối cùng đành cười bất lực.

    Sau đó, họ đi thang cuốn xuống tầng dưới của trung tâm thương mại, vào Carrefour, mỗi người mua một suất mì lạnh Tây An, rồi ngồi ăn trên băng ghế dài sát lan can. Người qua người lại, ai cũng nhìn vào đôi nam thanh nữ tú này với vẻ mặt hiếu kỳ. Tuy nhiên, Cam Đông Thành cùng Hạt Sồi chẳng mảy may để ý, vẫn tiếp tục thản nhiên ngồi ăn. Sau khi ăn xong, Cam Đông Thành còn không cẩn thận ợ lên một cái. Hạt Sồi vừa nghe thấy thì hơi sững sờ, sau đó lại cười phá lên.

    Cam Đông Thành không thèm quan tâm tới tràng cười của Hạt Sồi. Anh đưa tay lên quệt miệng rồi hỏi cô, "Còn muốn xem phim Avatar không?"

    Hạt Sồi lắc đầu, nói, "Không xem nữa, không xem nữa. Hay là chơi kể chuyện cười nhạt đi. Tôi kể trước"

    Sau khi cơm no rượu say, Hạt Sồi đã hoàn toàn tháo bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng trước đó. Cô hào hứng vui vẻ hỏi Cam Đông Thành, "Anh có biết trong các câu chuyện cổ tích, nữ chính nào ngực lép nhất hay không?"

    "Là ai, tôi không biết" Cam Đông Thành đáp không cần suy nghĩ.

    "Chính là cô bé quàng khăn đỏ. Có biết vì sao không? Bởi vì bà nội của cô ấy bị sói xám ăn thịt mất rồi, ha ha ha" Hạt Sồi chẳng buồn quan tâm tới phản ứng của Cam Đông Thành. Cô phá lên cười một trận rồi lại kể câu chuyện tiếp theo.

    Cam Đông Thành ngắm nhìn cô gái đang cười rạng rỡ sảng khoái trước mắt, anh giật mấy sợi tóc hoe vàng trước trán của mình. Đau quá! Xem ra đây không phải là mơ rồi.

    Thật tốt quá! Dường như anh có thể nghe thấy văng vẳng âm thanh sống động của những thước phim đang chiếu trong phòng chiếu trên tầng. Avatar cùng Sát thủ và vệ sĩ đang thu hút toàn bộ sự tập trung của khán giả trên màn ảnh rộng, những âm thanh của thế giới viễn tưởng ấy hòa quyện cùng tiếng cười giòn tan của thế giới hiện thực này, đây quả là một chuyện hạnh phúc biết bao!

    Cam Đông Thành cũng bật cười với Hạt Sồi.


    6. Cơn mưa rào trên núi Ngô Đồng

    Một tuần sau, có một hôm, mọi người trong công ty nhìn thấy Cam Đông Thành cùng Hạt Sồi tay trong tay đi ăn trưa với nhau.

    Tất cả mọi người đều vô cùng tò mò đối với chuyện này. Con sâu hóng chuyện trong lòng mỗi người đều bị lôi ra rồi. Nhưng cho dù họ có dùng hết cách này tới cách khác, Hạt Sồi và Cam Đông Thành cũng nhất quyết không chịu tiết lộ mảy may.

    Thế nên, không một ai biết được rằng, tối hôm đó, sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, hai người họ đi đến núi Ngô Đồng leo núi. Họ vắt kiệt sức lực, thở hổn hển không ra hơi, cuối cùng cũng leo tới đỉnh núi. Bầu trời rực rỡ đầy sao lấp lánh như thể một đàn đom đóm được người ta thả lên đó, khiến người ta rung động tới mức không nói thành lời.

    Còn Hạt Sồi khi đó thực sự cũng rất "run" động. Những giọt mồ hôi roi do leo núi khi nãy bây giờ như thể muốn đóng băng lại. Cô khẽ run rẩy. Cam Đông Thành phát hiện ra, liền cởi áo khoác ngoài của mình rồi khoác lên người Hạt Sồi. Trên chiếc áo khoác ấy vẫn còn lưu lại hơi ấm của Cam Đông Thành. Hạt Sồi nhìn thấy làn da màu lúa mạch rắn rỏi của anh, đột nhiên cảm thấy lúc này cho dù có chết cũng chẳng sao. Đúng thế, dù có chết cũng chẳng sao cả, vậy tiến tới một cuộc tình thì có là gì đâu.

    Đúng thế, có những người sau một lần tổn thương trong tình yêu liền ôm theo những nỗi đau không thể xóa nhòa, không cười nổi, cũng chẳng dám khóc, trừ phi có một tình yêu dịu dàng khác xoa dịu những nỗi đau thương ấy.

    Lần này, có lẽ Hạt Sồi đã có thể quên đi nỗi đau ấy. Cô nhìn chàng trai còn kém mình hai tuổi đứng bên cạnh, không hiểu vì sao nhịp tim đập lại nhanh hơn, đặt tay lên ngực cũng có thể cảm nhận tưng tiếng: Thình thịch, thình thịch".

    Bên ngoài đình, không biết mưa rơi tự khi nào, tí tách, tí tách. Cả thế giới dường như chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rơi róc rách, không, còn có cả tiếng hít thở của cả Hạt Sồi và Cam Đông Thành. Hai người họ siết chặt tay nhau. Một đêm mùa đông không quá lạnh, hai đôi bàn tay nắm chặt quấn quít bên nhau đã là quá đủ rồi.

    Tất cả những điều không vui khác, hãy để chúng tan đi theo cơn mưa.

    Ai đó đã chết đi chỉ vì một chiếc lá rơi, những chiếc lá rơi vẫn không ngửng rụng xuống, những hồi ức mà người ta vẫn luôn cố gắng khắc ghi, hãy để tất cả tan theo cơn mưa.

    Tuổi trẻ ai mà không tùng đau đớn vài lần, ai mà không từng có những giấc mơ đẹp đẽ? Sau khi phải chịu đựng những nỗi đau đớn cùng thù hận, ta cứ tưởng rằng mình sẽ phải sống dựa vào hồi ức. Nhưng đêm đen qua đi, trời tự khắc sẽ lại sáng. Khóc xong rồi cũng vẫn phải bước về phía trước mà thôi.

    Tôi tin rằng không lâu sau, bầu trời sẽ lại tỏa sáng, tất nhiên cả những ấm áp dịu dàng cũng sẽ theo đó đến bên bạn.

    Còn những người đã từng bị tổn thương, rồi sẽ gặp những người cố chấp ôm lấy bạn, trở thành một nửa kia của bạn.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...