Tên bài thơ: Mong manh Tác giả: Tháp Nhân Qua mùa đau thương cũ Tin mình đã trưởng thành Mà chiều kia người đến Mình hóa lại mong manh. Lòng e dè hụt hẫng Tim giục giã: Cứ liều! Làm sao mà tránh được Khi trót lỡ thương yêu.