Review Truyện Mộng Hoa Xuân - Hắc Nhan

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi Candy Nguyệt Thiền, 12 Tháng bảy 2021.

  1. Candy Nguyệt Thiền

    Bài viết:
    67
    Tác giả: Hắc Nhan

    Thể loại: Cổ đại, nữ cường, ngược nữ, HE

    [​IMG]



    "Một người vì mạng sống của mình có thể làm những gì?

    Người khác Mi Lâm không biết, nhưng nàng có thể vì nó mà hy sinh tất cả, bao gồm thân thể và tự trọng.

    Nàng khát khao sinh mệnh của mình có thể nở rộ như những bông hoa xuân tháng Hai, cho dù ngắn ngủi, nhưng cuộc đời nàng giờ đây lại như một con cóc ghẻ lười nhác trong bùn lầy, luôn phải cúi đầu, lầm lũi và bẩn thỉu."

    Mi Lâm hay gọi là tứ thập tam nàng từ nhỏ đã được huấn luyện để trở thành một tử sỉ. Kể từ khi nàng nhận thức được thì nàng đã không có kí ức, không người thân, không bằng hữu, kể cả cái tên Mi Lâm này cũng không thuộc về nàng. Tất cả những gì Mi Lâm nhớ được là những tháng ngày tăm tối trong trại huấn luyện gián điệp do một nhân vật bí ẩn đứng đầu. Vận may đến với Mi Lâm khi nàng được giao nhiệm vụ trà trộn vào đoàn tú nữ nhập cung để lấy thông tin, đổi lại là những viên thuốc giải có thể giúp kìm chế chất độc đang từng ngày hành hạ thể xác nàng. Cứ như thế, Mi Lâm bị vứt từ một nhà tù bẩn thỉu, dơ dáy sang một lồng giam xa hoa, lộng lẫy. Nhưng cũng không sao cả, với Mi Lâm, có thể nhìn ngắm thế giới bao la này cũng là một niềm hạnh phúc. Mi Lâm không có gì ngoài một đường sinh mệnh mỏng manh và một giấc mơ tràn ngập hương sắc hoa xuân nở rộ khi tháng Hai về. Nàng sống như một con thú nhưng lại mang khát vọng của một con người.

    Ngay từ đầu nàng đã là quân chốt thí mà người chủ nhân giấu mặt đã định sẵn, tước bỏ võ công, thân thế đầy sơ hở, làm bàn đạp cho âm mưu khác và người chủ ấy chính là Mộ Dung Cảnh Hoa. Quả thật Mi Lâm không hề ngốc, nàng biết rõ bản thân bị lợi dụng, biết rõ bản thân là một quân cờ nhưng trong mắt người khác nàng là một kẻ nhu nhược, ngoan ngoãn để cho người bày bố. Đó không phải tinh thần khuất nhục, khuất nhục là mặc người chà đạp chẳng vì cái gì, còn tất cả những điều nàng làm chỉ có một mục đích duy nhất: Nàng muốn sống, nàng tham sống thì đã sao chứ? Chỉ có sống nàng mới có thể nhìn ngắm những đóa hoa ngoài kia.

    Kinh Bắc vương, Mộ Dung Cảnh Hòa, là một tên khốn kiếp. Ấy thế mà Mi Lâm lại trở thành tì nữ của tên khốn kiếp đó. Mi Lâm nhìn ra được đằng sau vẻ ăn chơi sa đọa của hắn là bao nỗi bất an nghi kỵ, là một ý chí, khát vọng sục sôi đang phải kìm nén ẩn nhẫn trước ánh mắt theo dõi của kẻ thù. Còn đối với Mộ Dung Cảnh Hòa, Mi Lâm chỉ là một tiện tì nhỏ nhoi mà hắn thậm chí còn chẳng biết tên.

    Ngờ đâu số phận trêu ngươi. Đến một ngày tính mạng của Mộ Dung Cảnh Hòa lại phụ thuộc cả vào người con gái bé nhỏ ti tiện đó. Nếu không phải hắn vô tình đem nàng thành trò chơi cho người con gái hắn yêu trong một buổi đi săn, nếu không phải hắn bị kẻ thù hãm hại tới mức toàn thân bại liệt, hắn sẽ không bao giờ tin được bên trong một Mi Lâm bé nhỏ, cam chịu lại ẩn chứa một sức mạnh kiên cường bền bỉ đến vậy.

    Mi Lâm cõng Mộ Dung Cảnh Hòa một thân tàn phế băng qua cả cánh rừng hoang sơ, vượt những dãy núi trập trùng hiểm nguy, dò dẫm trong những căn đường hầm tăm tối tưởng như không lối thoát và cả những lăng mộ cổ mang bao bí ẩn càn khôn. Trong suốt hành trình đó nàng ham muốn sự tự do, còn hắn thì muốn được sống, họ nương tựa vào nhau cùng nhau vượt qua mọi thứ và cùng nhau sống một khoảng trời bình yên nơi thôn dã. Dưới mái nhà tranh tiêu điều, nàng đi săn, hắn ngồi bên cửa sổ ngóng chờ nàng. Trong khoảnh sân nhỏ đầy hoa dại ven hàng rào, nàng vừa giặt đồ vừa hát, hắn nhìn nàng mỉm cười dịu dàng. Giá như thời gian mãi mãi dừng lại tại thời điểm này, một đời người ẩn dật chốn thôn quê, cuộc sống bình dị nhưng lại hạnh phúc biết bao, chỉ có những kẻ đã từng đi dạo qua bến bờ sinh tử mới có thể hiểu được sự trân quý của cuộc sống nơi đây.

    Gió đông tràn về lạnh lẽo vô tình cuốn đi những cánh hoa dại cuối thu, mang theo cả tiếng hát của Mi Lâm. Mi Lâm bị câm rồi. Những tháng ngày hạnh phúc bình dị đã kết thúc rồi. Nàng cũng tự hỏi rốt cuộc hạnh phúc của nàng bị tước đi như thế nào? Là bởi nàng phát hiện ra Mộ Dung Cảnh Hòa chính là kẻ đứng sau tổ chức gián điệp đã phá nát nửa đời nàng? Là bởi nàng hỏi xin hắn thuốc giải để đẩy lùi những cơn đau không ngừng dày vò thân xác nàng? Hay là bởi hắn chỉ cho nàng phương thuốc giúp giảm bớt cơn đau nhưng lại khiến nàng mất đi giọng nói? Thói đời trêu ngươi ư? Thật đáng buồn cười hắn đón nàng về kinh thành để nàng chứng kiến hắn ân ân ái ái với kẻ khác, hắn đón nàng về để ép nàng thành thân với thái giám thân cận của hắn, hắn bắt nàng về để làm thuốc dẫn cho người con gái của hắn.

    Vậy nên, nhìn qua Mi Lâm cứ tưởng nàng là một cô gái quen ngoan ngoãn phục tùng, không có chủ kiến, ngu ngốc dễ bắt nạt, hoặc có lẽ nhìn cả quá trình nàng bị Mộ Dung Cảnh Hòa đối xử tệ bạc, người ta dễ có cảm giác nàng là "chiếu dưới" trong mối quan hệ giữa hai người họ, nhưng không phải. Có thể đôi lúc nàng chấp nhận an bài của hắn, nhẫn nhịn vì cái mạng nhỏ bé của mình hay của những người xung quanh. Nhưng thật ra, nàng vẫn luôn là người cầm trịch. Nàng tự ra quyết định, tự tìm cho mình đường lui. Nàng là người chủ động bỏ hắn ra đi, nàng có thể vứt bỏ hắn, chỉ có hắn mãi mãi không thể thiếu nàng.

    Sau bao thăng trầm, cuối cùng Mộ Dung Cảnh Hòa cũng gỡ bỏ được những vướng mắc trong lòng mình, hoặc nói cách khác, chấp nhận chịu thua trái tim mình. Hắn giành lấy giang sơn, bước lên ngôi báu, một phần đây là cách hắn tự bảo vệ mình, một phần hắn hành sự quyết tuyệt như vậy cũng bởi vì hắn muốn trở thành người đứng đầu thiên hạ. Như vậy, hắn mới có thể công nhiên thách thức những lễ giáo được lưu truyền nghìn năm nay, cưới Mi Lâm, duy trì một vợ một chồng, để cho người con gái của mình không phải chịu thêm bất kì tổn thương thiệt thòi nào nữa.

    Nhưng cá nhân bản thân mình thấy cái kết này có phần lạc quẻ, chương trước vừa miêu tả một Mộ Dung Cảnh Hòa điên cuồng đào bới mộ phần Mi Lâm, ôm thi thể Mi Lâm phiêu bạc khắp chốn, chương sau lại là Mộ Dung Cảnh Hòa phát hiện cái xác ấy vốn không phải là Mi Lâm và Mi Lâm vẫn sống. Có lẻ tác giả muốn hai người có một cái kết có hậu, muốn họ được ở bên nhau nhưng vô tình cái kết ấy lại vô tình làm tuột 'mood' người đọc.

    "Ngàn năm trước có người thiếu nữ mang cuốc chôn hoa. Trăm năm sau có Mi Lâm dùng thân xác nuôi hoa.

    Nơi lầu son gác tía có người em gái than rằng" Cuối chân trời, nơi đâu có nấm mộ chôn hoa "(*)

    Chốn rừng núi bạt ngàn có Mi Lâm chôn mình dưới hương sắc rợp trời."
     
    Dương2301, Vyl Hana, nntc67613 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...