Mối tình nguyền rủa NoHope Truyện ma Mùa hè năm ấy, Hà Nội nóng bức và oi ả. Nhiều đêm, Lâm và Mai cùng nhau lang thang trên những con phố vắng, thả mình vào không khí tĩnh lặng của thành phố về đêm. Lâm là một chàng trai ít nói, nhưng với Mai, anh lại luôn sẵn lòng chia sẻ những suy tư của mình. Mai, một cô gái xinh đẹp và năng động, yêu Lâm sâu đậm, nhưng lại có một điều gì đó mơ hồ khiến cô cảm thấy lo sợ mỗi khi đêm xuống. Đêm hôm đó, hai người cùng nhau đi bộ qua một khu phố cũ, nơi những căn nhà cổ kính đổ nát, không người ở. Một ngôi nhà hoang vắng giữa khu phố ấy đặc biệt thu hút Mai. Nó có một vẻ kỳ lạ, như thể đang ẩn chứa một bí mật gì đó. Cô không thể giải thích được, nhưng mỗi lần đi ngang qua, Mai lại cảm thấy như có một sức hút từ ngôi nhà ấy. "Em muốn vào trong đó không?" Lâm hỏi, đôi mắt anh ánh lên sự tò mò. Mai chần chừ, rồi gật đầu. "Tôi không biết nữa, nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ ở đó." Hai người tiến vào trong ngôi nhà bỏ hoang. Đèn đường yếu ớt không đủ để soi sáng mọi ngóc ngách, nhưng họ vẫn quyết định đi tiếp. Những tiếng động lạ vang lên từ sâu trong ngôi nhà, giống như những bước chân nhẹ nhàng, như thể có ai đó đang theo dõi họ. Mai cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng Lâm không hề lo lắng. Anh luôn là người mạnh mẽ và bảo vệ Mai khỏi mọi thứ. Họ dừng lại trước một cánh cửa gỗ cũ kỹ, nơi ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường lọt qua khe cửa. Lâm đẩy cửa ra và cả hai bước vào một căn phòng rộng lớn, tối om, chỉ có một chiếc bàn gỗ cũ nằm giữa phòng. Trên bàn, có một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ đã bị mài mòn theo thời gian. Mai nhìn chiếc hộp đó, cảm giác bất an trong lòng càng trở nên rõ rệt. "Chúng ta không nên mở nó," cô nói, giọng có chút run rẩy. Lâm mỉm cười, không nói gì, rồi anh mở hộp ra. Một làn khói trắng mờ ảo bốc lên, cuốn lấy cả hai người. Trong khoảnh khắc đó, Mai cảm thấy như thể không khí xung quanh mình trở nên nặng nề, và một sự lạnh lẽo khó tả bắt đầu lan tỏa. Sau khi làn khói tan đi, Mai cảm thấy mình như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ kỳ lạ. Cô nhìn xung quanh, nhưng không còn thấy Lâm đâu nữa. Phòng tối như mực, và căn phòng dường như đã thay đổi. Những bức tường bắt đầu xuất hiện những vết nứt, và không gian trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ. Mai gọi tên Lâm, nhưng không có tiếng trả lời. Cô đi tìm anh khắp ngôi nhà, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng chết chóc. Bỗng nhiên, từ một góc phòng, Mai nghe thấy tiếng cười khe khẽ. Tiếng cười đó, mặc dù nhỏ, nhưng lại như một đòn giáng vào tâm trí cô. Cô quay đầu lại và nhìn thấy một bóng người mờ ảo, đứng cách đó không xa. "Lâm!" Mai gọi lớn, nhưng bóng người ấy chỉ im lặng nhìn cô, đôi mắt trắng dã như thể không có sinh khí. Lần đầu tiên trong đời, Mai cảm thấy sợ hãi đến mức không thể cử động. Cô muốn chạy trốn, nhưng chân mình như bị đóng chặt xuống sàn nhà. Bóng người mờ dần rồi biến mất, nhưng cái cảm giác lạnh lẽo vẫn còn vương lại trong không gian. Lúc này, Mai nhớ lại những câu chuyện mà bà cô thường kể về ngôi nhà này. Cô không thể tin vào những lời đồn đại trước đây, nhưng bây giờ, mọi thứ dường như không còn đơn giản. Ngôi nhà này có gì đó không ổn. Một lời nguyền hay một linh hồn nào đó vẫn còn lang thang trong bóng tối? Cô quay lại, và một lần nữa, lại nghe thấy tiếng gọi tên mình. Giọng nói ấy, tuy giống Lâm, nhưng lại có gì đó rất khác. Nó không phải là giọng nói của người sống. "Mai.. Mai.. Em là của tôi.. Mãi mãi.. Không thể rời bỏ.." Tiếng gọi ngày càng trở nên vang vọng, như thể nó đến từ khắp mọi nơi trong ngôi nhà. Mai hoảng loạn chạy về phía tiếng gọi, hy vọng sẽ tìm thấy Lâm, nhưng càng chạy, cô lại càng thấy mình lạc vào một mê cung vô tận. Những cánh cửa khép kín và những hành lang u ám cứ tiếp tục hiện ra trước mắt cô. Cảm giác bất an không rời khỏi cô, và đột nhiên, cô nhớ đến chiếc hộp mà họ đã mở. Làm sao mà cô lại có thể quên được chiếc hộp đó? Mọi thứ kỳ lạ bắt đầu xảy ra ngay sau khi họ mở nó. Mai quay lại nơi trước kia, nơi họ tìm thấy chiếc hộp, nhưng giờ đây, căn phòng ấy không còn là căn phòng cũ nữa. Thay vào đó, căn phòng ấy trở thành một không gian u tối, với những bóng ma vờn quanh cô, như thể chúng đang đợi một điều gì đó. Mai nhìn quanh và thấy hình bóng Lâm, nhưng là một Lâm khác-gương mặt anh nhợt nhạt, đôi mắt anh không còn là ánh mắt của người cô yêu thương nữa. "Anh.. Anh là ai?" Mai run rẩy hỏi. "Em đã giải thoát tôi khỏi sự giam cầm," Lâm đáp, giọng anh khô khốc, "Nhưng cũng chính em đã mang tôi vào cái thế giới này. Giờ em không thể thoát ra nữa." Mai không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Lâm không phải là người mà cô đã yêu. Anh ấy đã bị biến thành một linh hồn u ám, một phần của ngôi nhà ma quái này. "Không! Em không muốn!" Mai kêu lên, nhưng những bóng ma vây quanh cô, níu kéo cô lại gần Lâm. Cô không còn đủ sức để chạy trốn nữa. Lâm tiến lại gần, đôi mắt anh đỏ ngầu, trông như thể đang rỉ máu. "Em không thể rời bỏ tôi. Chúng ta sẽ ở đây mãi mãi, trong cái ngôi nhà này, vĩnh viễn." Mai cố gắng quay đầu bỏ chạy, nhưng không thể. Cô cảm thấy như bị cuốn vào một vòng xoáy tăm tối, không lối thoát. Những bóng ma xung quanh cô càng lúc càng đông, và tất cả đều đồng loạt cười nhạo cô. Cô khóc, nhưng không có ai nghe thấy. Tất cả chỉ còn lại một cảm giác trống rỗng và nỗi sợ hãi vô bờ bến. Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng mờ ảo chiếu vào từ một cánh cửa xa xa. Mai không suy nghĩ, cô chạy về phía đó. Cô không biết liệu đây có phải là cơ hội cuối cùng để thoát khỏi ngôi nhà này hay không, nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác. Khi cô tiến lại gần cửa, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu cô: "Hãy rời bỏ nó. Nếu em đi qua cánh cửa này, em sẽ mất anh mãi mãi." Mai đứng lặng người trước cửa, tim cô đập loạn xạ. Cô có thể cảm nhận được sự hiện diện của Lâm ở phía sau, nhưng cô biết, nếu cô quay lại, cô sẽ không bao giờ thoát ra được. Cô hít một hơi thật sâu, rồi bước qua cánh cửa. Ánh sáng chói lòa bao phủ lấy cô, và khi cô mở mắt ra lần nữa, cô đã đứng ở ngoài ngôi nhà, trên con phố vắng. Lâm không còn ở bên cô nữa. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô hiểu rằng cô đã để lại một phần của mình trong ngôi nhà ấy. Nhưng mỗi đêm, khi thành phố chìm vào giấc ngủ, Mai vẫn nghe thấy tiếng gọi tên mình từ xa xăm, vọng về từ ngôi nhà bỏ hoang đó..