Mối tình đơn phương Tác giả: Cố Ngọc Chap 1. Cô là một cô bé con nhà khá giả, nhan sắc cũng tàm tạm. Cô rất năng động, đôi khi bốc đồng và hay thích bạo lực. Cô nổi tiếng trong lớp khi chơi rất mạnh tay với bạn bè mặc dù cô đã rất kiềm chế khi chơi với họ. Lúc trước khi vào cấp II cô là một cô bé rất thích cười, hồn nhiên vui tươi và trong sáng suốt ngày chỉ biết chơi, ăn rồi học. Sau khi cô thi vào trường lớn cấp II cô được sắp chung lớp với một cậu bạn cùng trường nhưng khác lớp hồi cấp I. Mới đầu cô cũng thấy rất ngượng và thất vọng khi cô không được học chung với những bạn bè hồi cấp I của mình. Nhưng hên thay là vẫn còn một vài người bạn cùng lớp hồi cấp I chứ không thì buồn biết bao. Cô và cậu được cô giáo chủ nhiệm sắp ngồi cùng một bàn. Mới đầu không ai thèm nói chuyện với ai cả nhưng thời gian thấm thoát trôi cô và cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhờ tiết học Anh Văn. Tiết đầu tiên của chương trình lớp 6 khi học Anh Văn chỉ là lời chào hỏi thôi. Cô dạy Anh Văn chỉ họ cách chào rồi nói. - Các em chào bạn cạnh mình để tập làm quen đi. - Cô Anh Văn tươi cười thân thiện với cả lớp nói. Cô và cậu nghe cô nói thì không phản ứng gì, cả lớp có một vài người bạn khác cũng ngượng không kém cô và cậu. Rồi một vài câu chào hỏi vang lên phá vỡ sự ngượng ngùng của cả lớp. - Hi! - Hello! * * * Một lúc sau cô ngượng ngùng quay sang cậu. - Hi! - Cô rất ngượng, tuy chào cậu nhưng cô không nhìn thẳng mặt cậu mà cúi đầu chào. - Hello! - Cậu thì ngược lại, nở cười tươi đáp lại cô. Nhưng trên mặt cậu cũng có chút gì đó ngượng ngùng không kém cô. Sau đó không ai bảo ai hai người tự quay đi chổ khác và nói chuyện với những người bạn mình quen lúc trước. Thế là tiết học Anh Văn kết thúc trong sự ngượng ngùng của hai con người cùng với một vài bạn trong lớp. Kể từ khi đó không hiểu cô và cậu đã quen nhau từ lúc nào mà hay nói chuyện với nhau lắm. Cậu cũng hay chọc những bạn nữ trong lớp nhưng chỉ một chút rồi thôi. Cậu lúc nào cũng làm cho cô cười, cậu hay nói những điều phi lí để cô cùng cười. Một hôm cậu đến trường trễ nên cô hỏi. - Sau hôm nay đi trễ vậy? - Thấy cậu vào cô hỏi. - Hôm nay tui đi học bằng tàu hỏa nên mới trễ. - Cậu nói. - Ờ hờ! Tui đi bằng xe tăng đến trường nè. - Cô vui vẻ đáp lại cậu, miệng cười rất tươi. - Thật đó! - Cậu nói nhưng môi lại nở nụ cười mặc dù cậu cố kìm lại để không bị cô bắt bẻ rằng mình nói dối. - Tui có nói gì đâu à. - Cô vẫn cười. Thế rồi tiếng chuông vào học bắt đầu vang lên cậu và cô cùng vào vị trí của mình nhưng hai con người này chứ chọc nhau suốt. Cậu thì tìm cách nói chuyện hài làm cô cười còn cô thì hùa theo cậu mà chém gió. Hôm sau, cậu đến lớp sớm nhưng so với cô thì cô lúc nào cũng lên trường rất sớm hơn cậu. Cô đang ngồi đọc một cuốn truyện, thấy cậu vào cô hỏi. - Hôm nay đi học bằng gì? - Cô cười cười như cố ý chọc cậu. - Tui hôm nay đi học bằng tên lửa. Mới vừa đáp xuống luôn. - Cậu cười ngượng trả lời. - Ờ! Tui đi bằng đĩa bay nè. Ngày mai đi học bằng gì? - Mai chắc đi học bằng trực thăng. - Cậu đáp nhanh. - Vậy ngày mốt? - Chắc đi bằng tàu vũ trụ quá. Dạo này hay kẹt xe nên đi các phương tiên trên không là an toàn nhất. - Ờ! Ha ha ha.. Kể từ lúc đó cô luôn luôn dõi theo cậu. Cô luôn nhìn cậu mỗi khi cậu vui đùa cùng các bạn nam trong lớp, có chút hờn dỗi khi cậu trêu các bạn nữ và hình như sau lưng cậu lúc nào cũng có cô. Cô đã thích cậu từ lúc nào rồi. Cô đã kết được nhiều bạn mới và có một vài người bạn đã trở thành bạn thân trong lớp của cô và cô hay kể cho họ nghe khi nói về cậu khi mỗi lần các bạn cô nhắc đến chuyện ai đẹp trai nhất lớp. Mặc dù cậu cũng khá đẹp nhưng không có nghĩa là cậu đẹp trai nhất lớp nhưng mỗi lần bàn cô đều nhắc đến cậu đến mức bạn thân cô nói một câu. - Con người ta bây giờ lúc nào cũng nhắc tới người ta. - Bây giờ ai đó chỉ biết đến có người ta thôi à. Và mỗi lần như vậy cô đều ngượng và chối. Một lần không hiểu sau cậu trêu một bạn nữ trong lớp, bạn ấy vì lỡ tay dùng ngòi viết bi định đâm vào cậu nhưng cô nhanh tay đỡ khi thấy phản ứng của bạn nữ kia. Cô đỡ thẳng vào ngòi bút mà không cần nghĩ suy. Và rồi cô bị ngòi bút đâm chảy máu lòng bàn tay. Bạn nữ kia mới giật mình và rồi xin lỗi cô và xem cô có sao không. Nhưng cô là ai chứ? Một cô gái mạnh mẽ luôn dùng vũ lực để giải quyết vấn đề mà lại bận tâm vì cái chuyện này ư? Cô vội lau đi vết máu và che lòng bàn tay của mình lại chối rằng không sao mặc dù khá là nhức. Cứ tưởng vết thương nhỏ bằng ngòi bút thì không sao nhưng khi về nhà những lần tay cô đụng vào nước để làm việc nhà là những cơn đau, rất đau từ tay cô truyền vào mình. Tuy vết thương đã khá lành nhưng cô không hiểu sao nó vẫn rất đau và nhức không thôi. Vết thương cứ thế mà hành hạ cô hẳn một tuần liền, sau khi lành hẳn còn để lại trong lòng bàn tay cô một chấm đỏ nữa chứ. Cô còn khù khờ nghĩ rằng đó là vết tích tình yêu mà cậu để lại trên tay cô nữa chứ, vì cậu mà cô mới bị đau, vì cậu mà tay cô mới xuất hiện chấm đỏ tựa máu đó. Cứ tưởng cô và cậu tiếp mối quan hệ bạn cùng bàn này đến hết năm học nhưng chỉ được ít lâu thì lớp phó-một tiểu thư con nhà giàu đã xin cô giáo chuyển cậu vào tổ của mình.
Truyện: Mối tình đơn phương. Tác giả: Cố Ngọc. Chap 2. Bấm để xem Sau khi cậu chuyển sang chổ khác thì lúc nào cô cũng dõi theo cậu. Cô thấy tức khi cậu vui đùa cùng người con gái khác mà không phải là cô. Cô hận, cô ghét những người con gái đó nhưng cô không thể hiện ra ngoài. Sau chuyện đó cô mới bình tĩnh và nghĩ vu vơ rằng cô sẽ chờ cho cậu thích cô. Cô biết cậu thích hoa khôi của trường khi họ còn học cấp I nhờ vào những người bạn của cô. Hồi cấp I cô đâu có quan tâm ai là ai. Cô chỉ biết quậy phá cùng đám bạn cùng lớp của mình thôi. Mỗi lần lớp đoàn kết, mỗi lần lớp chia phe, chia phái khi có một vài chuyện xích mích nào đó. Tụi nó xúm vào chửi nhau bằng những câu chế với ý nghĩa không trong sáng là mấy. Ừ thì tuổi ngây thơ mà, lúc đó lên trường chỉ biết học và quậy thôi chứ có biết yêu đương gì đâu à. Sau khi cô nhận thức được nên cô quyết định chờ cậu, chờ cậu đáp lại tình cảm của mình. Cô luôn dõi theo cậu, giúp cậu âm thầm không cho cậu biết. Và rồi thoát cái kì thi học kì II của năm lớp 6 sắp tới, cô và cậu tích cực vùi đầu vào ôn bài. Cô thì vẫn như vậy, thi thì thi nhưng cô vẫn cứ dõi theo cậu và coi nó như một thói quen của cô. Hết năm học lớp 6 đầy mơ mộng của mình cô lại hi vọng trong sự bất an của bản thân rằng cậu sẽ lại học cùng lớp với mình. Suốt quãng thời gian nghỉ hè trong khi mọi người vui vẻ khi được nghỉ hè trong khi đó cô tuy là vui khi được đi đây đi đó cùng người thân và gia đình nhưng trong lòng cô không lúc nào là không nghĩ về cậu. Có những đêm cô còn mơ lại lúc mình cùng với cậu vui đùa, lúc cậu chọc cho cô cười, cô ước mình đêm nào cũng mơ thấy cậu. Hình bóng của cậu khắc sâu trong lòng cô. Lúc cậu vui có, lúc cậu tập trung làm bài có, lúc cậu không biết trả lời thế nào khi lên bảng trả bài và gặp những câu hỏi khó của giáo viên bộ môn, lúc hai người cùng nhau vui đùa, lúc hai đứa cùng tranh cãi vì nhưng câu hỏi của thầy cô, lúc hai đứa cùng chỉ bài nhau trong những giờ kiểm tra. Trong thời gian nghỉ hè cô lúc nào cũng lo sợ khi cậu không học cùng lớp với mình và rồi cô hi vọng, hi vọng được cùng chung lớp với cậu. Kết thúc thời gian nghỉ hè đối với những học sinh khác là quá ngắn nhưng đối với cô nó rất dài, dài tựa như một thế kỉ vậy. Ngày tựu trường, cô đi khắp các lớp để tìm tên cậu và tên mình. Khi tìm được lớp của mình cô tìm tên cậu, cô thất thần khi không thấy tên cậu trong danh sách lớp mình, cô lại tiếp tục dò lại kĩ hơn, cô dò từng cái tên một, cô sợ mình nhìn sót tên cậu. Lúc này cô nhớ hoang mang khi một lần nữa không thấy tên cậu. Thế giới lúc đó như sụp đổ, cô thất vọng bước ra về, lúc về có một vài bạn hỏi cô học lớp mấy nhưng cô cứ trả lời đại. Thế giới của cô bây giờ chỉ là một màu đen, không có cậu cô làm sao có nghị lực để học hành gì. Cô luôn xem cậu là niềm tin và nghị lực của mình mà, giờ không có cậu thì ai cãi lộn với mình? Không có cậu ai bàn về việc học với mình? Cô rất buồn, cô không biết nguyên ngày hôm đó mình đã làm gì, nói chuyện với những ai và trả lời những gì? Lại một lần nữa cô tự vượt qua sự trống vắng khi không có cậu, cô phải tập sống một mình, va phải cố gắng học để năm sau có thể được học cùng với cậu một lần nữa. Và thế là năm lớp 7 trôi qua với thời gian dài tựa như thế kỉ với những hình ảnh của cậu đang vui đùa cùng những bạn nữ lớp cậu trong đầu cô. Lên năm lớp 8 cô vẫn cứ hi vọng và rồi lại thất vọng một lần nữa khi cậu không học cùng cô. Trong hai năm này cô và cậu không nói chuyện với nhau dù chỉ một chữ. Cậu biết cô thích cậu từ khi cô và cậu còn học năm lớp 6 rồi nhưng cậu không thích cô. Trong lòng cậu đã thích một người con gái khác rồi. Trong hai năm này họ gặp nhau thì xem nhau như người xa lạ. Đi lướt qua nhau như chưa có chuyện gì xảy ra. Không một lời chào hỏi, không lấy một nụ cười. Mỗi lần lướt qua, hay mỗi lần cố thờ ơ cậu thì tim cô rung lên và đau lắm, tựa như có ai đó dùng kim đâu vào tim cô từng cây từng cây một vậy. Khi chuẩn bị vào lớp 9 cô cứ nghĩ rằng sẽ không được học cùng cậu nhưng thật không ngờ cậu và cô lại được chung lớp, ông trời thật khéo trêu người mà. Khi nhìn bảng danh sách cô bất ngờ, cô không biết nên cố che giấu cảm xúc hay nhảy cẩn lên khi được học cùng lớp với cậu. Ngày nhận lớp tim cô rung lên, không phải rung vì đau nữa mà nó rung lên vì vui sướng. Và rồi, lại một lần nữa ông trời xui khiến cho cô và cậu ngồi cùng nhau. Cô và cậu bổng dưng được cô giáo chủ nhiệm sắp cho ngồi cùng bàn một lần nữa. Cậu và cô ai cũng đều bất ngờ, thật không ngờ đến sự gặp mặt này mà. Ừ thì cùng lớp thì đã cùng lớp rồi đó, cùng bàn thì cũng cùng bàn rồi đó nhưng sao giữa cô và cậu có một khoảng cách nào đó phải gọi là vô tận. Một khoảng cách mà cô với không bao giờ tới. Nói chuyện cũng có nói, cùng nhau cười cũng nhiều, cậu vẫn hay chọc cô, cùng nhau làm bài, cùng nhau hỏi bài trong những lần kiểm tra nhưng sao nó không còn như trước nữa. Một lần nữa tim cô lại đau rất nhiều. Đau hơn bao giờ hết. Cô buồn, cô ước mình có thể quay về cái thời gian đầu năm lớp 6, cái thời mà cô và cậu mới quen nhau, cái lúc mà tình yêu đơn phương mình cô chịu. Thế là cô chọn con đường từ bỏ khi cô học hết lớp 9 và chuẩn bị vào cấp III. Lúc ấy cậu nói là cậu sẽ thi vào trường chuyên vì tương lai. Còn cô, cô sẽ thi vào trường liên thông từ cấp II đến cấp III vì nhóm bạn thân của cô đều chui vào đó cả.
Truyện: Mối tình đơn phương. Tác giả: Cố Ngọc. Chap 3. Bấm để xem Khi lên cấp III cô cứ tưởng là cậu sẽ thi vào trường khác rồi nên cô tuyệt vọng và rồi quyết định buông bỏ cậu. Nói thì ai chẳng nói được nhưng khi thực hiện thì rất khó. Đứng sau lưng cậu thầm chúc phúc cho cậu. Tuy là đau nhưng không sao mà, nhìn người mình yêu hạnh phúc cũng đủ lắm rồi. Nhưng mà nhìn người mình yêu hạnh phúc bên người khác thì ai vui nổi bao giờ chứ? Cô cứ ngỡ là cậu đã xa cô rồi nên từ từ mà quên cậu thì không sao mà. Hình ảnh một người dù có giành nhiều tình cảm hay không giành nhiều tình cảm thì ai cũng phải mờ dần theo thời gian mà. Nghĩ là vậy nhưng ông trời một lần nữa trêu đùa cô khi cho cậu thi vào cùng trường với cô mới đau chứ. Khi thi đậu vào trường cấp III rồi cô mới phát hiện ra rằng CẬU THI CÙNG TRƯỜNG VỚI CÔ. Ờ thì mối tình đầu đầy cảm giác chua cay đó lại một lần nữa giằng xé tim cô. Tình yêu là một thứ tình cảm đôi lúc có vị chua như chanh, đôi lúc có vị ngọt như đường, đôi lúc có vị đắng như cà phê, đôi lúc thì xót xa, quặng thắt, tuyệt vọng, đôi lúc lại hạnh phúc. Lại một lần nữa cô bị đau tim khi tình cảm này lại dao động lần nữa. Cô không biết là nên vui hay nên buồn khi cậu thi vào cùng trường với cô nhưng không vì cô mà vì một người con gái khác. Cô gái kia cũng yêu cậu thật lòng, luôn bên cậu mỗi khi cậu cần. Từ bỏ sự nghiệp để theo người con gái kia chắc cậu yêu cô ta nhiều lắm phải không? Tình yêu là sự hi sinh vô bờ bến của mình giành cho người mình yêu, đó là một tình yêu thật sự. Cô rất vui vì cậu có được một tình yêu thật sự, nhưng cô nên cười hay nên khóc đây khi mà người mình yêu lại yêu người khác? Đứng bơ vơ giữa dòng đời nghiệt ngã cô nên vui hay nên buồn vì sự trớ trêu của ông trời. Nước mắt tuông rơi. Phải! Cô đã khóc! Giọt nước mắt mà cô phải giấu bao năm nay. Giọt nước mắt chứa trong đó là bao nhiêu nhung nhớ, sự hi vọng kèm theo sự lo lắng, sự hi sinh cùng sự trở che của cô giành cho cậu. Và rồi.. Cô mệt rồi! Cô không muốn làm kẻ thứ ba phá đi sự hạnh phúc của cậu đâu. Cô không muốn theo đuổi hay chờ đợi vì cậu nữa. Cô mệt, cô thật sự mệt lắm rồi khi mà bao năm qua lúc nào cô cũng lo lắng cho một người mà người đó lúc nào cũng xem cô là một đứa bạn không hơn không kém. Cô trả giá nhiều năm qua chờ đợi cậu và rồi bây giờ cô nhận được gì chứ? Tình bạn sao? Cô không cần! Thứ cô cần thì cậu lại đi cho người khác. Cô đau lắm! Cô tuyệt vọng lắm! Nhiều lúc cô muốn biến khỏi cái thế giới khi chẳng ai hay đến sự tồn tại của mình. Cô muốn buông tay! Phải! Cô muốn quên đi cậu người con trai cô từng rất yêu. Người luôn cho cô hi vọng và rồi đạp đổ hi vọng của cô. Đơn phương không phải là một cái tội, thứ tội lỗi chính là quá mong chờ vào tình yêu rồi bị chính mình phản bội mà quay qua trả thù người mình yêu. Không! Cô không bao giờ làm như thế. Tình yêu của cô không cần sự thương xót của cậu. Cô không xin tình yêu cho nên đừng bố thí cho cô. Cô không phải ăn xin, cậu càng không phải là người chia sẽ tình yêu. Đau lắm chứ! Cô tự vằn vặt bản thân mình không biết bao nhiêu ngày. Nhốt mình trong bóng tối mặc dù thứ cô sợ nhất là bóng tối. Trên đời này chẳng còn gì cho cô yêu thương nữa cả. Thứ đáng sợ nhất sao? Cô không sợ! Thứ hạnh phúc nhất sao? Cô không cần! Cô giờ đây là một tảng băng ngàn năm. Cô đã chết tâm rồi. Cô ghét tình yêu! Đã nhiều lần cô quyết tâm buông bỏ như thế nhưng sao không bao giờ cô làm được? Dõi theo cậu, quan tâm cậu, âm thầm giúp đỡ cậu hình như đó là một thói quen mà cô không bao giờ buông bỏ được vậy? Cô tự hỏi đó là do mình si tình hay do mình ngốc? Cô càng cố quên cậu thì những hình ảnh về cậu lại càng hiện rõ hơn trong đầu cô. Cô cố gắng tìm một người con trai khác để người đó có thể xóa đi hình bóng của cậu trong đầu cô nhưng không được. Khi cô cùng người mới vui đùa thì cô lại càng nhớ về cậu hơn. Phải nói là cô cố chấp hay ngu ngốc đây khi mà một người thật sự yêu mình thì mình lại không quan tâm tới, còn người đã có một người ở bên cạnh thì cô chứ lao đầu vào? Bây giờ cô mới hiểu được ý nghĩa của câu: "Chạy tình tình chạy". Sau bao nhiêu tổn thương từ năm lớp 6 cho đến năm cô lên lớp 11 thì bây giờ, trái tim cô đã thật sự đóng băng rồi. Cô giờ đây chỉ biết học học và học thôi. Cô chẳng cần phải quan tâm gì nữa cả. Thế giới có ra sao thì kệ thế giới. Cậu ấy có ra sao thì tùy cậu ấy, con đường là do cậu ấy chọn mà. Tuy ngoài miệng thì nói là không còn yêu nhưng sao cô vẫn cứ dõi theo cậu vậy? Tuy là hình ảnh cậu không còn nhiều trong đầu cô nữa nhưng dõi theo cậu là một thói quen hằng ngày của cô. Tạm biệt nhé! Người tôi từng đơn phương!