Truyện Ngắn Mối Tình Đầu - Nấm Min

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Nấm min, 18 Tháng tư 2020.

  1. Nấm min

    Bài viết:
    8
    Tên truyện: Mối tình đầu

    Tác giả: Nấm min

    Thể loại: Truyện ngắn

    Link góp ý: Nấm min

    - Này! Cho tớ mượn cái cậu đang cầm được không?

    - Hả? Nó giật mình quay phắt lại. Cái điệu ấy của nó làm cho Dũng cười sằng sặc. Cái điệu cười ấy làm nó thấy khó chịu. Nó tức quá dượt Dũng vài vòng quanh lớp.

    Một ngày nửa vui nửa buồn. Nó về đến nhà, khó khăn lắm mới dắt được cái xe vào nhà. Rồi sau đó thì uể oải thay đồ và ăn cơm. Nó cố ăn cho xong bữa và không để lộ với ba má rằng nó đang mệt. Nó nhanh chóng rút lên phòng. Không hẳn là hôm nay nó buồn hết cả 100%, Nhưng vẫn thấy khó chịu, vì hôm nay nó vừa mất tiền thì chớ lại còn bị lên bảng miệng. Nó được sáu điểm, hôm qua nó đã học gì đâu, vậy mà vẫn được sáu. Tuy rằng điều này làm nó thấy thỏa mãn vì tài chém gió của nó. Nhưng buồn vì cái điểm ấy làm cho phẩy của nó giảm đi đáng kể chứ ít gì đâu. Còn nó thấy vui vì được nói chuyện với Dũng. Hihi. Người mà thầm thích. Nhưng không biết Dũng có thích nó hay không.

    Nó và Dũng chơi thân với nhau từ hồi vào lớp mười. Hai đứa ngồi cùng bàn với nhau. Suốt ngày, cứ đến lớp là nó và Dũng lại buôn rôn rả. Mấy đứa con gái trong lớp ghen tị với nó vì nó và Dũng chơi thân với nhau. Nó nhận thấy cái cảm giác này từ lúc Dũng nhận món quà sinh nhật của Giang lớp bên cạnh. Đúng là các cụ nói đúng thật đấy, ta chỉ thất tiếc những thứ đã qua. Giờ nó vẵn chơi thân với Dũng nhưng nó đang đần dần cố gắng rời xa Dũng một chút. Nói cách khác là giữ khoảng cách. Nó nghĩ quá nhiều rồi nó ngủ quên mất từ lúc nào. Đang ngủ ngon thì nó nghe thấy tiếng gọi. Nó lồm cồm bò từ trong giường ra cửa sổ. Nó trố mắt ra nhìn, là Dũng. Sặc! Nó chạy một mạch xuống sân trong bộ đồ ngủ.

    - Đến làm gì? Nó để cái mặt khó chịu, tưởng là Dũng sẽ khó chịu, vậy mà tên ấy cười rõ tươi.

    - Đến đón đi học chứ còn đi đâu nữa. Mà có ai như cậu không ai lại bắt khách đứng ngoài như thế này hả. Dũng vừa nói vừa cốc vào đầu nó một nhát rõ đau.

    - Không cho vào, đứng đấy đợi tí thay đồ đã. Xì. Đúng lúc ấy thì mẹ từ đâu xuất hiện và nói.

    - Sao quá đáng thế con. Bạn đến thì phải mời vào chứ ai lại làm thế. Rồi quay sang Dũng nói nhẹ nhàng kèm theo một nụ cười tươi rói. Nó tức điên, vừa đi vưa càu nhàu.

    - Mẹ thật là quá đáng. Đúng lúc ấy Dũng không thềm để ý gì đến nó đi thẳng vào nhà, lại con cười chọc tức nó.

    - Không sao đâu ạ. Cháu quên thế rồi ạ.

    Nó chạy thẳng lên phòng thay đồ, đánh răng, rửa mặt. Quá đáng, tự nhiên bắt mình dậy sớm lại còn làm mình bị nói ngay lúc ngủ dậy. Đi xuống cầu thang nó đi dủng đỉnh như không có Dũng ở đó. Nó đang định chọc tức lại Dũng thì bị mẹ chặn lại, tức thật đấy. Đúng lúc ấy thì nó nghĩ lại những điều tối qua và thấy buồn và đau lòng vì nhưng điều Dũng đang làm cho nó. Rồi hai đứa chào mẹ nó, bước ra cổng để đi học. Ra khỏi nhà nó không nói không rằng đi thẳng, Dũng gọi nó kiểu gì nó cũng không thèm ngoái lại đến 1 lần. Cuối cùng thì Dũng cũng đuổi kịp nó.

    - Này! Sao vậy hả? Vấn đề về đầu óc à? Sao lại đạp nhanh thế? Lúc nãy có sao đâu. Tự nhiên lại dở chứng. Nó nói như quát vào mặt Dũng:

    - Cậu có thôi ngay đi không hả. Tớ không thích sự quan tâm này. Tại sao cậu cứ làm cho tớ thấy khó chịu và đau lòng như thế nhỉ? Cậu ngốc thậy hay giả vờ ngốc thế hả? Tại sao cậu lại không biết điều ấy chứ. Đã không biết lại còn làm người ta đau lòng nữa.

    Nói đến đấy thì nó bỗng khựng lại và quay đi. Nó mắc kệ cái bộ mặt ngơ ngác ấy. Nó đã phải cố gắng lắm mới không để lộ với Dũng rằng nó đang khóc. Đến lớp và cả mấy ngày sau đó Dũng không nói gì cũng chả hành động gì cả. Nó cũng vậy. Nó thấy hối hận vì tại sao hôm ấy nó lại nói ra điều đó.

    Nó ngồi dưới gốc bàng suy nghĩ. Cuối cùng thì nó bùng tiết cuối và cả buổi chiều nữa. Nó biết thế là sai và thể nào cũng bị mắng. Nhưng nó mặc kệ tất cả. Nó mệt mỏi lắm rồi. Giờ có học thì cũng chả vào đầu vì nó đang nghĩ đến Dũng và những chuyện xung quanh. Nó đạp xe lòng vòng. Nó cũng không biết mình đang đi đâu nữa. Nó đi như một con dở giữa đường. Cuối cùng nó chọn bừa một quán trà sữa, thứ đồ uống mà nó rất thích. Nó ngồi đó lôi mấy quyển báo mua hôm qua ra đọc. Vừa ăn hết đĩa Ping pang lạnh buốt cả người, nó tiếp tục uống trà sữa. Đang ngồi gặm nhấm nỗi buôn thì nó thấy bóng của ai đó. Nó ngẩng lên và thấy đó là Dũng.

    - Đến đây làm gì, đồ đáng ghét?

    - Thế còn cậu? Tại sao lại bùng tiết? Muốn chết à? Nó trả lời cộc lốc.

    - Thì sao? Không liên quan.

    - Có chuyện gì thế? Có thể nói ra không?

    - Tại sao?

    - Không thể nói à? Thế rồi nó bật khóc ngon lành như trẻ con và tất cả cảm xúc của nó tuôn ra như suối. Và cả chuyện ấy nó cung tuôn nốt. Đang nói rất hào hứng thì nó dừng lại, nhìn Dũng một tí nó đứng dậy và đi ra lấy xe. Bỏ mắc Dũng nồi đó và dĩ nhiên thanh toán tiền luôn cho nó. Tối về nhà, đang ngồi khóc thì có tiếng gọi của Dũng.

    - Tớ xin lỗi. Xin lỗi vì đã làm cậu buồn. Lại khóc à?

    - Quá đáng đang nói gì thế hả? Nó quay vào nhà cùng tờ giấy Dũng đưa cho.

    Nó nhẹ nhàng dở ra đọc. Nó không đọc hết và nhìn lên bầu trời. Hôm nay trời đầy sao, Nó thấy lòng nhẹ như bông gòn mà chỉ cần có một cơn gió thổi qua là nó có thể bay. Giờ nó mới hiểu cảm giác yêu đơn phương một người là như thế nào. Đẹp nhưng đau, đẹp vì bản thân đã hết lòng vì một ai đó, đẹp vì nó chỉ cần thấy người đó vui thì nó cũng hạnh phúc. Nhưng đau thực sự rất đau. Đúng là thứ gì không phải là của mình thì cả đời cũng chẳng thế có được, dù cho có cố gắng đến nhường nào.
     
    Thiên hi, Khuenguyen006Gill thích bài này.
  2. Vô Âm

    Bài viết:
    58
    Chào cậu, mình đến từ bang From To Zero, mình có một vài góp ý nhỏ về truyện của bạn.

    Về hình thức: Thứ nhất, bạn còn một vài chỗ sai chính tả. Thứ 2, bạn trình bày lời nói của nhân vật và lời mô tả không có dấu hiệu phân rõ, mình nghĩ bạn có thể để lời nói của nhân vật vào dấu ngoặc kép" "như thế sẽ rõ ràng và bắt mắt hơn.

    Về nội dung: - Mình khá thích ý tưởng của bạn vì mình hiểu cảm giác có một thằng bạn đối xử tốt với mình là như thế nào. Nhưng trong truyện này bạn chỉ môt tả cảm xúc của bạn nữ còn cảm xúc của bạn nam thì khá mơ hồ. Mình đọc từ đầu đến cuối vẫn không hiểu là rốt cuộc nam chính có thích nữ chính hay không? Hay chỉ coi là bạn thân? Mình nghĩ nếu cậu muốn làm sâu sắc nỗi đau của nữ chính thì hãy làm rõ cảm xúc của nam chính hơn.

    - Ở đoạn:" Cậu có thôi ngay đi không hả. Tớ không thích sự quan tâm này. Tại sao cậu cứ làm cho tớ thấy khó chịu và đau lòng như thế nhỉ? Cậu ngốc thậy hay giả vờ ngốc thế hả? Tại sao cậu lại không biết điều ấy chứ. Đã không biết lại còn làm người ta đau lòng nữa. "Chỗ này mình không hiểu tại sao nữ chính lại nói là nam chính làm cô đau lòng, trong khi nam chính đối tốt với cô ấy. Theo mình thấy khi crush một người mà người đó đối tốt với mình dù chỉ coi là bạn thì vẫn nên vui mừng mới phải chứ sao lại là đau lòng? Theo mình nghĩ chỗ này không nên dùng từ" đau lòng "thay vào đó có thể sử dụng từ" hiểu lầm", có nghĩa là nữ chính chất vấn nam chính rằng tại sao nam chính không biết cô ấy thích nam chính nhưng lại đối xử tốt với cô ấy như thế sẽ khiến cô ấy hiểu lầm.


    Đó là một vài góp ý của mình, mong rằng có thể giúp đỡ cậu nhiều hơn. Thân.
     
    Mạnh ThăngNấm min thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng năm 2020
  3. minhanh2003 Tình đẹp đến mấy rồi cũng tàn...

    Bài viết:
    102
    Bạn tạo link thảo luận góp ý cho mọi người vào nhận xét nhé! Truyện Của Tôi
     
    Nấm min thích bài này.
  4. Nấm min

    Bài viết:
    8
    Vô âm: Chào bạn!

    Đầu tiên mình cảm ơn những ý kiến góp ý của bạn trước, mình sẽ chú ý hơn những điều bạn nói.

    Thứ 2 là về phần nội dung mình hiểu ý của bạn đang nói, nhưng bài viết của mình chỉ muốn nói đến nhiều về cảm xúc của cô gái trong truyện này thôi, mình muốn kể về những cảm xúc của cô gái về mối tình đầu. Vì đây là truyện ngắn mình k muốn viết quá dài về suy nghĩ về những nhân vật khác trong truyện.

    Dẫu sao mình cũng cảm ơn ý kiến của bạn. *qobe 22*
     
    Vô Âm thích bài này.
  5. Thanh Ngoc Tai

    Bài viết:
    14
    Bang From to zero đi chém gió đây. Hi hi.
     
    Vô ÂmNấm min thích bài này.
  6. Thanh Ngoc Tai

    Bài viết:
    14
    Chào bạn. Mình muốn trao đổi một vài ý kiến về tác phẩm của bạn.

    Cách trình bày: Tên truyện, tác giả, thể loại, link thảo luận góp ý nên chọn căn lề giữa. Nhan đề truyện in đậm sẽ dễ nhìn hơn.

    Nên có khoảng cách làm rõ giữa câu từ trong bài với mạch tình cảm cảm xúc.

    Mình nghĩ chắc bạn cũng vừa mới viết truyện nên từ ngữ chưa trau chuốt, lặp quá nhiều dễ làm cho người đọc mất mạch cảm xúc như quá nhiều từ "nó" chẳng hạn.

    Nội dung câu chuyện đọc xong chả biết tình cảm của bạn nam là như thế nào?

    Cứ có cảm giác như bạn nam này cũng có tình cảm với cô gái trong chuyện. Những không rõ cảm giác của bản thân.

    Còn nếu không có tình cảm mà những việc cậu ấy đã làm chỉ như với một nguòi bạn thân thiết hơn những nguòi bạn thân khác thì xin chia buồn. Bạn nữ đó đừng nên yêu nhiều hơn nữa cũng đừng nên tỏ tình thì tốt hơn. Kẻo nhỡ không thành thì tình không được mà bạn cũng khó.

    Đó là những ý kiến của riêng mình về tác phẩm của bạn nếu được thì cố gắng hoan thiện hơn còn không thì xem đó như lời bình luận cũng được.

    Cuối cùng chúc bạn thăng tiến trong con đường tác giả này!
     
    Mạnh Thăng, Nấm minVô Âm thích bài này.
  7. Gia Lập

    Bài viết:
    2
    Chào bạn mình là Gia Lập hôm nay xin phép góp ý một tí về tác phẩm truyện ngắn: Truyện Ngắn - Mối Tình Đầu - Nấm Min của bạn!

    Điều đầu tiên mình muốn nói với bạn chính là bạn hãy tạo một cái link thảo luận góp ý để mọi người dễ góp ý nhé, tạo ở đây nhé (Truyện Của Tôi )

    Về phần góp ý đầu tiên chính là phong cách trình bày. Mình nghĩ rằng tên truyện, tác giả, thể loại và link để góp ý (Sau khi bạn tạo) nên căn giữa và được in đậm sẽ khiến bài viết thêm bắt mắt hơn. Giữa thông tin và câu chuyện hãy thêm một số ký hiệu nào đó để trang trí cho bài viết!

    Về phần lời thoại:

    - Đến làm gì? Nó để cái mặt khó chịu, tưởng là Dũng sẽ khó chịu, vậy mà tên ấy cười rõ tươi.

    Bạn hãy tách phần lời thoại và câu dẫn ra bằng dấu "-" như này: - Đến làm gì? - Nó để cái mặt khó chịu, tưởng là Dũng sẽ khó chịu, vậy mà tên ấy cười rõ tươi. Hoặc để lời thoại vào dấu ngoặc kép: "Đến làm gì?" Nó để cái mặt khó chịu, tưởng là Dũng sẽ khó chịu, vậy mà tên ấy cười rõ tươi.

    Hãy đầu tư vào phần lời thoại và cách viết hơn sẽ khiến độc giả cảm thấy thích thú và trôi chảy khi đọc. Đa số các câu lời thoại đều mất lỗi đó!

    Mình chỉ có thể nhắc nhở như thế chứ chẳng biết nói gì hơn, bạn viết rất tốt và nội dung cũng khá hay. Thế thôi, phần góp ý của mình xin phép dừng tại đây. Mình có thể ghé thăm vào lần tới tại tác phẩm mới của bạn, nhớ hãy tạo link góp ý, giờ thì tạm biệt!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...