Truyện Ngắn Mối Tình Đầu Của Tôi - Sắc Màu Cuộc Sống

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Sắc Màu Cuộc Sống, 26 Tháng ba 2019.

  1. MỐI TÌNH ĐẦU CỦA TÔI

    Năm 20 tuổi, tôi đã yêu một người. Chuyện tình yêu của tôi thật tình cờ. Lúc đó là năm 1979, khi đất nước còn khó khăn, không có nhiều nơi vui chơi. Buổi tối cuối tuần thanh niên nam nữ thường tụ tập ở nhà Văn hóa quận xem văn nghệ quần chúng, chủ yếu là gặp gỡ bạn bè, người khác phái là chính, xem văn nghệ chỉ là phụ.

    Chiều thứ bảy, lúc đó tôi đang ở nhà tập thể cơ quan. Hai thằng bạn thân vào rủ tôi tối đi xem văn nghệ ở nhà Văn hóa quận, tôi từ chối vì 2 thằng đó đi với bạn gái nó, tôi đi theo không hay lắm. Vả lại buổi trưa Hương (cô chủ quán cafe gần cơ quan) rủ tôi tối có đi xem văn nghệ thì qua chở cô ấy đi. Tôi đi với Hương là hợp lý nhất. Nào ngờ lúc tôi sang quán thì mẹ Hương bảo Hương đã đi với bạn trước rồi, tôi lên sau sẽ chở cô ấy về.

    [​IMG]

    Bực trong lòng tôi về nhà tập thể cơ quan leo lên giường nằm không đi nữa. Nào ngờ lúc đó 2 thằng bạn chạy vào bảo:

    - Ngồi vậy đi với tụi tao đi mày.

    - Hai thằng bay đi với Nga và Hoa, rủ tao theo làm chi.

    Thằng Sơn vừa cười vừa nói:

    - Tụi nó không đi 2 đứa mà 3 đứa con gái lận, mày đi để chở giúp đứa bạn của nó.

    Thấy nằm nhà cũng buồn nên tôi nhận lời. Lúc ra chở cô bạn mới quen tôi không nhìn rõ mặt vì trời tối. Tôi cứ mải miết đạp xe không nói chuyện gì cả. Lúc lên nhà văn hóa tôi bỏ mặc cô ấy và đi tìm Hương. Gặp tôi, Hương cười bảo:

    - Lúc nào về chở em về nha!

    Tôi đáp:

    - Không chở về được vì đã chở bạn của Nga rồi.

    Sau đó tôi về chỗ của đám bạn xem văn nghệ, vì bực Hương nên tôi không nói chuyện và cũng không nhìn cô bạn mình chở lúc tối mặt mũi ra sao. Xem trình diễn văn nghệ xong lúc về tôi cũng không nói chuyện cứ đạp xe mãi (vào thời đó người dân chủ yếu đi xe đạp không có đi gắn máy vì không có xăng, xăng chỉ cấp cho cán bộ tháng được 04 lít).

    Từ lúc đi đến lúc về cô ấy cũng không nói tiếng nào. Khi về nửa đường, bỗng sau lưng mình có tiếng nói:

    - Người đâu vô tình, không ga lăng gì cả. Suốt cả buổi tối không hỏi thăm người đi xem văn nghệ với mình lấy một tiếng.

    Tôi giật mình ấp úng:

    - Tôi xin lỗi, tại tôi có chuyện không vui nên không nói chuyện.

    - Tôi tưởng anh câm, hóa ra cũng biết nói đó chứ!

    Tôi nghe xong im lặng không nói gì cả.

    - Giận hả? Sao không nói gì vậy? Sao không hỏi tôi tên gì?

    - Mình như bèo nước gặp nhau, hỏi tên nhau làm gì.

    - Bèo nước, phải không đó? Hay anh thấy tôi xấu nên không muốn quen?

    - Tôi còn chưa nhìn rõ mặt cô thì làm sao biết xấu đẹp.

    - Vậy thì khi tới nhà tôi nhớ nhìn rõ xem tôi như thế nào nha!

    - Ừ, sẽ nhìn.

    Lúc đến nhà cô ấy tôi quay lại nhìn cô ấy. Trời ơi! Cô ấy xinh quá chừng.

    - Sao thấy mặt tôi rồi, có muốn làm quen tôi không? Có muốn hỏi tên tôi không?

    - Thấy rồi, còn chuyện chúng ta quen hay không quen tính sau.

    - Trời ơi! Người gì lạnh lùng quá! Anh về đi, nói chuyện với anh chán quá chừng.

    Hai hôm sau, Nga cho người nhắn bọn tôi tối lên nhà cô ấy ăn chè, cô ấy đãi. Lúc lên nhà Nga thì thấy cô ấy ở đó rồi. Bọn tôi nói chuyện râm ran, tuyệt nhiên tôi và cô ấy không trao đổi một lời nào. Lúc về Nga nhờ tôi chở cô ấy về. Trên đường về tôi và cô ấy cũng im lặng không nói với nhau một lời. Đến nhà cô ấy, lúc xuống xe cô ấy bảo:

    - Sao tới giờ này anh cũng không hỏi tên tôi?

    - Ừ, vậy cô tên gì?

    - Trời, người gì đâu khô như ngói, đợi nhắc mới hỏi, tôi tên Trang, Minh Trang. Còn anh tên gì?

    - Tôi tên Thanh.

    - Lúc nào rảnh đến cơ quan tôi chơi nha! Ngoại trừ thứ hai nghỉ, 28 Võ Văn Tần Quận 3.

    - Cơ quan là nơi làm việc, không có gì liên hệ sao vô được.

    - Anh cứ đến đi, vô được mà, tôi bảo đảm anh vô được, không ai làm khó dễ anh đâu.

    - Tại sao lại mời tôi đến cơ quan của cô chơi?

    - Tại vì tôi.. thích anh!

    - Tại sao thích tôi?

    - Đơn giản anh là người con trai đầu tiên tôi gặp không muốn quen tôi.

    - Chưa đúng hẳn, tôi chưa muốn quen chứ không phải không muốn quen cô.

    - Nhớ rảnh đến chơi nha, mà từ đây về sau đừng gọi tôi bằng cô, nghe xa lạ quá!

    - Vậy gọi bằng gì?

    - Gọi bằng tên hay gọi bằng em cũng được, em nhỏ tuổi hơn anh mà. Thôi em vào nhà đây, nhớ đến nhé.

    Cuối tuần vào ngày Chủ nhật tôi đạp xe xuống cơ quan cô ấy 28 Võ Văn Tần, thì ra là đó là Nhà Trưng Bày Tộii Ác Mỹ Ngụy (bây giờ là Nhà Trưng Bày Tội Ác Chiến Tranh). Đến nơi tôi mới biết cô ấy là thuyết minh viên của nhà trưng bày. Tôi đi dạo một vòng tìm cô ấy, thì thấy Trang đang ngồi ở một phòng và có một anh đang nói chuyện với cô ấy. Trang không chào cũng không thèm nhìn tôi, tôi cũng tảng lờ như không quen cô ấy. Đã đến đây nên tôi dạo các phòng xem hình ảnh và chờ cô ấy tìm tôi. Xem xong các phòng triển lãm vẫn không thấy cô ấy tìm nên tôi quay lại phòng làm việc của Trang. Vẫn thấy anh chàng nọ nói chuyện với cô ấy, vì vậy tôi bước qua phía bên kia tấm bảng trong phòng. Khoảng cách khá gần nên vô tình tôi nghe được câu chuyện của 2 người:

    Anh ấy: Lúc nào rủ em đi chơi em cũng từ chối hết.

    Cô ấy: Biết là tôi không đi sao anh cứ rủ hoài vậy! Mệt quá!

    Anh ấy: Đi chơi với anh không có mệt đâu, anh có xe Honda mà.

    Cô ấy: Đã nói là không đi là không đi, anh có đem ô tô tới rước tôi cũng không đi. Người gì nói dai quá.

    Anh ấy: Nói mãi mà em có chịu đi đâu.

    Cô ấy: Thôi anh về đi, để tôi còn làm việc, anh chàng ràng ở đây hoài tôi bị phê bình bây giờ.

    * * *

    Sự im lặng một lúc, bỗng nhiên có ai khều lấy vai tôi, tôi quay lại nhìn thấy cô ấy đang mỉm cười (trời ơi! Cô ấy cười trong dễ thương quá).

    - Sao đợi em có lâu không?

    Tôi mỉm cười: Cũng khá lâu.

    - Nãy giờ anh nghe hết rồi phải không?

    - Không muốn nghe nhưng gần quá nên lời nói lọt vào lỗ tai cũng phải nghe.

    - Người gì đâu dai như đỉa, tuần nào cũng xuống rủ em đi chơi, em không đi mà cứ rủ hoài, mệt thật là mệt. À mà này! Anh xuống chơi hay có chuyện gì không?

    Bỗng nhiên tôi muốn cà giỡn với cô ấy một chút. Tôi vừa cười vừa nói:

    - Xuống đây muốn rủ em đi chơi, nhưng thấy em từ chối anh ấy một cách lạnh lùng quá nên không dám rủ nữa. Người ta có Honda mà em còn từ chối thì anh nghĩ một người như anh không có một chút gì trong mắt em cả.

    Tức thời cô ấy mặt sa sầm lại và hai mắt long lên tròn như hai viên bi, Trang nói như quát vào mặt tôi:

    - Anh nghĩ tôi là người như thế nào mà nói như vậy hả? Người tôi không ưa đương nhiên là phải từ chối rồi. Bây giờ anh thử rủ tôi đi chơi xem tôi có từ chối không? Đi bộ đi chơi tôi cũng đi nữa đó!

    - Bây giờ đi bộ ra Trung tâm Saigon chơi hả?

    - Ừ, anh làm em tức muốn chết đây nè. Có đi hay không?

    - Ờ, đi thì đi. Mà em đi bộ có nổi không đó?

    - Sao không nổi, mà nếu đi không nổi thì anh phải cõng em về đó nha! Hì.. hì.. Chờ em một chút, em vào xin phép nghỉ rồi mình đi nha anh.

    Thế là hôm đó tôi với cô ấy đi bộ ra trung tâm Saigon chơi hết mấy tiếng đồng hồ. Lúc về lại cơ quan cô ấy, Trang nói với tôi:

    - Anh gởi xe lại cơ quan em đi. Lấy chiếc Honda của em chở em về. Anh đi bộ mấy tiếng đồng hồ với em rồi, đạp xe về mệt lắm, em không muốn.

    - Sao lai chịu đi bộ đi chơi với anh vậy?

    - Đơn giản là em thích anh ngay từ đầu rồi, đi chơi với anh như thế nào em cũng vui hết. Vậy đó.

    Vậy đó mối tình đầu tiên của tôi đã đến như vậy, không mãnh liệt ồn ào nhưng rất dễ thương. Mỗi tuần một lần có khi hai lần tôi đến nơi làm việc của Trang chơi và đưa cô ấy đi rong chơi trong chiều thứ Bảy hay Chủ nhật. Trong khoảng thời gian đó chúng tôi rất hạnh phúc, cô ấy yêu tôi và tôi cũng yêu cô ấy vô cùng.

    Trang có nhiều thói quen rất kỳ lạ:

    Sở thích thứ nhất:

    Trên đường Võ Văn Tần 2 bên đường trồng 2 hàng me mát rượi, đi dưới những tán cây bóng mát thật thích. Vào mùa me chín, Trang rất thích đi tới đi lui dưới 2 hàng me đó. Các bạn biết không, để khi me chín rụng Trang chạy đến tranh với lũ trẻ nhỏ, cười nói râm ran. Tôi bảo để mua những người bán me hai bên đường cho Trang, nhưng Trang không chịu, bảo đi lượm tranh với lũ nhỏ vui hơn và ăn ngon hơn. Thật lạ lùng với sở thích trẻ con ấy.

    Sở thích thứ 2:

    Vào ngày thứ bảy đi chơi ở Saigon không khi khi nào Trang chịu về trước 24 giờ khuya cả. Lang thang chán chê mới chịu về, mà khổ một nỗi, nhà Trang và cơ quan tôi bên kia cầu Bình Triệu, muốn về phải đi qua cầu. Vào năm 1979 lúc đó còn giới nghiêm, bộ đội gác cầu không cho chúng tôi qua. Năn nỉ mãi không được, tôi nói:

    - Nhà tụi em bên kia cầu, mấy anh không cho qua, tụi em ngủ luôn trên cây cầu bên mấy anh vậy, các anh không cho, tụi em cứ ở đây thôi.

    - Thật chịu không nổi hai đứa, thế đi về sớm trước 24 giờ không được à! Lần nào qua giờ giới nghiêm là thấy hai đứa lót tót tới, chán hai đứa quá, thôi qua cầu đi. Nghe hai đứa nói mãi tôi cũng phát mệt.

    Qua cầu rồi có được yên thân đâu, phải đưa Trang vô nhà nữa chứ. Mà vào giờ đó nhàTrang đã đi ngủ hết rồi. Thường thì lúc đi Trang có dặn Phúc - đứa em gái ngủ ngoài phòng khách để khi về gọi ra mở cổng cho Trang vào, còn tôi về nhà tập thể của cơ quan lúc nào cũng được vì có mấy đứa bảo vệ gác suốt đêm.

    Vậy đó, có lần về gọi mãi không thấy Phúc ra mở cửa, có lẽ Phúc vào trong phòng riêng của 2 chị em rồi ngủ quên luôn nên không ra mở cửa. Tôi nói:

    - Tính sao đây em.

    - Về nhà tập thể của anh luôn đi (Trang bạo dạn lắm, xem chuyện ngủ chung với tôi rất bình thường, chuyện này tôi sẽ kể sau)

    - Đâu được em, bảo vệ cơ quan anh không cho em vào đâu. Vào thời đó vào khách sạn rất khó, vả lại rất tốn tiền không như bây giờ (mà phải có đăng ký kết hôn mới cho ở chung phòng).

    Trang xúi dại:

    - Anh leo rào vào đi và mở cửa cho em vào. Chứ biết tính sao bao giờ.

    Bố Trang là cán bộ trường tư pháp Bình Triệu chắc chắn có súng. Tôi hơi sợ nhưng cũng phải leo vào, không cách nào khác. Đang lui cui mở cổng, bỗng có ai đó vỗ vai tôi, tôi giật mình và quay lại và trời ơi người đó chính là bố của Trang. Bố Trang bảo tôi:

    - Để Bác mở của cho.

    Sau khi Trang vào nhà, Bố Trang nói tiếp:

    - Con vào nhà ngủ luôn đi Thanh, khuya rồi về gì nữa, ngủ giường của thằng Hùng (Hùng là em trai của Trang)

    Sáng hôm sau, lúc uống cafe với bố Trang, bác ấy bảo:

    - Con đừng chiều con Trang quá, ở nhà nó được cưng nhất nhà nên hay đòi hỏi quá đáng, sau này nhớ về sớm nha, đừng nghe lời con Trang mà leo rào vào, Bác tưởng ăn trộm bắn què giò đó.

    Sở thích thứ 3:

    Kể từ đó, mỗi lần đi chơi về muộn, Trang không cho tôi về lại nhà tập thể, cô ấy muốn tôi vào nhà ngủ luôn, tôi ngại không chịu thì cô ấy hờn dỗi, đành phải nghe lời cô ấy vậy. Thực ra Trang muốn tôi ở lại là có lý do. Trang rất thích ngủ chung với tôi (ngủ thôi chứ không có chuyện gì xảy ra cả).

    Mỗi lần Hùng đi làm ca đêm thì Trang muốn tôi ở lại ngủ trong phòng của Hùng ở kế bên phòng của Trang. Đến khuya Trang lẻn vào ngủ với tôi. Tôi hỏi:

    - Không sợ hả?

    - Sợ chứ, nhưng ra ngủ chung với anh, ôm anh thích lắm nên em không sợ, còn anh?

    - Sợ quá đi chứ! Đang ở nhà em mà không sợ mới lạ.

    Trang cười khúc khích:

    - Sợ mà có dám làm gì không? (các bạn thấy chưa, Trang bạo dạn lắm)

    - Trời! Đã sợ mà dám làm gì, em xúi anh đó hả?

    - Hì.. hì.. Em biết anh là người con trai tốt, em càng yêu anh hơn.

    Thực ra những lúc như vậy tôi cũng muốn lắm nhưng trong tâm tôi luôn nghĩ sẽ cưới cô ấy làm vợ nên chuyện đó để lại ngày vui của hai đứa sẽ tốt hơn.

    Chuyện ngủ lại không chỉ xảy ra nhà cô ấy mà cũng xảy ra ở nhà tôi nhưng ít hơn. Nhưng kịch bản lại khác: Khi Trang ở lại nhà tôi, mẹ tôi không không bao giờ cho tôi ngủ ở nhà. Bà đuổi tôi lên nhà anh Long, anh họ của tôi ngủ đến sáng mới về. Vì thế Trang ít khi ngủ lại nhà tôi vì lý do đó.

    Sở thích thứ 4:

    Trang bảo tôi đưa cho cô ấy một cái áo sơ mi, tôi hỏi sao vậy, Trang bảo để làm mẫu may áo cho tôi. Không biết Trang có may không, nhưng chưa bao giờ tôi nhận được cả. Còn cái áo của tôi Trang dùng vào việc khác. Vào một ngày Trang bảo tôi:

    - Chủ nhật này lên nhà em nha!

    - Em không đi làm sao?

    - Hôm đó em nghỉ làm? Anh nhớ lên đó nha, không lên em giận đó.

    Đúng Chủ nhật tôi lên nhà Trang, thấy cổng chỉ khép hờ, tôi đẩy xe vào, bỗng nghe tiếng Trang:

    - Anh đóng của luôn đi, nhớ bấm khóa lại.

    Tôi vào nhà, quái lạ sao không thấy một ai cả. Lúc đó Trang từ trong buồng đi ra chỉ mặc độc nhất chiếc áo sơ mi của tôi. Tôi hỏi:

    - Nhà đâu hết rồi em? Mà này sao hôm nay em ăn mặc kỳ lạ vậy? Không sợ bố mẹ mắng à?

    - Không ai mắng em đâu, cả nhà đi Vũng Tàu hết rồi, em không đi, ở nhà chơi với anh. Em mặc như vậy anh thích không? Mà sao anh không nhìn em vậy?

    - Em mặc như vậy sao anh dám nhìn.

    - Hì.. hì.. anh đúng là hiền quá, hôm nay có hai đứa thôi, em không sợ sao anh lại sợ.

    - Anh sợ em quá rồi nha Trang.

    - Hôm nay không ai ở nhà, tha hồ mình muốn làm gì thì làm. Em muốn ôm anh suốt ngày, không được từ chối đó nha!

    Vậy đó, tôi càng giữ gìn thì nàng càng buông thả vì biết tôi không bao giờ vượt qua giới hạn đó. Dù trong lòng tôi cũng thèm muốn vô cùng vì tôi đâu phải là thánh, có lẽ lúc đó tôi rất yêu cô ấy nên luôn giữ gìn.

    Sở thích thứ 5:

    Không được chê những gì cô ấy thích.

    Có một lần hẹn đi chơi, Trang mặc cái áo mà tà áo phía sau ngang thắt lưng, còn 2 tà phía trước may dài xuống một đoạn, Trang cột gút lại phía trước rất cao bồi (đó là mốt thịnh hành lúc bấy giờ, mốt này tôi rất ghét vì không đứng đắn). Trang hỏi:

    - Sao, thấy áo em đẹp không?

    Dù biết tính Trang nhưng tôi lỡ dại buộc miệng:

    - Đẹp gì mà đẹp, Cao bồi quá đi, chẳng đứng đắn chút nào.

    Trang mím môi lại và quay vào trong nhà, chờ mãi không thấy Trang ra, tôi liền vào nhà thấy Trang ngồi một đống, mặt mày chù ụ như bánh bao chiều.

    - Sao không đi, vào đây ngồi vậy?

    - Chán, không đi nữa.

    - Giận hả? Anh xin lỗi, mà sao em thay áo rồi?

    - Em xé cái áo đó rồi.

    * * *

    Một lần khác, Trang sắm một đôi giày cao gót, bản dày và rất gồ ghề (giống như 2 chiếc ghe bầu, lại cũng mốt thời đó) Trang đem khoe với tôi, tôi bảo (lại ngu một lần nữa) :

    - Giống 2 chiếc ghe bầu chứ không phải đôi giầy, em đi coi chừng té à nha! Anh không đỡ đâu.

    - Giầy đẹp và mốt như vầy mà anh chê hả?

    Sau đó cô ấy đem xuống bếp lấy dao chẻ làm đôi và đem lên cho tôi xem và nói:

    - Bây giờ hết giống 2 chiếc ghe bầu rồi phải không?

    * * *

    Tôi lạnh cả người và từ đó tôi không còn dám chê những gì cô ấy sắm và làm, cũng vì vô tình tôi chê cô ấy một lần nữa nên hai đứa xa nhau mãi mãi (chuyện này tôi sẽ kể sau).

    Một hôm cô ấy hỏi:

    - Anh thích em mặc áo kiểu gì anh không chê?

    - Rất nhiều thứ: Áo đầm, áo dài các loại đó em có rồi. À mà có một loại áo anh rất thích khi con gái mặc vào rất đẹp đó là áo Bà ba.

    - Áo Bà ba?

    - Ừ, áo đó thể hiện nét duyên dáng của con gái Việt nam.

    * * *

    Tuần sau Trang chạy xe lên nhà tôi. Vừa vào nhà Trang hỏi tôi liền:

    - Em mặc áo này có đẹp không?

    Thì ra hôm đó Trang mặc áo bà ba, khỏi phải nói Trang xinh xắn đương nhiên mặc áo bà ba thì đẹp rồi.

    Tôi khen:

    - Em mặc áo Ba ba đẹp lắm, ở đâu ra vậy?

    - Em mới may chứ ở đâu, mình đi chơi đi anh.

    Hôm đó 2 đứa vui suốt cả ngày, đi Saigon xem phim mọi người đều nhìn Trang với ánh mắt chăm chú không biết do ngưỡng mộ hay là thấy cô gái đẹp như vậy sao lại mặc áo Ba ba giữa Saigon. Sau này không thấy Trang mặc chiếc áo đó nữa. Tôi hỏi Trang trả lời:

    - Mặc áo Ba ba về quê thì được, ở Saigon mặc quê thấy mồ. Yêu anh nên em mặc cho anh vui đó, chứ em đâu có thích.

    Hai đứa đi chơi về khuya hoài, nên một hôm bố Trang gọi tôi đến và bảo:

    - Ở nhà do cưng chiều con Trang riết rồi nó hư, Bác thấy con hiền lành nên con Trang nói gì con cũng nghe. Con phải kiên quyết đừng chiều nó chứ!

    - Dạ, con cũng biết vậy nhưng không chiều, Trang hay giận dỗi lắm, con làm hòa lâu lắm mới được đó bác.

    - Thôi Bác nói con nghe: Con về thưa với mẹ con đem trầu cau đến Bác gả con Trang cho con.

    Tôi chưa trả lời thì lúc Trang ngồi gần đó buột miệng nói:

    - Nhà anh nghèo lắm làm gì có tiền cưới con. Bố cho con theo không anh cho rồi (các bạn thấy không, con gái gì nói năng chẳng ý tứ và tôn trọng bạn trai gì cả)

    Tôi ngượng chín cả người không nói nên lời. Bố Trang nạt Trang:

    - Sao ăn nói bậy bạ quá vậy con?

    - Thật mà, con lên nhà anh nên biết rõ gia cảnh của anh lắm. Hay Bố cho tiền 2 đứa con làm đám cưới nha Bố.

    - Thôi bác tính vậy 2 đứa gom tiền mua cặp heo đi. Chừng nào lớn làm đám cưới nha!

    - Hoan hô Bố, con thích như vậy lắm.

    Khoảng vài ngày sau, Trang chạy lên nhà tôi nói:

    - Em mua cặp heo gửi bố rồi.

    - Anh chưa đưa tiền sao mua được?

    - Em chi tiền mua đó, anh khỏi lo, em nói có anh góp trong đó rồi.

    Khoảng hai tháng sau, 2 con heo lăn đùng ra chết, có phải điềm gở 2 đứa không thể thành vợ thành chồng? Sau này gặp lại nhau, nhắc lại chuyện cũ 2 đứa cứ thắc mắc hoài chuyện đó.

    Tuy Trang ăn nói bạt mạng nhưng được cái tính rất yêu tôi. Có một lần vào ngày cuối tháng tôi không còn bao nhiêu tiền, Trang đến rủ tôi đi xem phim. Thời đó các rạp chiếu phim chỉ chiếu phim của các nước Xã hội chủ nghĩa như: Liên xô, Ba Lan, Cộng hòa Dân Chủ Đức, Tiệp Khắc.. còn các phim thì một là chiến tranh: Chiếm hạm mùa đông, chỉ có ông già đi chiến đấu, lửa rừng, đường về quê mẹ, nổi gió.. không thì các phim thần thoại: Nàng Vacvara xinh đẹp, lửa nước và ống đồng, nàng Lutmila xinh đẹp, Trẻ mãi không già.. Không có gì giải trí nên hay vào rạp chiếu phim cho hết thời gian. Thời đó quán cafe rất hiếm, chỉ có quán cóc bán cafe kho pha bằng vợt vào buổi tối. Ban ngày chỉ có các quán Quốc Doanh mới được bán từ 7h00 đến 16h00 nên ít khi chúng tôi được uống. Vả lại các quán cóc bán cafe lèo tèo lắm nên không bao giờ chúng tôi dẫn người yêu vào đó. Không còn tiền nhiều nên tôi bảo:

    - Hôm nay ở nhà chơi đi em.

    - Em không muốn ở nhà, em muốn đi chơi.

    - Vậy em muốn xem phim hay đi ăn chè.

    - Em muốn xem phim xong, sau đó đi ăn chè.

    Thời đó lương của tôi chỉ có 45 đồng, vé xem phim 1 đồng/vé, chè một ly/1 đồng. Các mặt hàng bán buôn thường có giá 1 đồng, giống như sau này khi người nước ngoài vào Việt Nam đi du lịch, dân ta bán các mặt hàng giải khát, dừa.. đều có giá 1 đô la.

    Trong túi tôi lúc đó chỉ có 2 đồng, tôi nói:

    - Đồng ý, anh có 2 đồng, anh đưa em đến rạp em vào xem phim, anh ở ngoài chờ. Sau đó anh chở em đến quán chè gọi cho em ly chè, anh hút một điếu thuốc là đủ. Xong anh chở em về.

    - Em muốn anh đi xem phim với em, sau đó cùng đi ăn chè với em luôn.

    - Có 2 đồng sao đủ cho 2 đứa?

    - Hì.. hì.. anh đừng lo em cũng có 2 đồng đây nè!

    Nghe cô ấy nói tôi cảm động vô cùng và yêu cô ấy biết bao nhiêu.

    Các bạn thấy chưa, thời đó tất cả đều nghèo nên đến với nhau bằng tình yêu chân thật, không toan tính vụ lợi. Sau này đời sống khá hơn nhiều, thanh niên nam nữ đến với nhau ngoài tình yêu còn phải kèm theo vật chất nữa.

    Thực ra có người yêu xinh đẹp rất vui nhưng cũng có lắm nỗi buồn. Bạn tôi đều khen tôi may mắn có người bạn gái xinh đẹp, dễ thương. Còn những người bạn của cô ấy sau lưng tôi thường dè bỉu nói tôi không có gì đáng để quen: Không đẹp trai, không tiền bạc, không chức tước, công danh.. nói chung không có gì để xứng đáng là người yêu của cô ấy. Tôi nghe lòng buồn vô hạn, nhưng Trang nói:

    - Anh đừng thèm nghe lũ con trai bạn em, họ ganh tị với anh đó.

    Người ta nói: Lúc yêu nhau đừng bao giờ tặng khăn, đó là điềm xấu báo hiệu sẽ chia tay nhau. Không biết có đúng không. Trang cũng tỉ mỉ thiêu tên hai đứa lồng vào nhau trên chiếc khăn tay rồi đem tặng tôi. Chẳng bao lâu sau đó 2 đứa chia tay nhau thật, không cứu vãn được.

    Suốt ba năm quen Trang vui cũng nhiều, buồn cũng nhiều. Tính Trang thích được chiều chuộng mà tôi càng về sau hay bực mình gì chuyện không đâu, cũng do nghèo nên tự ái càng cao. Lúc chúng tôi bất đồng ý kiến thường tôi là người làm hòa trước. Trang có lẽ muốn tôi vui hay là do cô ấy thích nên ăn mặc đẹp, trang điểm rất kỹ khi đi chơi với tôi, vì chuyện đó chúng tôi cãi một trận và chia tay nhau.

    Vào buổi chiều chủ nhật 02/09/1981, trong giờ giải lao 2 đứa cũng bất đồng quan điểm về bộ phim đang xem nên bỏ ra về. Thấy Trang giận nên tôi làm hòa dẫn nàng đi ăn kem, sau đó trên đường về tôi lại nói (đây là lần phê bình cuối cùng của tôi với Trang: Biết Trang hay giận mà tôi lại phạm sai lầm lần nữa) :

    - Em ăn mặc và trang điểm kỹ quá, đi với anh thật không xứng.

    - Anh không thích hả?

    - Ừ, giống bà chủ đi với đầy tớ quá.

    - Cái gì, anh nói lại em nghe coi?

    - Em không nghe rõ hả?

    - Nghe rõ nhưng muốn nghe lại.

    - Nghe rồi sao còn hỏi lại.

    - Anh đừng chọc giận em nha, nếu anh cảm thấy chúng ta không xứng thì đừng đi chơi với em nữa.

    - Không đi thì thôi, anh mệt mỏi khi quen với em rồi.

    - Anh không vui khi quen em thì chúng ta chia tay đi.

    - Chia tay thì chia tay.

    Trang giận dỗi rồi bỏ vào trong nhà, tôi về nhà mà lòng buồn rười rượi, suốt đêm không sao ngủ được. Hôm sau Phúc em Trang chạy đến nhà tôi nói:

    - Hôm qua anh làm gì mà chị Trang về làm ầm ĩ cả lên, chị giận dữ la hét um sùm, cả nhà hoảng quá. Anh lên dỗ dành chị đi.

    - Anh không lên đâu, để cho chị em giận một thời gian đi, anh mệt mỏi lắm rồi.

    Qua tuần sau, Nga bạn Trang gặp tôi:

    - Hai người chia tay rồi à?

    - Ừ, chia tay rồi.

    - Em thấy 2 người hạnh phúc quá, còn tính chuyện đám cưới, sao lại chia tay?

    - Không biết nữa, có lẽ không còn hợp nhau nên chia tay.

    - Đừng như vậy anh, Trang yêu anh lắm đó, mấy hôm trước Trang lên nhà em hai mắt đỏ hoe chắc do khóc nhiều đó. Anh nên làm hòa đi anh.

    * * *

    - Ừ, để từ từ anh tính.

    Chủ nhật tôi lên cơ quan Trang, Trang gặp tôi không thèm nhìn, tôi nói:

    - Ra căn tin nói chuyện một chút đi.

    - Anh đến đây làm gì?

    - Anh muốn giảng hòa.

    - Anh không còn muốn quen em, giảng hòa gì nữa.

    - Em còn giận phải không? Cho anh xin lỗi.

    * * *

    - Mình đừng giận nhau nữa em.

    - Anh về đi, em không muốn nói chuyện với anh nữa.

    - Vì yêu em anh mới hạ mình xuống đây làm hòa, nếu em nói như vậy coi như cạn tình cạn nghĩa. Anh bước ra khỏi cơ quan em là anh không bao giờ quay lại cả, mãi mãi sẽ không bao giờ gặp em nữa. Em suy nghỉ kỹ chưa?

    - Nếu anh nói vậy, anh đi đi, em không cần anh nữa.

    - Vậy chúc em mau chóng quên anh và tìm được hạnh phúc mới. Anh về đây.

    Suốt nhiều năm sau chúng tôi không còn gặp nhau nữa, chấm dứt một mối tình nhiều kỷ niệm đẹp. Bảy năm sau cô ấy đến nhà thăm mẹ tôi có dẫn theo một đứa con gái rất xinh. Mẹ tôi thấy cô khóc rất nhiều và khi tôi về mẹ tôi nói nếu tôi lấy cô ấy thì bà đã có một đứa cháu nội rồi. Nghe xong lòng tôi chùng lại và buồn vô cùng.
     
    Yuukirito Trịnh thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...