Bách Hợp Mối Tình Đầu Của Tôi - Gió

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Tường Vy, 17 Tháng bảy 2018.

  1. Tường Vy

    Bài viết:
    27
    Tên truyện: Mối tình đầu của tôi.

    Tác giả: Túc Sa.

    IMG_1530319221975_1530319233582.jpg

    Văn án

    Góp ý ở đây ạ:

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Túc Sa
     
    Last edited by a moderator: 30 Tháng mười 2018
  2. Tường Vy

    Bài viết:
    27
    Bị xa lánh thì thế nào? Giới tính không bình thường thì sao? Tôi chưa từng hối hận vì đã gặp cậu.

    Cảm ơn cậu đã bước vào cuộc sống của tôi.

    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi là một con nhóc không được bình thường như bao con nhóc khác trong cái làng này. Tôi không biết nói.

    Lúc tôi còn nhỏ ba mẹ cho rằng tôi bị chậm nói nên không quan tâm lắm. Ba mẹ tôi rất bận, ba tôi là kĩ sư còn mẹ tôi là bác sĩ. Gia đình tôi cũng thuộc diện giàu có. Tôi sinh ra ở thành phố, một nơi xa hoa vô cùng.

    Năm tôi lên 5 tuổi lúc ấy mọi người mới phát hiện tôi bị câm. Tôi bắt đầu bị nhìn ngó, bị kì thị, bị xa lánh. Câm là điềm xấu ít nhất là với gia đình tôi - nơi chỉ chấp nhận những con người hoàn hảo và tài giỏi.

    Năm mười hai tuổi từ thành phố hoa lệ kia tôi bị đưa đến một xã nhỏ sống cùng với bà ngoại của tôi. Tôi lúc ấy khá thích thú vì được đưa đến một nơi hoàn toàn mới. Có lúc tôi đã ngây ngốc nghĩ rằng.. ở nơi này tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống khác..

    Nhưng tôi đã quên rằng tôi là đứa trẻ bị rường bỏ. Ngay cả số mệnh cũng bỏ rơi tôi. Tôi bị gọi là con câm, không ai biết tên tôi và dù có biết chắc họ cũng chẳng thèm gọi.

    Tôi có một cái tên rất đẹp. Đỗ Uyên. Tôi là một loài chim. Nhưng chẳng biết từ bao giờ mọi người quên hẳn tên tôi. Họ gọi tôi là Câm. Người hiền lành tốt tính thì gọi tôi là bé Câm, nhỏ Câm. Còn người khó tính họ gọi tôi là con Câm.

    Ở nơi này tôi cô độc thật sự. Những người bạn đồng trang lứa không thích tiếp xúc với tôi, vì tôi "câm. Tôi không thể nói chuyện.

    Mỗi buổi chiều, tôi đều ra sân ga. Không làm gì cả, tôi đứng đó. Im lặng. Tôi nhìn dòng người hối hả bước xuống tàu. Trông họ thật vui dù nụ cười ấy trông thật mỏi mệt. Họ có người thân ra đón.

    Tôi còn thấy những người bước lên tàu, trông họ thật không vui. Đôi mắt họ thật u sầu. Người thân họ ra tiễn, kẻ vui người buồn. Tôi nhìn họ ôm nhau. Tôi nhìn họ khóc..

    Chẳng biết lòng tôi có cảm giác gì. Nhưng tôi thích ra sân ga đứng. Tôi thích nhìn tàu đến rồi lại đi. Tiếng tàu chạy làm tôi cảm thấy dễ chịu. Tôi nhận ra tôi rất thích nghe tiếng tàu chạy.

    * * *

    Mười lăm tuổi tôi gặp cậu.. người con gái làm tôi nhung nhớ.. nhớ mãi.. nhớ suốt cả đời

    Hôm ấy, cũng như mọi ngày, tôi lại ra sân ga.

    Một người con gái nhỏ nhắn với mái tóc tém xinh xắn. Cậu ấy mặc một áo phông trắng, quần sooc. Trông cậu ấy thật năng động.

    Đó là người đầu tiên thu hút ánh mắt của tôi lâu đến như vậy..

    Một cô gái có vẻ rất tinh nghịch..

    - Này! Đưa giúp tớ về với.

    Giọng nói thật hay..

    - Cậu gì ơi..

    Cậu ấy đang gọi tôi. Tôi đứng lặng nhìn cậu ấy.

    Xin lỗi

    * * *

    Tôi không thể trả lời cậu..

    " Tôi là một con câm. "

    * * *

    * * *

    Bỗng nhiên cậu ấy nắm lấy tay tôi.

    - Đưa tớ về nhà bà An với. Tớ không biết đường về.

    Từ ngạc nhiên tôi chuyển sang ngại ngùng.

    Người đầu tiên tự động bắt chuyện với tôi..

    Tôi gật đầu. Tôi đưa cậu ấy đi.. trên đường về" cậu ấy vẫn luôn nắm lấy tay tôi "

    Hôm sau, như thường lệ tôi lại ra sân ga.

    Sân ga hôm nay đông vui hơn hẳn. Những người đi xa về rất nhiều. Trông ai cũng rất vui.. Tự nhiên thấy cô đơn và lạc lõng quá..

    * * *

    Ở nơi này tôi chỉ có một mình..

    Một bàn tay nắm lấy tay tôi.

    - Này! Tại sao lại đứng đây?

    Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy.. phải là cậu ấy.

    Cậu ấy kéo tôi vào một góc khuất của sân ga..

    - Tớ nghe bà nói cậu không thể nói chuyện.

    Cậu ấy biết rồi sao? Tôi bổng cảm thấy sợ. Sợ cậu ấy bỏ rơi tôi.. người đầu tiên muốn tiếp xúc với tôi..

    - Cậu muốn làm bạn với tớ không?

    Cậu ấy cười rất tươi." Nụ cười ấy tỏa nắng ngày ấy "đã làm tan chảy trái tim đã buốt giá của tôi.

    - Tớ thật sự muốn làm bạn với cậu. Đừng hỏi tớ tại sao. Vì tớ thực sự không biết tại sao. Tớ chỉ biết tớ muốn làm bạn với cậu. Sao? Làm bạn với tớ chứ?

    Tôi gật đầu rất nhanh. Tôi muốn làm bạn với cậu ấy.. người đầu tiên muốn làm bạn với tôi..

    - Tớ tên Ngọc Anh. Còn cậu?

    Làm sao để trả lời.. tôi đâu có nói được..

    - Cậu biết chữ không?

    Để làm gì? Tôi gật đầu.

    - Viết ra tay tớ đi. Tớ sẽ biết được tên cậu.

    Cậu ấy cầm lấy tay tôi đặt vào tay cậu ấy. Ngón tay tôi viết lên tay cậu ấy hai chữ Đỗ Uyên.

    Thật may tôi biết chữ.. lần đầu tiên tôi cảm thấy may mắn vì sinh ra trong gia đình đó. Tôi phải biết chữ từ thuở nhỏ.. thật may.. tôi có thể cho cậu ấy biết tên tôi..

    - Đỗ Uyên. Tên cậu thật đẹp.. Tớ rất thích Đỗ Uyên.

    Là thích chim Đỗ Uyên hay thích người con gái tên Đỗ Uyên?

    Tôi không biết. Nhưng quả thật cậu ấy đã thành công trong việc làm tôi đỏ mặt.

    - Uyên. Tớ gọi cậu là Uyên nhé!

    Uyên! Đúng vậy. Tên tôi là Uyên. Uyên chứ không phải là Câm..

    Tôi tên Uyên.

    * * *

    Kể từ ngày hôm ấy Ngọc Anh hay đến tìm tôi. Chiều chiều chúng tôi thường ra sân ga nghe tiếng tàu chạy. Nhìn tàu đến rồi lại đi, người người trở về bên gia đình.

    Sân ga dạo này nhộn nhịp lên hẳn.. ít nhất là với tôi.

    * * *

    - Uyên! Chúng ta đi chơi đi.

    - Uyên! Hôm nay cây gạo bên bờ sông nở hoa rồi đó.

    - Uyên! Tàu đến rồi.

    - Uyên!..

    - Uyên!..

    * * *

    Từ ngày có cậu ấy cuộc sống của tôi rộn rã hẳn lên. Tôi bắt đầu cười nhiều hơn. Tôi bắt đầu biết chờ một người là như thế nào. Tôi bắt đầu biết nhớ.

    Một ngày kia tôi chợt nhận ra..

    * * *từ bao giờ tôi không còn cô độc nữa..

    Từ bao giờ? À có lẽ từ lúc Ngọc Anh bước vào cuộc sống của tôi. Người con gái ấy đã đem đến cho tôi niềm vui và hạnh phúc. Người con gái có thể từ bỏ những cuộc đi chơi cùng bạn bè chỉ để chăm sóc tôi khi tôi ốm. Người sẳn sàng bỏ tất cả mọi công việc của mình chỉ để đưa tôi đi chơi khi tôi muốn. Cô gái nhỏ có sẳn lòng cởi ra tấm áo ấm của mình vì thấy một cô bé đang bị lạnh.

    Tôi chợt nhận ra.. Tôi thích Ngọc Anh

    Phải! Tôi thích một người con gái.

    Thật kinh tởm!

    Tôi cảm thấy kinh tởm bản thân mình. Tôi thích một người con gái. Tôi là kẻ đồng ái.

    Tôi bắt đầu trốn tránh Ngọc Anh. Tôi sợ cậu ấy biết sự thật thì sẽ kinh tởm tôi. Tôi rất sợ

    Người bạn duy nhất của tôi sẽ bỏ rơi tôi sao?

    * * *

    Một tháng. Tôi tránh mặt Ngọc Anh đã được một tháng nay. Ngày nào cậu ấy cũng đến tìm tôi nhưng tôi đều viện cớ tránh mặt cậu ấy. Khoảng thời gian đầu cậu ấy còn thường xuyên tìm tôi nhưng không gặp được. Rồi số lần cậu ấy tìm tôi thưa dần. Ít hẳn đi. Rồi dường như không tìm gặp nữa. Tôi rất đau. Ngực trái nhói lên.

    Kết thúc rồi. Tất cả kết thúc rồi..

    * * *

    Tôi quay lại làm một con Câm như trước. Cô đơn và lặng lẽ như một cái bóng.

    Chiều hôm nay tôi bỗng dưng muốn ra sân ga đến lạ. Có một cái gì đó thôi thúc tôi..

    * * * bỗng dưng tôi thấy nhớ sân ga quá!

    Chiều hôm ấy, tôi đứng ở sân ga. Một mình và lặng lẽ như trước đây. Trước khi tôi gặp cậu ấy.

    Sân ga hôm nay vắng lặng đến kì lạ. Chắc là tàu chưa về, tôi không thấy ai ra đón người thân nữa cả. Sân ga hôm nay bị bao phủ bởi một màu tĩnh lặng.

    Buồn đến đáng sợ.

    - Uyên..

    Tôi lặng người, thật sự lúc này tôi không biết phải làm gì hơn. Tôi nghe thấy cái giọng nói mà tôi vẫn luôn mong nhớ suốt hai tháng. Tôi lại được nghe lại cái giọng luôn làm tôi vui và hạnh phúc. Nhưng hôm nay cái giọng nói này thật xa lạ. Thật buồn.

    Cái giọng ấy đã từng mạnh mẽ và đầy sức sống..

    Nhưng hôm nay sao lại rụt rè và yếu ớt đến thế.

    - Uyên! Cậu biết hết rồi sao?

    Nghe thật đau lòng. Cậu ấy hẳn đang khóc..

    Tôi đầu lại nhìn cậu ấy. Tôi bỗng giật mình. Chỉ một tháng không gặp Ngọc Anh gầy hẳn đi. Mái tóc tém xinh xắn ngày nào nay hơi rối. Đôi mắt to tròn không còn tràn đầy nhựa sống như trước. Thay vào đó là một nổi buồn không tên.

    - Uyên! Tớ thích cậu.

    Ngọc Anh nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi không rõ cảm xúc trong lòng mình bây giờ là gì nữa.

    Vui.. phải tôi rất vui, cô gái đó thích tôi như tôi thích cô ấy vậy..

    Đau lòng.. đúng vậy tôi đau. Rất đau. Cuối cùng tôi vẫn nhúng chàm cậu ấy.

    Người khiến cậu ấy thành như thế này.. là tôi. Tôi hại cậu ấy rồi.

    - Tớ biết. Là tớ sai. Tớ không nên thích cậu. Tớ đồng ái. Nhưng Uyên. Xin cậu. Tớ xin cậu đừng bỏ rơi tớ. Tớ đã cố che giấu tình cảm của mình. Tớ đã cố không tìm gặp cậu. Nhưng thật sự tớ không cố được nữa rồi. Tớ không muốn cứ mãi đứng nhìn cậu từ phía xa nữa. Tớ muốn ở bên cạnh cậu. Tớ từng nghĩ làm bạn với cậu thôi cũng được. Nhưng không. Tớ không thể. Cậu biết không? Tớ thích cậu từ lần đầu gặp cậu. Nhìn bóng dáng cậu cô đơn.. giống tớ vậy. Uyên đừng tránh mặt tớ nữa.. xem như tớ van cậu đi. Tớ sắp phải đi rồi..

    " Tớ sắp phải đi rồi. "

    " Tớ sắp phải đi rồi. "

    " Tớ sắp phải đi rồi. "

    Cậu ấy nói sắp phải đi..

    Tôi chết lặng.. ra là cậu ấy phải đi. Đi đâu.. đi xa tôi sao? Rồi cậu ấy sẽ đi thật xa.. biến mất như từng tồn tại..

    Tôi rất muốn hỏi sẽ đi đâu.. nhưng tôi cố mãi mà chẳng thành tiếng.. bất chợt tôi nhớ ra một điều mà trước đây tôi đã quên..

    Tôi là một con Câm..

    Mà con Câm thì đâu thể nói chuyện. Vậy nên tôi không thể nói..

    Tôi không thể nói rằng" tớ cũng thích cậu, rất thích"

    - Ba mẹ muốn tớ đi du học.. vậy nên tớ mới trốn về với bà.. tớ.. tớ thực sự rất vui khi được gặp cậu.. Uyên.. tớ đã có một mùa hè rất vui rất rất vui. Cảm ơn cậu.. tớ thích cậu.. đó không phải trò đùa.. Nhưng tớ xin lỗi cậu.. thật xin lỗi.. tớ phải đi.. hôm nay tớ sẽ đi.. tạm biệt cậu.. mối tình đầu của tớ.. Tớ chỉ muốn nói có duyên sẽ gặp lại..

    Đoạn cậu ấy nhướng người về phía tôi. Đôi môi cậu ấy đặt nhẹ lên môi tôi.. Tôi cứng đơ cả người..

    Trong khoảnh khắc ấy thế giới xung quanh tôi dường như chỉ tồn tại cậu ấy.. duy nhất cậu ấy.

    Khi tôi hồi thần tôi đã thấy cậu sắp lên tàu.. cậu cười tươi hơn bao giờ hết.. cả thế giới của tôi lúc ấy dường như chỉ có cậu..

    - Tớ chưa từng hối hận khi đã gặp cậu.. nếu cậu có thích tớ.. chờ tớ.. tớ sẽ lại về.

    Ngừng một lúc như cố nén nỗi nghẹn ngào cậu ấy lại nói tiếp:

    - Cảm ơn cậu đã tặng tớ món quà đặc biệt ấy. Tớ đi nhé, đi để trở về.

    Khi tôi chưa kịp phản ứng thì cậu ấy đã bước lên tàu. Đoàn tàu bắt đầu chuyển động.. tôi chỉ biết im lặng đứng nhìn theo.. hình như hôm nay là sinh nhật cậu ấy..

    Tôi đứng lặng nhìn đoàn tàu đi mỗi lúc một xa dần.. xa dần.. rồi khuất hẳn.. tàu đi mất rồi..

    Chuyến tàu hôm ấy mang theo cả mối tình đầu của tôi..

    Tôi lại thẫn thờ nhìn sân ga ngày nào.. cảnh vật vẫn như vậy nhưng lại thiếu vắng một người..

    Cậu ấy bảo tôi chờ cậu ấy.. tôi sẽ chờ..

    Ngọc Anh.. hình như tớ chưa cho cậu biết.. tớ cũng rất thích cậu.. rất thích..

    Ngày 27/10/2017.. chuyến tàu năm ấy mang theo mối tình đầu của tôi rời đi..

    * * *

    Tại sân ga này tớ vẫn luôn chờ cậu.. cô gái nhỏ của tớ..

    ĐỖ UYÊN
     
    Tiểu Bì Bạch, caheocantiendedanhKhôi thích bài này.
    Last edited by a moderator: 20 Tháng mười một 2018
  3. Tường Vy

    Bài viết:
    27
    Ngày con xa nhà

    Chương 2


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay ba không ngủ được. Ba nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, đã hơn một giờ sáng. Ba vẫn chưa hề chợp mắt.

    Ba ngồi dậy bước ra khỏi phòng mình, ba đi về phòng con gái, đứa con gái nhỏ của ba. Ba nhìn chiếc giường con vẫn hay ngủ sao hôm nay trống trơn, cái chăn con vẫn hay đắp được xếp gọn gàng vào một góc nhỏ. Con gái ba không có ở đây, sáng hôm nay con gái ba đi chiến dịch tình nguyện rồi.

    Ba lại nhìn chiếc bàn học trốn trơn, ba nhớ có những đêm bài tập quá nhiều con gái ba thường ngủ quên trên bàn, những lúc như vậy ba thường phải bế con lên trên giường. Những lúc ngủ trông con ngoan lắm. Mắt con nhắm nghiền, con thở đều đều, đôi lúc miệng con chóp chép như đang ăn kẹo. Trông đến là yêu.

    Ba khẽ cười, ba ngồi lên trên chiếc ghế con vẫn thường ngồi, bây giờ con đang làm gì?

    Con đã ngủ chưa? Hơn một giờ sáng rồi ba lại lo con lạ chỗ ngủ, ba lo con không ngủ được. Con gái ba vốn khó ngủ, con gái ba sợ ma lắm vậy mà con lại thích ngủ một mình mới lạ chứ. Con có sở thích lạ lùng.. nhưng mà ba thương. Ba thương lắm cái tính con nít của con. Con hay mè nheo đến lạ, con hay ăn kẹo con nói kẹo rất ngon.

    Nhớ con, đêm nay ba không ngủ.

    * * *

    Ở bên kia, con gái cũng vậy. Con không ngủ được. Hôm nay con rất vui, con cùng đám bạn tự làm cá, tự nấu cơm, tự ăn rồi tự dọn dẹp lấy. Ấy là bữa cơm của thanh niên tình nguyện. Con còn cùng các bạn nhổ cỏ, cắt cỏ hai bên đường, trời nắng quá, đứa nào đứa nấy cũng kín mít như phòng chống muỗi đốt mà con hay thấy trên tivi. Chỉ có con là không như vậy, con chỉ mặc thêm duy có cái áo khoác dài tay để không bị ngứa khi nhổ cỏ, rồi cô giáo nói mãi mới đeo được thêm đôi bao tay. Con không đội nón, đó là thói quen của con từ bé đến giờ rồi. Làm việc không quen tay, hơi cực một tí nhưng con lại rất vui, ở đây bạn bè nói chuyện vui lắm, chốc chốc lại pha trò làm con cười đến chảy cả nước mắt. Nhưng sao con vẫn thấy thiếu cái gì đấy. Phải rồi, thiếu cái nón rộng vành to xù xụ mà ba hay đội cho con mỗi khi mặt con đỏ lên vì nóng. Con lại nhớ ba rồi.

    Buổi tối con lại nấu cơm, lần đầu tiên con nấu cơm bằng bếp củi, hậu quả là cả đám ăn cơm.. khét. Nhưng mà rất là vui. Tối hôm đó con và các bạn mua kem về ăn, vừa ăn vừa đùa giỡn rất vui vẻ. Con cười nhiều hơn mọi ngày, hôm nay con rất vui.

    Đêm đã khuya, các bạn đã ngủ hết, thầy cô đã về từ hồi chiều, giờ chỉ còn duy có mỗi con còn thức. Con lại nghĩ về ba. Con nghĩ về nhà. Bây giờ chắc mẹ đã ngủ rồi, chẳng biết hôm nay em trai có làm cho mẹ giận không? Mẹ con hay giận lắm. Giờ này ba đã ngủ chưa? Hay ba đang xem bóng đá nhỉ? Bây giờ đang là mùa Word Cup mà. Tay con đau thật. Cả người ê ẩm, chắc do làm việc không quen rồi, con còn nhớ khi ở nhà chẳng bao giờ ba cho phép con làm việc như hôm nay cả. Con nhớ ở nhà ba chỉ bảo con nấu cơm, nấu bằng nồi điện và bếp gas đàng hoàng nhé, con nấu ăn ngon lắm nhé nhưng ba lại chả thèm khen lấy một lời, ghét ba ghê ấy.

    Chuông đồng hồ điểm mười hai giờ, thật đáng sợ, đã qua nửa đêm rồi. Sẽ có "ấy ấy" đó. Con nhìn xung quanh, tối đen như mực, đáng sợ thật. Ai đã tắt đèn rồi? Lúc nãy con nhớ là con đã bật đèn rồi mà? Có tiếng động trên mái nhà, là do nhánh cây đập vào mái nhà. Con tự trấn an mình. Con lại nhìn xung quanh vài lần nữa, các bạn đã ngủ say giờ chỉ duy có mỗi con còn thức. Đáng sợ quá.

    Con cố gắng nhắm mắt, con phải ngủ thôi, ngủ nào, ngủ sẽ không sợ nữa. Nhưng sao mãi mà con không ngủ được?

    Con nhớ mẹ, con nhớ cái dáng gầy gầy, nhớ cái giọng mẹ hay nhắc con đi ngủ sớm, con nhớ thằng em trai của con, nhớ mỗi lần con buồn là nó hay chọc con vui nó hay làm đủ trò để con cười. Nhưng con lại không thương nó. Con nhớ ba của con, ba thường hay mắng con chỉ vì con không chịu đi ngủ sớm.

    Sao tự nhiên con nhớ nhà của mình quá..

    Nếu bây giờ ở nhà mình có lẽ con đã ngủ, ngủ thật ngon và mơ những giấc mơ thật đẹp. Còn bây giờ sao con không ngủ được. Con nhớ nhà rồi.

    * * *

    Ở xóm nhỏ ấy, căn nhà mà những thanh niên tình nguyện nghỉ ngơi. Người ta thấy một ánh đèn nhỏ bên ngoài căn nhà và hình ảnh một cô gái trẻ. Cô ấy thắp một ngọn đèn nhỏ tay cầm một chiếc điện thoại. Cô gái vừa mói vừa cười đôi lúc khẽ rơi nước mắt.

    - Ba ơi ba! Con nhớ nhà mình quá!

    À! Thì ra cô gái gọi về cho gia đình..
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng mười một 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...