Mỗi ngày một câu chuyện ma

Thảo luận trong 'Thư Giãn' bắt đầu bởi Trương Hoàng Nam, 30 Tháng bảy 2021.

  1. Trương Hoàng Nam

    Bài viết:
    12
    PHẦN 1:

    Chuyện của bà ngoại

    Lúc còn sống ngoại thường kể tôi nghe nhiều câu chuyện ma mà bà từng gặp trong đời và sau đây là một trong số những câu chuyện như thế.

    Quê ngoại tôi ở miền tây nam bộ.

    Khi bà tôi mới 13, 14 tuổi ở quê nhà ai cũng nghèo, dầu lửa còn không có chứ đừng nói có đèn điện để thắp sáng. Ngày ấy, chỉ có những nhà giàu lắm mới có TV đen trắng để xem. Trong xóm chỉ có 1, 2 nhà có TV. Tầm 7 giờ tối mọi người trong xóm thường hay tập trung đến nhà có TV để xem cải lương.

    Bà tôi cũng mê xem cải lương lắm nhưng nhà bà ở cuối xóm còn nhà có TV lại ở đầu xóm. Muốn xem thì phải đi ngang qua khu lâm địa rậm rạp bỏ hoang có cái gò mối và bụi tre to hơn cái nhà, nơi mà ai cũng đồn là có ma..

    Lần nào xem được nửa tập là bà cũng về cho sớm kẻo về khuya một mình thì sợ bị ma nhát. Vậy mà có một lần vì quá mê xem mà quên giờ về. Tới lúc chủ nhà tắt TV bà mới giật mình nhận ra đã quá khuya rồi. Vậy là bà tức tốc ba chân bốn cẳng chạy về nhà, một phần sợ ma còn phần nhiều là sợ má (bà cố tôi) đánh đòn vì cái tội về trễ.

    Rồi cũng đến cái đoạn lâm địa bỏ hoang rùng rợn đó. Bà tôi vừa chạy vừa lấm la lấm lét nhìn ngang ngó dọc, cứ sợ con ma nó trong lùm bụi nào vồ ra chắc bà đứng tim mà chết ngay tại chỗ. Lúc đi ngang qua cái gò mối cạnh bụi tre thì bà nghe văng vẳng đâu đây tiếng hát khe khẽ. Bà bảo tự nhiên lúc ấy có cái gì rất lạ, nó thôi thúc bà tò mò tiến lại gần bụi tre có cái gò mối. Được một đoạn cách bụi tre tầm 20 mét tự nhiên ngọn tre bị kéo cong xuống sát đất rồi lại bung lên dù trời không có gió. Và cứ thế nó cứ cong xuống và bung lên như có ai buộc dây ở ngọng tre mà kéo. Tiếng hát ngày càng rõ hơn, bà nghe kỹ thì đó là giọng hát ru của người phụ nữ..

    Bỗng bà thấy ở trên ngọn tre một cục hình cầu to gần bằng quả bóng đá sáng đỏ lập lòe như hòn than nhảy qua nhảy lại, chính nó làm cho ngọn tre bị cong xuống. Bà tôi như bị thôi miên cứ bước tới gần hơn. Lúc này cục lửa lăn xuống đất cạnh gò mối và lăn thẳng vào bụi tre. Bà tôi tiến lại gần bụi tre ấy, đưa mắt vào tro nhìn thì thấy một cảnh tượng kinh khiếp mà bà bảo cho tới lúc cuối đời bà vẫn không thể nào quên được. Ở giữa bụi tre là một người phụ nữ tóc rất dài nằm trên chiếc võng được làm bằng chính mái tóc của bà ấy. Trên tay người phụ nữ bế cục lửa đỏ mà bà thấy lúc nãy còn miệng thì vẫn hát ru con..

    Tới lúc này bà tôi như giật mình tỉnh táo ra, bà vùng chạy khỏi nơi đó. Cứ nhắm hướng nhà mình mà cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng..

    Bà tôi bảo về sau khi bà lớn, hỏi ra mới biết cục lửa đỏ ấy chính là vong bé đỏ còn người phụ nữ trong bụi tre chính là người đàn bà mang bầu bị giặc nghi là người của Cách Mạng mà lôi ra trói ở bụi tre rồi bắn chết.
     
    RêuHK, GillThùy Minh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 31 Tháng bảy 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...