Em! Thật dịu dàng và xanh biếc Gợi khẽ khàng, có lẽ càng khiến em nhẹ nhàng và thanh khiết Đẹp trong vắt như giọt sương vẫn còn đang đọng trên vai Ta ngây ngất như còn thương với thanh âm vang vọng bên tai Vẫn tinh khôi như lúc em về, vẫn vừa như mới hôm nào Còn ta vẫn cô đơn bên lề, con tim thừa dư nỗi xôn xao Em là lời ca mãi chẳng rời xa, như rung động đời ta thật rồi Liệu sau này năm tháng trôi qua còn gặp giữa đồi hoa mặt trời. Đêm mơ hoa về trên phố, thấy tim lại đập từng nhịp vụng về Ta mặc hạnh phúc em có, muốn đôi môi ngập ngừng kịp cùng kề. Là mơ hay là thực cũng chỉ thoáng chốc đêm nay Suy nghĩ ta rối bời giống như làn tóc em bay Chút vấn vương say lòng càng khiến yêu thương nay nồng nàn Nụ cười em còn quý giá hơn cả nhẫn kim cương hay vòng vàng Chẳng được đôi ba lần gặp, tương tư một nỗi ta cầm chặt Bên em không thiếu ngọt ngào chỉ có mỗi ta trầm mặc [Hook:] x2 Có con đường nào phủ mưa, có lối đi nào xóa trắng Có con đường nào đủ thưa để thấy em ngày trời tỏa nắng Có con đường nào bất tận dẫn em và ta tới chân trời Vì nhớ nhung là một căn bệnh, chỉ muốn trái tim được nói trăm lời [Verse 2:] Vẫn vào vai gã ngây ngô, chẳng phải kiểu trai quá hay ho Chỉ biết tặng em cảm xúc vừa vặn như được một ai đã may đo Ta muốn làm giọt sương sớm mai vương tóc em buông dài Thương em thương cả ngày nắng ngày mưa mãi cứ thêm thương hoài Em là gió mây, em là cỏ cây, chẳng ở đây, đứng một mình Lời nói thay không thể tới tay, ta vẫn nỗi say những giọt tình Chỉ một điều ta biết, ta nhớ em nhiều da diết Dù cho bản nhạc em sẽ không hiểu, vẫn cứ đánh liều ta viết. Ta có lẽ đang say, nguyện làm cơn gió khẽ mang mây Ôm mớ tương tư chờ em sẽ tới, một ngày nào đó ghé ngang đây Ta đem từng giây phút để nuôi một chút âm thầm Gặp lại em giữa đời chen chúc cũng đủ hạnh phúc trăm lần. Thanh xuân ta là cả mây trời, em sẽ là vệt nắng in lên Để tương tư được nói thay lời theo gió mây dệt thắm tim em Ta say nụ cười rạng rỡ tô điểm biển khơi sắc màu Và nhớ nhung là một căn bệnh, chẳng rõ nơi bắt đầu