Tiểu Thuyết Minh Nguyệt Quang - Tiên Nhi

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Tiên Nhi, 4 Tháng bảy 2024.

  1. Tiên Nhi

    Bài viết:
    951
    Minh Nguyệt Quang

    Tác giả: Tiên Nhi

    Thể loại: Ngôn tình

    [​IMG]


    Văn án:

    Tịch Minh Nguyệt vốn là biên tập viên kiểm duyệt bản thảo thời hiện đại. Cho đến tối nọ, vừa nhận lấy cuốn tiểu thuyết từ cô bạn mới quen Lục Lam và chưa kịp đọc chữ nào thì đã xuyên luôn vào trong sách. Một cô gái mồ côi, kinh tế chật vật bỗng nhiên đổi đời, nhập vào vai bào muội của Bình vương gia uy dũng, trở thành quận chúa nước Ân Nam, oai như cóc.

     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng bảy 2024
  2. Tiên Nhi

    Bài viết:
    951
    Chương 1: Xuyên Sách Đến Nước Ân Nam - 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe tiếng gọi réo rắt bên tai, Tịch Minh Nguyệt giật mình tỉnh giấc. Đập vào mắt nàng lúc này là những gương mặt chẳng có chút nào thân quen đang nhìn mình chằm chằm.

    - Quận chúa đã tỉnh, thật may mắn quá. - Một tỳ nữ rất trẻ reo lên.

    Tịch Minh Nguyệt cứ ngỡ bản thân đang lạc trong cõi mơ. Nàng đâu có đi đóng phim, sao đột nhiên lại có người gọi nàng là quận chúa?

    Vội vàng bật dậy, dùng hai tay véo má mình, cảm giác đau chân thật đến từng thớ thịt khiến nàng nhận biết một điều khủng khiếp là mình đã bị bắt cóc. Nhanh như một con sóc, nàng xô đám người lau chau sang một bên và nhảy ngay xuống giường.

    Chân vừa chạm đất đã nhận thấy có gì đó thật không đúng lắm, mấy cô nương này toàn mang đồ cổ trang. Đảo mắt nhìn khắp xung quanh căn phòng, Tịch Minh Nguyệt liền phát hiện mình không phải bị bắt cóc mà bị xuyên không rồi.

    Như vẫn còn mơ hồ chưa tin, nàng lao như tên bắn ra khỏi cửa. Cảnh sắc bên ngoài một lần nữa chứng minh điều nàng nghĩ là hoàn toàn chính xác. Đang thất thần thì giọng tỳ nữ trẻ vang lên sau lưng.

    - Quận chúa, quận chúa vừa mới tỉnh lại, đừng chạy lung tung.

    - Đây.. đây rốt cuộc là.. ở đâu vậy? – Tịch Minh Nguyệt lắp bắp quay lại, hỏi.

    - Bẩm quận chúa, đây là phủ Bình vương gia ạ. – Tỳ nữ đứng kế bên khẽ lên tiếng.

    - Sao.. sao lại là phủ Bình vương gia chứ?

    - Quận chúa không nhớ gì sao? Hôm qua Vương gia cùng La tướng quân kéo tùy tùng lên núi đón người. Sau đó, quận chúa ngã xuống núi bất tỉnh, vậy nên..

    - Vậy nên tiêu đời rồi.

    Tịch Minh Nguyệt vừa la lên thì nhác thấy một nam nhân, mình vận y phục màu trắng, dáng dấp cao lớn, anh tuấn phi phàm bước đến, tên theo sau nam nhân ấy trông cũng khí chất hơn người.

    Nàng cứ đứng thừ mặt nhìn cho đến khi những tỳ nữ xung quanh cúi chào mới nhận ra người đó chính là Bình vương gia. Thế là, nàng liền gấp gáp gục đầu xuống, dán mắt vào đôi giày thêu tinh xảo trước mặt. Ba chữ Bình vương gia sao cứ nghe quen quen?

    Suy nghĩ một hồi, nàng liền đoán định chàng là Bình vương gia Lâm Thụy của nước Ân Nam trong tiểu thuyết. Nếu vậy là bản thân nàng đã xuyên sách vào một triều đại trong trí tưởng tượng của Lục Lam rồi.

    - Ngẩng đầu lên. – Lâm Thụy nói như ra lệnh.

    Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Tịch Minh Nguyệt từ từ ngước nhìn. Nếu nàng nhớ không lầm thì Lục Lam, người bạn mới quen cũng là nữ tác giả vừa nộp bản thảo cho nàng kiểm duyệt từng nói sơ qua nhân vật này được miêu tả có nhan sắc rất kinh diễm, quả thật đúng là hai từ ấy không thể lột tả hết ngoại hình của chàng.

    Lâm Thụy được xây dựng với hình tượng là tướng quân tài sắc vẹn toàn của nước Ân Nam, mệnh danh chiến thần trấn quốc.

    Thời khắc này, Tịch Minh Nguyệt cảm thấy bản thân thật là may mắn quá, xuyên đâu không xuyên lại xuyên vào cuốn tiểu thuyết của Lục Lam. Khổ nỗi, nàng chưa kịp xem chương nào đã chui tọt vô đây, tình huống lăn tăn li ti xảy ra sau này cũng chưa biết, làm sao mà ứng phó chứ.

    - Nguyệt nhi, muội lưu lạc bên ngoài từ nhỏ, nay đã về phủ Bình vương thì phải tuân theo lễ nghi trong phủ. Mau thay bộ y phục đàng hoàng đi, nữ nhi sao có thể ăn mặc hở hang như vậy?

    Nghe Lâm Thụy nói, Tịch Minh Nguyệt vội nhìn lại mình. Thứ đang máng trên người nàng lúc này chính là chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ vô cùng khêu gợi.

    Cũng đúng thôi, nàng đang chuẩn bị đi ngủ mà. Vì Lục Lam gõ cửa đưa bản thảo trễ quá, thành thử mới lật ra thì về đây gặp vương gia luôn.

    - Cái này không phải hở hang mà là gợi cảm đó. – Nàng cười cười, lấy tay che bớt phần cổ.

    Lâm Thụy lắc đầu thở dài, lệnh cho tỳ nữ đưa Tịch Minh Nguyệt vào tắm gội thay đồ rồi rảo bước đi thẳng, La Mộc cũng vội vã bám ngay phía sau.

    Tịch Minh Nguyệt ngóng cổ dõi theo cho tới khi Lâm Thụy khuất dạng mới cùng tỳ nữ trở vô. Đúng thật là, ở cái thời mà vận xiêm y tận mấy lớp thì trang phục của nàng đây thua cả mấy kỹ nữ lầu xanh, phải gọi là tổ của kỹ nữ luôn ấy chứ.

    Đám tỳ nữ mau mắn chuẩn bị nước tắm. Tịch Minh Nguyệt nhìn cái chậu gỗ mà nản lòng thật sự, đó giờ, nàng đứng tắm bằng vòi sen, giờ phải chui trong đây ngồi cứ thấy thật không thoải mái nhưng nàng tự an ủi bản thân rằng đằng nào cũng đã xuyên sách, nhập gia phải tùy tục, buộc lòng phải biến mình thành người cổ đại cho hợp thời với họ mà sống sót để còn tìm cách quay về chứ biết làm sao?

    Tắm gội thơm tho xong, hai tỳ nữ lại xúm tất bật giúp Tịch Minh Nguyệt thay xiêm y và vấn tóc.

    Khi nhác thấy bản thân trong tấm gương, nàng cứ ngỡ như mình đã biến thành tiên nữ. Cái bộ đồ đúng chuẩn cổ trang này khiến kẻ dung mạo bình thường cũng trở nên xinh xắn, thế mới có câu người đẹp vì lụa chứ.

    Hít một hơi thật sâu, nàng mỉm cười nhìn hai tỳ nữ bên cạnh.

    - Hai muội muội này tên là gì vậy?

    - Thưa quận chúa, nô tỳ tên Chiêu Dao, đây là bào muội của nô tỳ, tên muội ấy là Chiêu Dung. – Tỳ nữ bên phải nhỏ nhẹ cất lời.

    - Các muội à, ta.. rốt cuộc là ai vậy?

    Câu hỏi của Tịch Minh Nguyệt làm hai tỳ nữ ngây ngốc một đỗi. Rõ ràng đại phu chẩn mạch xong, phán một câu rằng người chẳng tổn hại gì, vì sao lại quên luôn cả bản thân là ai luôn thế?
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng bảy 2024
  3. Tiên Nhi

    Bài viết:
    951
    Chương 2: Xuyên Sách Đến Nước Ân Nam - 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Quận chúa, người không nhớ gì sao? – Chiêu Dao lên tiếng hỏi.

    - Ờ, không. Ta chẳng biết ta tên gì, sống ở đâu và vì sao lại ngồi đây nữa.

    Tịch Minh Nguyệt làm bộ buồn khổ, tay vân vê cọng tóc. Cũng may là nàng để tóc dài, xuyên qua còn có cái mà dùng chứ nếu mà cắt tém e chẳng biết biến thành cái bộ dạng gì nữa.

    Nhìn quận chúa đến từ dân gian ủ sầu, Chiêu Dao vội vàng rót trà mời Tịch Minh Nguyệt uống rồi kể rõ đầu đuôi.

    Qua lời của Chiêu Dao thì nàng tên Giang Minh Nguyệt, chính là muội muội lưu lạc bên ngoài của Lâm Thụy. Nói trắng ra là, phụ thân chàng phong lưu đa tình, có con rơi con rớt.

    Đâu một tháng trước, lão vương gia Lâm Thông nhận được lá thư của cố nhân từ người lính mới tòng quân, nói rằng bà đã có con với ông, nữ nhi ấy tên Giang Minh Nguyệt vì theo họ bà.

    Bao năm tháng, mẫu tử họ sống nương nhờ nhau, chẳng phiền hà ông, có điều, bây giờ bà đang hấp hối, sợ con mình cút côi tội nghiệp nên mới mong nó có thể nhận lại phụ thân.

    Vốn Lâm Thông định sau khi dẹp loạn sẽ lập tức quay về đón mẫu tử họ nhưng không may, ông tử trận. Trước lúc lâm chung đã nói ra sự thật và có nguyện vọng đưa nữ nhi mệnh khổ về bù đắp.

    Lâm Thụy vì lòng hiếu thảo, muốn phụ thân mình yên tâm nhắm mắt nên đã hứa sẽ hoàn thành ý nguyện của ông ngay khi hồi kinh.

    Lúc La Mộc đi tìm người, Giang Minh Nguyệt hoảng sợ, chưa hỏi rõ ràng mọi việc, mới thấy quân lính đông đúc đã luồn cửa sau, chạy vắt giò lên cổ vào rừng trốn. Rồi chắc vì trượt chân mà ngã xuống vách núi, vướng dây leo, bất tỉnh và được đưa về đây.

    - Thế mẫu thân ta đâu? – Tịch Minh Nguyệt lo lắng hỏi.

    - Theo nô tỳ nghe ngóng được thì lão phu nhân đã qua đời cách đây nửa tháng. – Chiêu Dao cúi đầu, lí nhí trả lời.

    Tuy chẳng thân thích máu mủ gì, nhưng nghe đến đây, Tịch Minh Nguyệt cũng thấy cay xè sống mũi bởi hoàn cảnh thương tâm của họ. Có điều, cô nương trùng tên khác họ Giang Minh Nguyệt kia rốt cuộc chạy tới phương nào mà La Mộc lại nhầm lẫn mang nàng về chứ?

    Cũng may dây leo cuốn nàng lại nếu không rơi xuống vách núi kia hẳn cũng thịt nát xương tan.

    Tạm thời biết sơ khởi vậy, Tịch Minh Nguyệt cũng yên tâm nhập vai. Kể từ giây phút này, nàng chính là Giang Minh Nguyệt, muội muội của chiến thần trấn quốc Bình vương gia Lâm Thụy, quận chúa nước Ân Nam, nghe sao mà oai như cóc.

    Có điều, còn chưa biết người thật sẽ xuất hiện lúc nào, khi ấy, lòi mặt chuột ra kiểu gì cũng bị xử chết, thôi đành cứ giả như mất trí nhớ, biết đâu còn có cớ đó mà xin mọi người nhủ lòng xót thương.

    Chiều đến, Lâm Thụy cho người đến gọi Tịch Minh Nguyệt sang dùng cơm cùng chàng. Tuy rằng rất sợ nhưng nàng vẫn phải đi. Suy cho cùng, phủ này là của chàng, chàng có uy ở Ân Nam, muốn sống sót tới ngày về thì buộc phải bu bám, lấy lòng lấy ruột chàng mới được.

    Vừa qua bậc cửa, nàng đã thấy Lâm Thụy ngồi sẵn bên chiếc bàn được bày biện vô số món ăn đủ màu đủ sắc, thầm nghĩ chỉ có hai người mà nhiều đồ vậy thật quá lãng phí.

    - Minh Nguyệt tham kiến Bình vương gia. – Nàng chắp tay, cúi đầu kính cẩn.

    Qua hồi lâu, chẳng nghe ư hử gì, Tịch Minh Nguyệt đánh liều ngẩng lên nhìn. Bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên từ vị huynh trưởng trời ban, nàng chẳng biết mình đã sai ngay khúc nào nữa.

    - Muội không cần hành lễ như vậy, chúng ta là huynh muội ruột thịt, đừng câu nệ quá. Hậu duệ của Bình vương phủ cũng chẳng có thêm ai, sau này ta sẽ chăm sóc muội. – Lâm Thụy dịu dàng cất tiếng, trỏ vào chiếc ghế đối diện.

    - Vâng.

    Tịch Minh Nguyệt bị câu nói mùi mẫn làm cho cảm động suýt khóc, một người dung mạo anh tuấn như Lâm Thụy, lại dịu dàng ôn thuận, không có lý do gì khiến nàng ghét cả. Chỉ là, lúc có mặt người khác chàng đâu có bộ dạng ấm áp này, ban sáng trông lạnh lùng, đáng sợ lắm thay.

    - Về sau, muội gọi ta là Lâm Thụy ca ca, xưng hô huynh muội nhé. – Lâm Thụy vừa nói vừa gắp cái đùi gà bỏ vô chén cho người đối diện.

    - Như vậy có bất kính quá không? – Nàng lấm lét dò xét.

    - Sao lại bất kính? Muội là muội muội ta, lẽ thường tình thôi. Nào. Ăn đi.

    - À. Vâng, Lâm Thụy ca ca.

    - Nguyệt nhi muội muội.

    Lâm Thụy mỉm cười và bắt đầu dùng bữa. Nhìn cái điệu bộ nhu nhã của chàng, nàng cảm giác có gì đó sai sai. Không phải Lục Lam miêu tả nhân vật này như tảng băng trôi ư, sao đột nhiên lại cười với nàng thế này, lẽ nào đối với người muội muội mới lần đầu giáp mặt đã có tình thân máu mủ trỗi dậy?

    Nếu là vậy thì thôi đành cứ tình thương mến thương với chàng, dẫu sao lọt vào phủ Bình vương sẽ chẳng lo chết đói hay bị ai bắt nạt. Chí ít vẫn có hy vọng toàn mạng quay về. Chuyện xuyên sách này tưởng chỉ có thể xảy ra trong mơ, cuối cùng lại hóa hiện thực nơi nàng.
     
  4. Tiên Nhi

    Bài viết:
    951
    Chương 3: Vị Huynh Trưởng Dịu Dàng - 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tối, cảnh sắc xung quanh nhuốm buồn vắng vẻ, Tịch Minh Nguyệt ngồi vắt vẻo trên nóc nhà nhìn ra mênh mông.

    Đến tận bây giờ, nàng vẫn mong đây chỉ là một giấc mơ huyền hão để khi mặt trời ló dạng thì mọi thứ sẽ trở về bình thường, nàng lại được lăn lộn trên chiếc giường quen thuộc và đọc nốt bản thảo trong ngày của các tác giả nghiệp dư.

    Nếu Lục Lam cũng như bao kẻ khác, đánh máy bản thảo và gởi mail cho nàng thì nào có đâu xảy ra chuyện, đằng này viết tay một quyển dày cui, xong bảo duyệt rồi mới đánh máy và đăng dần dần.

    Chẳng biết người bạn mới quen mấy ngày này có phát hiện biên tập viên năng nổ cách vách đã biến mất hay chưa?

    Tịch Minh Nguyệt những mong Lục Lam có thể cậy cửa qua phòng, lấy sách giũ giúp mấy cái có khi cái thân khốn khổ lại bị tác động mà rớt ra khỏi cuốn tiểu thuyết đáng sợ ấy.

    Một đứa trẻ côi cút, mối quan hệ xã hội hạn hẹp như nàng, dẫu cho mất tích thì hẳn cũng chẳng có ai quan tâm tìm đâu, nghĩ tới mà đau lòng thay.

    Ngồi mỏi quá, Tịch Minh Nguyệt nằm ngửa ra luôn, ném ánh nhìn uất ức lên vầng trăng treo vòi vọi trên cao. Nó cùng tên với nàng đấy chứ, vậy mà giờ chẳng giúp được gì cho nhau.

    - Nguyệt nhi, muội đang làm gì trên đó vậy?

    Tiếng gọi vọng lên từ phía dưới khiến Tịch Minh Nguyệt bất giác giật thót, rồi vì lóng ngóng bất cẩn mà nàng trượt chân, lăn vèo vèo xuống mái nhà.

    Giây phút ngỡ như một là tan xác hai là xuyên lại về thời hiện đại thì đột nhiên cảm nhận vòng tay vững chãi của ai kia đang ôm trọn lấy thân mình. Mở mắt trông lên, thấy gương mặt không góc chết của vị huynh trưởng Lâm Thụy, nàng vội vàng cụp mi.

    Con người này sao có thể đẹp rụng rời vậy chứ nhỉ? Dường như bóng đêm có đồng bọn với chàng nên tô điểm giúp chàng càng thêm tuấn tú bất phàm.

    - Muội ngắm trăng à? – Lâm Thụy vừa đặt nàng xuống vừa hỏi.

    - À. Vâng, muội.. muội hơi buồn. – Nàng cúi đầu, lí nhí trả lời.

    - Trên đó cao, nguy hiểm lắm, muội có biết võ công đâu. Bọn Chiêu Dao, Chiêu Dung này hầu hạ kiểu gì mà để người leo lên ấy vậy?

    Thấy Lâm Thụy chau mày, toan đi hỏi tội tỳ nữ, Tịch Minh Nguyệt vội vàng ôm lấy tay chàng kéo lại, lắc đầu lia lịa.

    - Đừng mắng họ, là muội trèo cửa sổ, xong rồi men theo cột, họ không biết gì hết mà.

    - Nguyệt nhi, phụ thân giao muội cho ta, ta đã hứa sẽ thay người chăm lo muội, nếu muội có mệnh hệ nào, há chẳng phải kẻ làm huynh trưởng đây mang tội bất hiếu ư?

    Trông cái bộ dạng đau lòng mà nghiêm túc của chiến thần trấn quốc, Tịch Minh Nguyệt suýt chút bật cười. Nghĩ cũng phải thôi, chàng đang xem nàng như muội muội ruột thịt chứ đâu biết đã xách về một người dưng không hơn chẳng kém chứ.

    Cũng may thời nay không có xét nghiệm AND, chứ như thời hiện đại thì đây là thủ tục đầu tiên để cầm giấy thông hành vào gia đình giàu có.

    Nhìn Tịch Minh Nguyệt mặt ủ mày chao tỏ vẻ tủi thân, Lâm Thụy cũng thôi không giận nữa, thầm nghĩ muội muội này hẳn rất có khiếu trong việc làm mềm lòng kẻ khác.

    Cũng may muội ấy lưu lạc bên ngoài nhưng không có hổ báo mà vẫn giữ vẻ dịu dàng đằm thắm đúng mực con nhà gia thế nên chàng chẳng cần dạy dỗ gì nhiều ngoài vài quy tắc ứng xử, chào hỏi.

    - Có muốn ra ngoài đi dạo không? – Lâm Thụy dịu dàng cất lời.

    - Muốn.. muốn ạ. – Nàng lắp bắp đáp.

    Và rất tự nhiên, Lâm Thụy cầm lấy tay Tịch Minh Nguyệt, kéo nàng về phía chuồng ngựa. Lúc cả hai lướt qua dãy hành lang, Chiêu Dao lẫn Chiêu Dung chỉ biết cúi đầu chào và ngơ ngác nhìn nhau. Rõ ràng họ không hề thấy quận chúa ra khỏi cửa, ấy vậy mà giờ lại đang sóng bước cùng vương gia.

    Đến nơi, Tịch Minh Nguyệt đứng yên bên ngoài chờ Lâm Thụy. Lát sau, chàng trở lại với con bạch mã lông lá mướt rượt bên cạnh.

    Nàng khẽ nhoẻn miệng cười, thầm nghĩ con ngựa này cũng thật đáng thương, đang yên giấc thì bị chủ dựng dậy.

    - Nào.

    Lâm Thụy vừa dứt câu thì một bước đã ngồi trên lưng ngựa, vươn tay ngỏ ý bảo nắm lấy nhưng Tịch Minh Nguyệt cứ đứng tựa trời trồng bởi lẽ lo lắng chẳng thể nào mà bản thân bay lên ấy với chỉ bằng lực kéo của chàng được, nàng chưa làm thế này bao giờ.

    Dường như hiểu rõ nỗi sợ trong lòng muội muội, Lâm Thụy liền nhảy xuống, dùng cả hai tay bế bổng nàng lên. Động tác của chàng nhanh và dứt khoát đến độ nàng chưa kịp thẹn thì đã yên vị trên cao rồi.

    - Muội bỏ một chân sang kia. – Chàng hất mặt ra hiệu.

    - Vâng.. vâng.

    Vừa lắp bắp, Tịch Minh Nguyệt vừa lật đật giơ chân lên. Ấy mà không hiểu vì sao lại duỗi trúng đầu con ngựa và bị ngán lại, thành thử toàn thân nàng chới với, bật ngửa ra, cũng may là Lâm Thụy đưa tay giữ kịp.

    Khi xác định bản thân hãy còn trên lưng ngựa, nàng bất giác nhận ra bàn tay rộng ấy đang chạm ngay thắt lưng mình.

    Tuy có chút thẹn nhưng Tịch Minh Nguyệt thật lòng khâm phục vị huynh trưởng này, giữ một cơ thể nặng gần năm mươi cân như nàng mà chàng chỉ dùng có một tay.
     
  5. Tiên Nhi

    Bài viết:
    951
    Chương 4: Vị Huynh Trưởng Dịu Dàng - 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếp đó, Lâm Thụy nhảy phắt lên ngay phía sau, vòng tay ra trước nắm dây cương và thúc cho ngựa chạy.

    Tịch Minh Nguyệt ngồi im như thóc trong lòng chàng. Đó giờ, nàng thấy mấy cảnh quay kiểu như vậy trên phim thì cứ ngỡ là lãng mạn, thơ thơ lắm, nào ngờ bây giờ diễn thật mới biết khó chịu vô cùng.

    Thầm nghĩ cái tên huynh trưởng không cùng huyết thống này cũng chiều muội muội thật, nghe bảo buồn một tiếng là đưa ra ngoài dạo chơi ngay.

    Bình thường, nếu một mình đi với nam nhân lạ vào đêm tối hù thế này sẽ dọa chết nàng. Nhưng vì bây giờ nàng đang mang thân phận muội muội của chàng, vậy nên, vô cùng yên tâm.

    Đêm đen tịch mịch, vắng ve vắng vẻ, chỉ còn tiếng vó ngựa gõ xuống mặt đất cùng tiếng gió xé ngang tai bởi tốc độ phi hơi nhanh.

    Tịch Minh Nguyệt bất giác nép sát vào Lâm Thụy tìm chút hơi ấm, làn mi dài khép hờ. Ân Nam đang là mùa thu, tiết trời ban ngày mát mẻ dễ chịu, đêm thì se sắt lạnh lẽo.

    Giá như chàng để nàng vào trong lấy áo ấm thì có phải hơn không, đằng này cứ thế mà kéo trượt nàng đi. Vì lúc nãy leo lên nóc nhà ngại choàng áo dài vướng víu nên nàng đâu có khoác, vận mỗi một bộ y phục mỏng manh.

    Đến nơi, Lâm Thụy dịu dàng bế Tịch Minh Nguyệt xuống. Nàng đưa mắt quan sát xung quanh, hóa ra là một hồ nước tự nhiên lớn nằm sâu trong rừng. Khung cảnh thật huyền bí cùng lạ lẫm khiến nàng cứ trân mắt mà nhìn.

    - Muội xem.

    Lâm Thụy vừa nói vừa trỏ tay lên cao, Tịch Minh Nguyệt ngửa cổ trông theo. Nàng mỉm cười xúc động bởi những gì hiện ra trước mắt.

    Các tàn cây xung quanh hồ không che lấp khoảng thinh không phía trên mà để lại một vòm trời hình tròn, vừa hay vầng trăng lọt thỏm vào đó, in bóng xuống làn thu thủy sóng sánh.

    Giây phút này, trái tim nam nhân lạnh băng bên cạnh đột nhiên lỗi mất một nhịp. Nét cười dịu dàng thanh tao ấy như tấm lông mềm mại phủ ấm cõi lòng ai.

    - Lâm Thụy ca ca, trăng đẹp thật đấy.

    - Đêm nay là ngày rằm mà.

    Dứt câu, Lâm Thụy đưa tay rút sợi dây trên cổ, cởi chiếc áo choàng khoác hờ trên đôi vai đang run nhè nhẹ vì lạnh.

    Cảm nhận được hơi ấm và cái chạm khẽ, Tịch Minh Nguyệt theo phản xạ níu lấy, xốc lại tấm áo trên mình.

    - Huynh không lạnh ư?

    - Ta là nam nhân, chút lạnh này có đáng gì.

    Chàng chậm rãi nói và ngồi xuống thảm cỏ, tiện tay ngắt vài chiếc lá xấu số xé vụn vằn. Chẳng hiểu sao hình ảnh này khiến Tịch Minh Nguyệt cảm thấy chàng như đứa trẻ con đang dỗi hờn vậy.

    Khẽ hít một hơi thật sâu, nàng nhẹ nhàng bước lần đến bên, cùng lặng im nghe tiếng thở của đêm, gió thổi, lá reo, côn trùng gọi bạn.

    - Lâm Thụy ca ca, khu rừng này an toàn không? Chúng ta ngồi đây có khi nào bị cướp không? – Tịch Minh Nguyệt thấy hơi rờn rợn nên đánh liều dò hỏi.

    - Muội yên tâm, nơi đây tuy nằm ngoài thành nhưng rất an toàn. Dân chúng ấm no, làm ăn lương thiện, đó giờ chưa thấy cướp.

    Nói rồi, Lâm Thụy đưa tay trỏ vào con đường mòn nhỏ hút sâu trong rừng và nói cho Tịch Minh Nguyệt biết rằng ấy là nơi dẫn đến cổng sau của hoàng cung. Vậy nên, cuối cánh rừng có rất nhiều lính canh gác.

    - Hơn nữa, muội chưa nghe danh ta bao giờ sao? – Lâm Thụy đột nhiên tiếp lời, ánh mắt có chút tự hào nhìn người bên cạnh.

    - Muội có nghe Chiêu Dao nói, huynh là chiến thần trấn quốc của Ân Nam.

    Dứt câu, Tịch Minh Nguyệt quay đầu sang chỗ khác, len lén thè lưỡi. Xem bộ, Lâm Thụy này cũng tự tin vào bản thân quá thể, tuy không nói thẳng ra nhưng nàng hiểu ý chàng là ta đây võ nghệ cao cường, chinh chiến sa trường bao nhiêu tháng năm, kinh nghiệm đầy mình nên vài toán cướp chẳng là gì so với chàng.

    - Nguyệt nhi, muội thật sự không nhớ được gì ư? – Lâm Thụy lại chất vấn.

    - Vâng, muội chẳng có ký ức nào trong đầu cả. Huynh nghi ngờ muội sao?

    Thấy nàng xụ mặt tủi thân, Lâm Thụy thôi không hỏi nữa. Là bởi vì đại phu bảo nàng chẳng thương thế gì nghiêm trọng, cũng không u đầu mẻ trán nên khi biết nàng mất trí, chàng mới lấy làm ngạc nhiên thế thôi. Một nữ nhân lạ lẫm đột nhiên trở thành bào muội khiến chàng đâu tránh được e dè.

    - Nào có. Thôi, dù sao, quá khứ của mẫu tử muội cũng nhuốm màu buồn, quên đi cũng tốt. Mai này, chỉ nhớ chuyện vui thôi.

    Nghe thế thì Tịch Minh Nguyệt mừng như mở cờ trong bụng, nhoẻn miệng cười, đầu gật lia lịa. Nàng còn nghĩ Lâm Thụy sẽ bảo nàng cứ yên tâm, để chàng tìm đại phu giỏi hốt thuốc cho nàng tỉnh ra nữa chứ.

    Bản thân nàng hiểu rõ nhất, dẫu có uống cả trăm thang thuốc thì kết quả chỉ bấy nhiêu thôi, vì vốn đầu nàng vẫn đang dùng tốt, có bị gì đâu.

    - Lâm Thụy ca ca, cái gì sáng lấp ló đằng kia vậy?

    Tịch Minh Nguyệt vừa reo vừa co chân chạy tới xem thử, bất cẩn buông tay cho chiếc áo choàng vuột rơi xuống đất. Lâm Thụy chậm rãi đến gần bên, cười nhẹ.

    - Nấm lân tinh ấy, muội thích sao?

    - Thích, muội thích lắm, huynh, huynh chặt khúc gỗ này về cho muội chơi nhé. – Tịch Minh Nguyệt níu lấy vạt áo chàng, nhảy tưng tưng, nài nỉ.

    Hành động quá sức đáng yêu này khiến Lâm Thụy ngớ ngẩn hết một quãng mới vội vàng làm theo ý nàng. Chàng vung đoản kiếm một nhát, khúc gỗ nhỏ liền lìa ngay.

    Nhìn nàng mân mê nó trên tay mà chàng cứ ngỡ cô nương trước mặt mình là đứa trẻ mới lên ba, lên bốn, chỉ có mấy cái nấm mà vui đến quên cả gió lạnh.
     
  6. Tiên Nhi

    Bài viết:
    951
    Chương 5: Dòng Máu Phượng Hoàng - 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về tới cửa phòng, Tịch Minh Nguyệt vội đưa khúc gỗ cho Chiêu Dao cầm và rút dây áo choàng, tháo ra, trả lại cho Lâm Thụy.

    Nhớ đến lúc nãy, vì nàng bận tay mà chàng phải giúp khoác áo, bỗng nhiên cảm thấy hơi chút thẹn thùng. Suy cho cùng, cả hai nào có cùng máu mủ, chàng lại có cái mã anh tuấn thế kia, cũng khó trách.

    Lúc ở thời hiện đại, sở thích của nàng là ngắm người đẹp, cả nam lẫn nữ.

    - Cám ơn Lâm Thụy ca ca. Huynh ngủ ngon nhé.

    Nàng cao hứng lên tiếng xong mới phát hiện mình bị lỡ miệng, hình như thời xưa chẳng có ai chúc nhau ngủ ngon cả.

    - À, huynh về cẩn thận. Muội.. muội vào trong đây.

    Nói rồi, Tịch Minh Nguyệt mau mắn chui tọt vô phòng, Chiêu Dao và Chiêu Dung cũng gấp gáp cúi chào vương gia rồi líu ríu chạy theo.

    Cả hai tỳ nữ nhìn khúc gỗ có mấy cái nấm trắng bám vào một cách chăm chú. Thấy họ như vậy, nàng mỉm cười, bảo tắt bớt nến và đưa khúc gỗ vào góc tối.

    - Ôi, quận chúa, nó phát sáng này. – Chiêu Dung réo rắt.

    - Nó có phép thuật ạ? – Chiêu Dao tiếp lời.

    - Không, nó là một loài nấm lân tinh, tự phát sáng khi không có ánh nến. Các muội chưa thấy bao giờ ư? – Nàng thích thú giải thích và hỏi.

    - Chưa ạ. – Đôi tỷ muội đồng thanh đáp.

    Ngắm no mắt và trò chuyện hồi lâu, cả ba tản ra đi ngủ vì trời cũng quá khuya. Tịch Minh Nguyệt đem khúc gỗ đặt cẩn thận trên bàn và nhảy lên giường, trùm chăn, nhắm mắt. Bây giờ, nàng mới biết Lâm Thụy ấy có một đoạn tình bi ai nhường bao.

    Theo như lời của Chiêu Dao kể ban nãy thì hai tỷ muội nhà họ chưa bao giờ đặt chân vô rừng cả vì lúc trước người họ hầu hạ là quận chúa Lâm Nhu Nhi. Mà mỗi khi quận chúa vào rừng đều do Bình vương gia hộ tống, chẳng cần ai theo.

    Lâm Nhu Nhi vốn cũng không có huyết thống gì với Lâm Thụy, nàng ấy là nữ nhi của một tướng sĩ dưới quyền đã tử chiến sa trường.

    Hoàn cảnh người tướng sĩ ấy đơn chiếc vì vợ bệnh và qua đời sớm, vậy nên, khi hắn nhắm mắt xuôi tay, lão vương gia liền nhận đứa trẻ ấy làm nghĩa nữ, cho theo họ mình, đưa vào phủ nuôi nấng. Năm ấy, thái tử phi hiện tại chỉ vừa tròn mười tuổi.

    Thường những đêm trăng sáng, Lâm Thụy hay đưa tiểu muội ra thành dạo gió, ngắm cảnh. Tình cảm huynh muội rất thân thiết cùng khắng khít.

    Chàng thương Lâm Nhu Nhi đến độ đã uống say tận ba ngày ba đêm khi nàng ấy tiến cung làm thái tử phi.

    Cả vương phủ dường như đều hiểu tình cảm mà Lâm Thụy dành cho tiểu quận chúa kia chẳng đơn thuần là tình thân mà là tình yêu.

    Chỉ vì đêm ấy thái tử điện hạ đến phủ, uống say quá chén, phải ở lại rồi chẳng hiểu vì sao mà sáng tinh mơ ngày hôm sau, thái tử lẫn quận chúa lại chung một căn phòng, trên một chiếc giường.

    Ấy vậy là thanh danh Lâm Nhu Nhi mất hết. Tuy nhiên, thái tử gia này cũng đàng hoàng, tử tế, chẳng phải kẻ phong lưu vô tình. Vừa hay, ngài ấy tiết lộ trước giờ cũng có tình cảm và để ý Lâm Nhu Nhi, thành thử đã xin hoàng thượng ban hôn ngay lập tức.

    Thế rồi, nàng quận chúa một bước từ chim loan hóa thành chim phụng, đậu tuốt cành vàng cao chót vót, còn chàng tiểu vương gia thì đắm mình trong men đắng, gặm nhấm uất hận đớn đau.

    Thảo nào, lúc đưa nàng đến bờ hồ, Lâm Thụy lại bày ra cái bộ mặt u sầu thiểu não, như hờn như dỗi ấy. Hẳn là bị quá khứ ám ảnh đây mà.

    Suy đi nghĩ lại hồi lâu, nàng dần chìm sâu giấc ngủ. Tận đáy lòng vẫn nuôi hy vọng, khi ánh dương lên thì mọi thứ sẽ tan biến như mơ.

    Đêm dần trôi, trăng tàn, trời tang tảng sáng, Tịch Minh Nguyệt mở mắt nhìn lên trần nhà, nàng hiểu rõ bản thân đã chẳng còn đường về ngoài cách chui ra từ tập bản thảo ấy. Đã qua một ngày, một đêm, có lý nào Lục Lam không phát hiện rằng nàng đã biến mất ư?

    - Nô tỳ đến hầu quận chúa rửa mặt ạ. – Chiêu Dao nhỏ giọng bên ngoài bức màn mỏng.

    - Được. – Nàng khẽ đáp.

    Tiếp đó, hai tỷ muội họ Chiêu nhẹ nhàng vén màn, cẩn thận giúp quận chúa rửa mặt.

    Tịch Minh Nguyệt từ nhỏ đã tự thân vận động, nay đột nhiên được kẻ khác chăm chút tỉ mỉ đâm ra hơi khó chịu, nhưng nghĩ đây vốn là công việc của tỳ nữ, họ cũng nào muốn đâu, thôi đành ăn theo thuở, ở theo thời cho hợp hoàn cảnh vậy.

    Chải đầu và thay xiêm áo xong xuôi thì người bên chỗ Lâm Thụy cũng sang mời Tịch Minh Nguyệt đến phòng chàng dùng bữa sáng.

    - Chiêu Dao, vương gia trước đây có hay ăn cơm cùng thái tử phi không? – Nàng đưa tay chỉnh lại chiếc trâm cài đầu, cất tiếng hỏi.

    - Bẩm quận chúa, có ạ, những lúc không ở sa trường, lão vương gia và vương gia cùng thái tử phi vẫn thường ăn uống cùng nhau. – Chiêu Dao đáp.

    - Nói vậy, hẳn là phụ thân cùng huynh trưởng ta thường phải đi đánh trận nhỉ?

    - Vâng ạ. Lúc Bình Vương gia cùng tiểu quận chúa còn nhỏ, lão vương gia thường đem họ gởi sang phủ La tướng quân cho họ có bạn, đỡ tủi thân. Sau này Bình vương gia trưởng thành, theo lão vương gia dẹp yên bờ cõi, trị quân phản loạn, còn quận chúa thì ở trong phủ, ngày ngày ngóng tin, chờ họ về.

    Tịch Minh Nguyệt nghe Chiêu Dao nói xong bỗng nhiên thấy xót xa thay cho nàng thái tử phi Lâm Nhu Nhi. Cha nàng ấy chết trên chiến trường, khó trách thấp thỏm lo âu khi nghĩa phụ, nghĩa huynh đều xông pha miền biên viễn.
     
  7. Tiên Nhi

    Bài viết:
    951
    Chương 6: Dòng Máu Phượng Hoàng - 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khẽ thở nhẹ một hơi, nàng khoan thai đứng dậy, tiến ra khỏi phòng, đi đến chỗ Lâm Thụy.

    Phủ Bình vương gia khá là rộng rãi, từ chỗ nàng ở sang chỗ chàng phải qua một cây cầu nhỏ, một hoa viên nhỏ. Nơi đây có những loài hoa thật lạ mà nàng chưa thấy bao giờ, chỉ biết là rất đẹp.

    - Lâm Thụy ca ca, Nguyệt nhi tới rồi. – Tịch Minh Nguyệt khẽ cúi chào ngay khi vừa giáp mặt.

    - Mau ngồi xuống đi. – Lâm Thụy mỉm cười, gật đầu.

    - Vâng. – Nàng đáp lời, ngoan ngoãn làm y lời bảo.

    Vốn ở thời hiện đại, nàng ăn uống rất là thoải mái, ổi cạp nguyên trái, nước uống nguyên ca. Thế nhưng, lọt qua đây, lại rơi vào dòng tộc quyền quý nên dù không ai bảo thì nàng vẫn buộc phải nhỏ nhẹ, nhón gắp món này một ít, xong lại món kia một chút, không phải cứ thích là lùa hết vô cho đầy bụng.

    Trông dáng vẻ của người đối diện, Lâm Thụy chẳng thể tin rằng nàng là một cô nương lớn lên ở miền sơn cước. Bất giác thấy chàng nhìn mình lom lom, nàng thẹn thùng ngưng đũa.

    - Huynh sao thế? Có phải muội thô lỗ quá không?

    - Nào có, ta đang nghĩ phượng hoàng đúng là phượng hoàng, dòng máu quyền quý chảy trong người muội khiến cho từng cử chỉ hành động của muội đều chẳng giống bách tính bình thường. Trước lúc đón muội về, ta còn đang lo chưa biết dùng cách nào uốn nắn muội.

    Dùng bữa xong, Lâm Thụy bảo Tịch Minh Nguyệt theo đến từ đường Lâm gia để bái tế dòng tộc. Nàng vừa bám chân chàng vừa lo lắng, run sợ trong lòng.

    Cái thân xác này nào có ruột thịt gì với họ mà bái với tế, nhận với chẳng nhận chứ? Nếu cứ trương mắt cua lên tự xưng mình là con cháu họ, có khi nào bị tụt lưỡi luôn chăng?

    Vừa đến nơi, mớ bài vị đập vào mắt khiến nàng lạnh toát mồ hôi hột. Thật là uy nghi quá đi mất, âm khí ở đây chắc cũng hơi nhiều bởi da nàng đang nổi sần và cảm giác chân tóc cũng dựng ngược.

    - Nào, Nguyệt nhi, muội lại đây.

    Lâm Thụy khẽ gọi và tự mình đốt hương đưa cho Tịch Minh Nguyệt. Nàng mím chặt môi, tự nhủ lòng rằng bọn họ chỉ là nhân vật trong bản thảo truyện mà thôi, không phải người thật, chẳng có linh hồn.

    Thắp hương và nhận tổ nhận tông rồi, nàng được Lâm Thụy thả cho về, dặn dò mấy ngày tới hãy ở yên trong phủ, không được đi lung tung vì chàng phải vào cung một chuyến, nghe đâu biên cương phía Bắc báo tin, bọn phản quân lại tiếp tục dựng cờ lên, còn phía Nam thì giặc xâm lược cũng đang hăm he nhòm ngó bởi Ân Nam là mảnh đất màu mỡ, khí hậu ổn định, mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, dân chúng quanh năm chẳng bị đói, trừ mỗi phương Bắc.

    Lúc Tịch Minh Nguyệt vừa rời khỏi thì La Mộc chẳng hiểu từ đâu hớt hải chạy tới, báo tin đương kim hoàng thượng vừa mới băng hà, quan viên các phủ hiện đang lũ lượt kéo vào trong cung.

    - Sao đột ngột vậy chứ? Ngày ta khải hoàn trở về, hoàng thượng ra đón đại quân vẫn còn rất khỏe mạnh kia mà? – Lâm Thụy chau mày, tỏ vẻ nghi ngại.

    - Bẩm vương gia, cái này.. tiểu tướng cũng không biết. – La Mộc nhăn nhó đáp lời.

    - Đi thôi.

    Lâm Thụy nói và mau chóng rảo bước. La Mộc hối hả theo sau. Hắn thấy vô cùng lo lắng, tình hình Bắc, Nam đang không ổn, nay hoàng thượng lại bất ngờ quy tiên, thái tử hãy còn quá trẻ, chẳng biết có gánh vác nổi đại cuộc hay chăng nữa.

    Hắn thấy khổ thân cho Bình vương gia và chính mình quá, mới dẹp loạn phía Tây chưa lâu thì giờ lại phải tiếp tục, cũng may phía Đông Ân Nam giáp nước Cửu Lục, quốc mẫu của hoàng hậu nương nương, nếu không thì ví như biên cương nơi ấy cũng xảy ra chuyện luôn một thể thì khốn đốn lắm.

    Lúc cả hai vào đến nơi thì quan viên đã tề tựu đông đủ cả. Trong điện, hoàng hậu cố nén nỗi đau, cùng các đại thần bàn bạc quốc sự, chuẩn bị mọi thứ để thái tử đăng cơ vì đất nước không thể một ngày không có vua. Khi nghe Tôn công công thông báo Bình vương gia đã tới, bà liền cho gọi ngay vào.

    Bản thân Lâm Thụy nói riêng và Lâm gia nói chung là công thần, trọng thần rất có uy trên chốn quan trường. Năm xưa, tiên đế vì biết ơn đại tướng quân Lâm Thành, cũng chính là nội tổ phụ của Lâm Thụy đã năm lần bảy lượt cứu người thoát khỏi cái chết trong gang tấc và kề vai sát cánh phò tá đại nghiệp nên đã phong vương, ban đất, đồng thời cho Lâm gia nắm giữ binh quyền.

    Hoàng ân ấy truyền từ đời này sang đời khác, đến khi nào không có con trai nối dõi, kế tục thì mới trao trả lại cho triều đình quyết định.

    - Dật nhi hãy còn non trẻ, sau này, mong các ái khanh sau này dốc sức phò tá. – Hoàng hậu lên tiếng để kết thúc buổi bàn đại sự.

    - Chúng thần nguyện sẽ toàn tâm toàn ý phò tá tân hoàng đế. – Đám quan đại thần đồng loạt đáp.

    - Bình vương gia, quốc sự rối ren, giặc thù đang ngấp nghé ngoài bờ cõi, vẫn mong vương gia hy sinh vì đại nghiệp. – Bà đưa ánh nhìn về phía Lâm Thụy dịu giọng.

    - Thần tuân chỉ.

    Nghe Lâm Thụy đáp vậy, hoàng hậu hài lòng gật đầu. Bình vương gia xưa nay vốn chẳng nói nhiều, chỉ hành động thôi. Gọi thì dạ, bảo thì vâng, ai cũng hiểu nên đã quen cả rồi.
     
  8. Tiên Nhi

    Bài viết:
    951
    Chương 7: Hội Ngộ Trên Đường - 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quốc tang kéo dài suốt mười ngày liên tiếp, khắp nước Ân Nam phủ đều một bầu không khí ảm đạm. Lâm Thụy thân mang trọng trách giữ yên bờ cõi nên chẳng thể than khóc tiên đế quá lâu.

    Sau ba ngày túc trực cạnh linh cữu thì chàng phụng lệnh trở về vương phủ, chuẩn bị gấp rút lên đường dẹp loạn.

    Xe ngựa từ từ rời khỏi hoàng cung, thẳng tiến về phủ Bình vương. Lâm Thụy ngồi lặng bên trong, đôi mắt thoảng nỗi suy tư trên gương mặt lạnh lùng khiến chàng càng thêm cuốn hút. Lúc đi ngang khu chợ thì xe đột ngột dừng lại rất gấp, hại người ngồi bên trong cũng xô tới xô lui.

    - Xảy ra chuyện gì? – Lâm Thụy vén màn, thò đầu nhìn ra, cất tiếng hỏi.

    - Vương gia, là tiểu thư của Trình thái úy ạ, cô nương ấy bất cẩn ngã trước ngựa chúng ta. – La Mộc cũng vừa xuống ngựa, nhỏ giọng trả lời.

    Đôi mắt sắc bén trên gương mặt nam tử bỗng chốc trở nên dịu lại, Lâm Thụy nhún chân nhảy xuống, tiến đến gần vị tiểu thư nhà quan lúc này đang cùng tỳ nữ bên cạnh lúi húi nhặt lại số hoa quả bị đổ vào trong chiếc làn.

    Trình Yên Chi là ái nữ của Trình Giả Ca, một tài nữ sắc nước hương trời, công dung ngôn hạnh, cầm kỳ thi họa đều đứng đầu trong số những tiểu thư quyền quý.

    Vốn ban đầu thái hậu đã ngắm nghía ngôi vị hoàng hậu cho nàng nhưng Lý Dật và Lâm Nhu Nhi bất ngờ phát sinh quan hệ, mà Bình vương phủ đối với triều đình vướng víu nhiều ân huệ, ràng buộc đủ điều, cộng thêm Lý Dật một lòng si mê, muốn đưa người mình thương lên ngai phụng nên đã tha thiết nỉ non cầu khẩn tiên đế ban hôn, sắc phong quận chúa phủ Bình vương làm thái tử phi.

    - Của tiểu thư đây, thật xin lỗi vì ngựa của ta đã làm nàng ngã. – Lâm Thụy nhặt trái táo lăn lông lốc gần chân mình, cẩn thận trao lại cho chủ nhân của nó.

    - Là Yên Chi bất cẩn, kinh động đến vương gia. – Nàng cúi đầu, bẽn lẽn đáp.

    - Nàng không sao chứ?

    Lâm Thụy ái ngại hỏi vì trông bộ dạng của người đối diện dường như bất ổn, đứng cứ bấp bênh, cơ hồ là trật chân mất rồi. Nữ nhi liễu yếu đào tơ, té nặng như vậy, sao có thể không bị gì.

    - Vâng, tiểu nữ không sao cả, Lạc nhi, mau dìu ta sang kia, nhường đường cho vương gia.

    Sau khi nhỏ giọng thúc giục tỳ nữ bên cạnh, Trình Yên Chi lễ phép cúi chào rồi cất bước. Thế nhưng, chỉ vừa nhấc chân lên thì đôi mày thanh tú bất chợt nhíu lại khiến cả Lạc nhi lẫn Lâm Thụy đều lo lắng. Chàng dịu giọng, ân cần đề nghị.

    - Xem ra, chân nàng bị thương không nhẹ. Vậy đi, để bản vương đưa nàng về phủ.

    - Làm phiền vương gia rồi. – Nàng e lệ đáp.

    Nhanh chóng lùi dạt sang một bên, Lâm Thụy đưa tay ngỏ ý mời Trình Yên Chi lên xe ngựa. Vừa lúc này, từ phía xa bỗng vang lên tiếng la hét cùng tiếng gọi nhau í ới. Tiếp đó là một tên nam nhân dáng người nhỏ thó đang lao với tốc độ kinh người nhằm hướng họ mà tới.

    Nhanh như cắt, Lâm Thụy vội vàng ôm lấy Trình Yên Chi và xoay vòng né sang một bên, tránh được cú va chạm. Tiểu thư nhà Trình thái úy bị bất ngờ lẫn sợ hãi nên theo phản xạ cứ bám chặt lấy vị chiến thần, nhắm nghiền hai mắt.

    Mãi khi nghe tiếng La Mộc la oai oái, đôi nam nữ mới buông nhau ra mà nhìn. Cảnh tượng trước mặt khiến cả Lâm Thụy, Trình Yên Chi lẫn tỳ nữ và đám binh lính mắt tròn mắt dẹt.

    La tướng quân nằm bẹp dưới đất, còn nam nhân da trắng mặt trơn, mảnh mai như liễu đang đứng phía trên bụng của hắn, trông bộ dạng rất là hăng.

    Mặc dù bị La Mộc giữ lại nhưng nam nhân ấy vẫn cứ gào thét, hét bảo kẻ cướp trả tiền và cố vẫy vũng thoát thân, hại kẻ bên dưới càng thêm khốn đốn.

    - Nguyệt nhi. – Lâm Thụy vừa gọi vừa gấp gáp tiến lại bên cạnh nam tử mặt hoa da phấn.

    Nghe tiếng gọi của vị huynh trưởng, Tịch Minh Nguyệt hoảng hồn quay đầu. Bắt gặp ánh mắt bén như dao, nàng sợ hãi dùng tay bịt mặt. Không phải nói quốc tang sẽ kéo dài mười ngày ư? Lý ra Bình vương gia phải đang trong hoàng cung mới đúng, vì sao lại xuất hiện trên phố thế nhỉ?

    - Vị đại ca này, huynh.. huynh nhận nhầm người rồi. – Tịch Minh Nguyệt lên tiếng, cố bám chặt hai tay vào mặt vì Lâm Thụy đang cố sức gỡ ra.

    - Giang Minh Nguyệt, muội đang làm trò gì vậy? Ta bảo muội ở yên trong phủ, sao lại dám cải nam trang ra ngoài chạy loạn thế hả?

    - Quận.. quận chúa.. người có thể nhấc chân lên không? Bụng của tiểu tướng.. - La Mộc lắp bắp chen ngang vì chịu hết nổi rồi.

    - Ôi, xin lỗi La tướng quân.

    Tịch Minh Nguyệt mặt đỏ tai hồng, mau chóng rụt chân lại và cúi đầu nhìn xuống đất. Nàng không biết trả lời Lâm Thụy làm sao cho phải, chẳng lẽ bảo rằng bản thân trốn ra ngoài để tìm cách thoát khỏi cái thế giới trong tiểu thuyết này hay gì?

    Bộ dạng này của chàng, giọng điệu nghiêm nghị, gắt gỏng hiện giờ y hệt lúc nàng mới tỉnh dậy sau khi xuyên sách. Vốn nàng cứ nghĩ chàng đã xem mình như bào muội mà dịu dàng ân cần, nào ngờ mới có mấy hôm liền quay về điểm xuất phát.

    - Muội.. Lâm Thụy ca ca, muội.. - Tịch Minh Nguyệt nhăn nhó ấp úng.

    - Yên Chi tham kiến quận chúa. – Trình Yên Chi cúi người, nhẹ nhàng cất tiếng.
     
  9. Tiên Nhi

    Bài viết:
    951
    Chương 8: Hội Ngộ Trên Đường - 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Câu nói của Trình Yên Chi đã cứu Tịch Minh Nguyệt khỏi tình huống khó xử. Chợt nhớ còn có tiểu thư nhà Trình thái úy ở đây nên Lâm Thụy thôi không chất vấn tiểu muội nữa, nhanh chóng giới thiệu để đôi bên chào hỏi cho phải phép.

    - Trình tiểu thư, muội ấy tên Minh Nguyệt, là muội muội của bản vương. Nguyệt nhi, còn đây là Trình tiểu thư, ái nữ của Trình thái úy.

    - A.. vâng, chào.. Trình tiểu thư.

    - Quận chú đã cải nam trang mà trông vẫn xinh đẹp như vậy.

    Lời khen ngợi từ vị tiểu thư quyền quý khiến Tịch Mịch Nguyệt sướng rân cả người. Dáng điệu thanh nhã cùng gương mặt đẹp, phảng phất nét hoài niệm của Trình Yên Chi làm nàng cũng đôi chút bối rối dù rằng mang thân nữ tử.

    Xét qua xét lại thì nàng ấy cùng Lâm Thụy trông rất có tướng phu thê, đoán chừng đây là một cặp trời sinh, xứng lừa vừa đôi, không hơn chẳng kém.

    Tiếp đó, Lâm Thụy bảo tỳ nữ Lạc nhi đưa Trình Yên Chi lên xe ngựa và lệnh cho La Mộc hộ tống Trình tiểu thư về phủ thái úy an toàn, còn chàng cùng tiểu muội sẽ đi bộ về vương phủ.

    Lúc xe ngựa lướt qua một đoạn, Trình Yên Chi khẽ đưa tay vén bức rèm che thì thấy hai huynh muội nhà họ Lâm vẫn chưa kiễng chân bước nào, trông bộ dạng của quận chúa kia dường như là đang bị mắng, đầu nàng ấy cúi gầm, hai tay đan vào nhau.

    Nhìn họ như vậy, Trình Yên Chi đột nhiên có chút ghanh tị len lỏi trong tim. Bình vương gia uy dũng trước giờ lạnh lùng, chẳng mặn mà nữ sắc, chỉ biết đến gươm đao, nếu không phải cha nàng là thái úy của Ân Nam thì ban nãy hẳn Lâm Thụy cũng ngó lơ rồi, có đâu ân cần han hỏi, còn cho mượn cả xe cả người về phủ.

    Vốn nàng chỉ định ra phố dạo chơi, mua ít hoa quả nên mang theo mỗi một tỳ nữ, nào ngờ xảy ra chuyện, lại được người trong mộng để tâm. Có điều, Lâm Thụy quá khách sáo, dẫu biết phép tắc là phải thế nhưng nàng vẫn thích cách mà chàng đối xử với quận chúa hơn, như thế mới là chân tâm, chân tình, thật lòng, thật ý lo lắng.

    - Sao muội cứ nhìn mũi giày mãi thế? Ta đang hỏi muội mà? Muội lấy y phục này ở đâu? Sao ra phố mà không đưa Chiêu Dao, Chiêu Dung đi cùng? – Lâm Thụy dư hơi nên hỏi luôn một tràng dài.

    - Muội.. muội ăn trộm đồ của huynh. Bên tiệm may giao tới vương phủ, muội thấy nên lấy một bộ, cắt lên, may lại. Chiêu Dao và Chiêu Dung không biết muội đi đâu. Muội làm con nộm giả ngủ trong phòng. – Tịch Minh Nguyệt lí nhí khai tuốt luốt hết mọi chuyện.

    - Nguyệt nhi, có phải muội sống trong vương phủ chưa quen, thấy bí bách và buồn đúng không?

    Giọng điệu Lâm Thụy đột nhiên dịu dàng khiến Tịch Minh Nguyệt cứ ngỡ người nào nhập vào xác chàng. Nếu nàng đoán không lầm thì khi có mặt người ngoài, chàng sẽ thái độ gắt gao nếu nàng làm sai, còn nếu chỉ có hai huynh muội họ, chàng liền biến thành một vị huynh trưởng rất mực cưng chiều muội muội.

    Cơ mà chàng đã tự đưa ra cái lý do gỡ rối hoàn hảo thế này thì tội gì nàng không hùa theo. Nghĩ thế, nàng liền ủ dột gật đầu, làm ra cái bộ mặt thảm hại, tội nghiệp.

    Thực tế xem chừng chẳng giống phim ảnh chút nào, ví như trong phim thì Lâm Thụy ắt sẽ không tài nào nhận ra nàng được, các nhân vật thường nói như đinh đóng cột rằng "dù ngươi có biến thành tro bụi thì ta cũng nhận ra ngươi", ấy mà khi nam giả nữ, hoặc nữ giả nam liền ngu ngơ chẳng thể phát hiện. Còn Bình vương gia đây, liếc một cái đã biết là nàng.

    - Nào, đi theo ta, ta dẫn muội dạo phố một vòng.

    Nói rồi, Lâm Thụy nắm tay Tịch Minh Nguyệt kéo đi rất tự nhiên, đâu để ý người bên cạnh mặt đỏ bừng như trái cà chua.

    Tình cảm chàng dành cho nàng là tình huynh muội ruột thịt, những đụng chạm thế này đương nhiên thấy bình thường, còn nàng thì biết rõ đôi bên đâu cùng chung huyết thống, bị một nam nhân lạ nắm tay, nắm chân, nàng đương nhiên vừa run vừa hồi hộp rồi.

    Ở thời hiện đại, nàng vẫn chưa lần va chạm với người khác giới, khó trách biểu hiện thái quá.

    - Lâm Thụy ca ca, muội muốn ăn kẹo hồ lô. – Tịch Minh Nguyệt dừng bước ngay gian hàng bán kẹo, cất tiếng.

    - Được, muội muốn bao nhiêu thì cứ lấy. – Lâm Thụy gật đầu, buông tay.

    - Nhưng tiền của muội mất hết rồi. – Nàng xụ mặt.

    - Không sao, ta mua cho muội.

    Dứt lời, Lâm Thụy đưa tay lên thắt lưng, thế nhưng lại thấy trống không, chợt nhớ tiền nằm hết ở chỗ La Mộc, chàng mím môi thở dài một tiếng. Xưa nay, mỗi lần ra ngoài, toàn là La Mộc giữ tiền, chàng không bao giờ mua đồ linh tinh vụn vặt nên nào có mang theo đâu, riết thành thói quen.

    Trông huynh trưởng ngập ngừng thế kia, Tịch Minh Nguyệt nhanh trí nhận ra vương gia cao cao tại thượng cũng cùng cảnh túi rỗng giống mình. Sợ chàng khó xử, nàng vội trả lại hết hai xâu kẹo cho người bán hàng và giục chàng mau đi.

    - Ông chủ, có thể giữ miếng ngọc này thế kẹo không? Ta sẽ quay lại và đưa tiền chuộc sau. – Lâm Thụy một tay giữ nàng lại, một tay tháo miếng ngọc màu xanh lục, đưa cho ông chủ xem.

    - Đương nhiên là được, cả gian hàng nhà lão chẳng là gì so với miếng ngọc quý này, lão sẽ cất giữ cẩn thận và chờ công tử quay lại. – Ông chủ gật đầu, đón lấy và nâng niu ngắm nghía.

    Tuy Tịch Minh Nguyệt một hai trả lại hồ lô, thôi không ăn nữa vì thấy Lâm Thụy thế chấp miếng ngọc quý giá thật chẳng đáng nhưng chàng thì cứ nhất quyết làm như ý mình, rút thêm hai cây kẹo nữa trao cho nàng và lôi trượt đi trước con mắt trợn tròn của ông bán kẹo.
     
  10. Tiên Nhi

    Bài viết:
    951
    Chương 9: Sự Tích Kẹo Hồ Lô - 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rảo bước giữa dòng người xuôi ngược, Tịch Minh Nguyệt thản nhiên ăn kẹo hồ lô một cách thích thú. Trước đây, nàng chỉ nhìn thấy nó trên phim ảnh và từng mơ ước được ăn thử dù chỉ một lần.

    - Lâm Thụy ca ca, huynh cũng ăn đi. – Nàng đưa một xiên kẹo cho người bên cạnh, mời mọc.

    - Cho muội cả, ta không ăn đâu. – Lâm Thụy đáp gọn.

    - Huynh ngại vì đang trên phố à? Huynh yên tâm, họ đâu biết huynh là Bình vương gia, nào, há miệng ra.

    Tịch Minh Nguyệt vừa nói vừa nhanh tay nâng xiên kẹo đỏ lên miệng Lâm Thụy khiến chàng sững sờ hết cả đỗi. Thế nhưng, vì nàng cứ năn nỉ mãi nên chàng đành chiều ý, mở miệng cắn lấy một viên.

    Vị ngọt thanh khó cưỡng khiến Lâm Thụy bồi hồi nhớ lại lúc bé, mỗi lần phụ thân chinh chiến sa trường trở về đều dắt chàng ra phố và mua cho chàng ăn, ông bảo muốn con mình thật khỏe mạnh và gặp nhiều may mắn trong đời.

    Đến từng tuổi này, chàng mới nhận thấy may mắn là những lần thoát khỏi lưỡi hái tử thần trong gang tấc khi xông pha trận mạc và hiện tại là có được một muội muội rất đáng yêu.

    Cuối cùng thì, cũng không thể để Tịch Minh Nguyệt chốc chốc lại đút cho mình nên Lâm Thụy đón lấy cây kẹo từ nàng và thủng thẳng vừa ăn vừa bước.

    Ngày mai, chàng phải đi rồi, lần này, chưa biết lâu hay mau mới trở về. Xem ra, chàng phải dặn dò lại hai nữ tỳ mới được, muội muội này hiếu động, lanh lẹ quá thể, tối ngày trèo cửa leo tường, nếu canh không kỹ, e có ngày cũng xảy ra chuyện.

    - Lâm Thụy ca ca, vì sao gọi cái này là kẹo hồ lô? Muội trông nó chẳng giống hồ lô chút nào? – Tịch Minh Nguyệt quay sang nhìn người bên cạnh, tò mò hỏi.

    - À. Vốn ban đầu một xiên kẹo chỉ có hai trái táo gai thôi, trái nhỏ ở trên, trái to bên dưới, trông giống cái hồ lô. Sau này thì họ xiên thêm vào nhiều một chút. Nếu không thì muội ăn mấy xiên mới đủ chứ?

    Nghe Lâm Thụy điềm đạm giải thích mà Tịch Minh Nguyệt ngỡ như chàng đang xỏ xiên mình vậy, nàng đâu có ăn nhiều, ban nãy lấy hai xâu là để cho hai người, tại chàng rút thêm hai xâu nữa nên giờ nàng mới ăn trọn ba xâu cho khỏi phí của chứ nào phải nàng tham ăn.

    - Muội ăn những ba xiên mà còn buồn ư? Lý ra muội phải vui chứ nhỉ? – Lâm Thụy ghé tai nàng, khẽ hỏi nhỏ vì thấy cái mặt sát cạnh bí xị.

    - Ai nói với huynh ăn kẹo hồ lô sẽ vui chứ?

    Gương mặt lạnh của vị vương gia nhẹ nở một nụ cười và chậm rãi kể cho người đang sóng bước nghe về sự xuất hiện của kẹo hồ lô. Rằng thuở xưa, trong cung có một vị phi tần rất được nhà vua sủng ái nhưng chẳng hiểu sao nàng ấy đột nhiên chẳng nói chẳng rằng, buồn bã suốt ngày. Tuy các thái ý đã cố gắng tìm hết mọi cách nhưng cũng không tài nào chữa được căn bệnh lạ lùng này.

    Hoàng thượng đau lòng, dán cáo thị khắp nơi, cốt tìm được người có thể chữa bệnh cho người trong mộng. Mãi đến một hôm nọ, bỗng đâu có một vị thần y dân gian đã xé cáo thị và được đưa vào cung.

    Phương thuốc của ông ta là nhúng mười quả táo gai vào nước đường đun nóng và cho bệnh nhân dùng vào trước mỗi bữa ăn. Kết quả chỉ sau mười bốn ngày vị phi tần kia đã cười nói, vui vẻ bình thường. Từ đó, bài thuốc này trở thành món ăn lưu truyền trong dân gian, đến tận bây giờ.

    - Muội không ngờ, huynh còn biết kể chuyện. – Nàng mỉm cười, cất tiếng.

    Thấy nàng tươi tỉnh, Lâm Thụy cũng bớt lo. Đi đâu thêm chừng mươi bước, chàng nói cho nàng nghe rằng mình sắp phải dẫn binh dẹp loạn, chưa biết khi nào sẽ quay về.

    Vì đang đóng vai muội muội tốt, thành thử Tịch Minh Nguyệt phải tỏ ra vẻ bùi ngùi tiếc nuối, dặn dò đủ điều. Nàng có ngờ đâu, bản thân chỉ diễn xuất thôi mà khiến cho ai kia cảm động vô cùng.

    Lâm Thụy cứ ngỡ nàng quan tâm mình thật. Mấy năm nay, chàng và phụ thân đi, chẳng ai căn dặn hay lo lắng gì cả bởi có còn người thân nào ở nhà ngóng trông đâu.

    Về tới vương phủ, Tịch Minh Nguyệt chạy thẳng vào phòng và nằm bẹp xuống giường vì quá mệt mỏi. Chiêu Dao lẫn Chiêu Dung đều trố mắt ngạc nhiên bởi cả hai đều tưởng quận chúa ngủ trong phòng.

    Sáng nay quận chúa ăn uống xong thì bảo muốn nằm thêm nên trở vô và cấm không ai được quấy rầy, ấy mà chẳng hiểu người lẻn đi lúc nào.

    - Vương gia. – Hai tỷ muội họ Chiêu đồng loạt cúi chào khi thấy Lâm Thụy xuất hiện.

    - Các ngươi sau này canh chừng quận chúa kỹ một chút. Quận chúa muốn đi đâu thì phải có một trong hai đi theo bảo vệ, có hiểu chưa? – Chàng nghiêm giọng ra lệnh.

    - Vâng, thưa vương gia, là chúng nô tỳ đã quá sơ suất, xin vương gia tha tội. – Chiêu Dao thay mặt đáp lời.

    Trong khi hai tỳ nữ vẫn đang cúi đầu thì Lâm Thụy đã dời bước đi. Lát nữa, chàng phải cùng La Mộc đến quân doanh, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để ngày mai xuất phát.

    Vì Chu Gia tướng quân đảm nhiệm việc dẫn binh trấn áp biên cương phía Nam nên buộc lòng phải chia đôi cánh quân làm hai nửa.

    Tuy liên tục chiêu mộ, tuyển binh lính hằng năm nhưng số binh sĩ tử chiến sa trường cũng không ít. Mỗi khi có biến đến từ các phía, chia nhỏ lực lượng ra thì càng thêm khó khăn cho tướng lĩnh đầu đoàn.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...