Minh Hòa – rực sáng tình thơ miền đất Phủ Tác giả bài viết: Lê Gia Hoài Trong vùng đất Vĩnh Tường linh thiên, nơi đã sinh ra nhiều nhân tài văn chương nghệ thuật, nhà thơ Minh Hòa là một tên tuổi để lại dấu ấn đặc biệt bằng một phong cách sáng tác đậm đà bản sắc Việt, chan hòa gữa trữ tình và tự sự, kết tinh giữa hồi ức đất đai và những trải nghiệm hiện đại. Bà không chỉ là một nhà thơ có sáng tác phong phú, mà còn là một đôi mắt nhìn thấu hồn quê hương, là một trái tim luôn đập nhịp với đất nước, với dân tộc. Tên tuổi Minh Hòa đã trở nên quen thuộc với giới yêu thơ, nhất là ở Vĩnh Phúc. Thơ Minh Hòa mang trong mình chất trữ tình, giàu cảm xúc, đồng thời đượm nồng vẻ đơn sơ, mộc mạc từ hình tượng đất nước, biển đảo, lịch sử và con người Việt Nam. Bà có khả năng dùng ngôn ngữ như một loại nhựa sống, đẻ uốn nắn những vẻ đẹp của tình cảm và lý tưởng. Các tác phẩm và đóng góp của Minh Hòa với thi ca Vĩnh Phúc: Quê quán: Thượng Trưng, Vĩnh Tường, Vĩnh Phúc Chỗ ở hiện nay: Phố Đội Cấn, thị trấn Vĩnh Tường, Vĩnh Phúc Hội viên: Hội VHNT Vĩnh Phúc Tổng biên tập: Đặc san Văn nghệ – VHNT Vĩnh Tường. Đã in các tập thơ: - Hương cỏ – NXB Lao động, 2008 - Chiều không hẹn – NXB Hội Nhà văn, 2009 - Những mùa không tên – NXB Hội Nhà văn, 2011 - Sau những khoảng lặng – NXB Hội Nhà văn, 2012 - Một thờ xa biếc lá – NXB Hội Nhà văn, 2015 - Đôi bờ nhân gian – NXB Hội Nhà văn, 2016 - Tiếng vọng đồng chiều – NXB Hội Nhà văn, 2018 - Lời trong mắt – NXB Hội Nhà văn, 2021 - Ru trăng – NXB Hội Nhà văn, 2024 Giải thưởng: -Giải thưởng Thơ 2002 – Báo Vĩnh Phúc - Giải thưởng Bình văn toàn quốc "HND" – năm 2007 - Giải thưởng Thơ 2014 – Khuyến học Vĩnh Phúc - Giải B – Cuộc thi đài tiếng nói Việt Nam - Giải Tác phẩm Văn học 5 năm 2011–2015 (Hội VHNT Vĩnh Phúc), (Không có giải A) - Giải Nhất cuộc thi thơ về đề tài phụ nữ, thời kỳ đổi mới (do Hội LHPN tỉnh phối hợp với Hội VHNT Vĩnh Phúc tổ chức), năm 2016 - Giải Khuyến khích viết về 120 năm thành phố Vĩnh Yên lên đô thị, 2019 - Giải C năm 2023 – Kỷ niệm 60 năm Bác Hồ về Vĩnh Phúc - Và nhiều tác phẩm đạt giải cấp huyện, tỉnh ở Vĩnh Phúc và các tỉnh bạn. Trong bài thơ "Sức sống của mùa Xuân", Minh Hòa không chỉ dừng lại ở việc miêu tả cảnh vật hay không khí tiết trời mùa xuân, mà đi xa hơn: Đó là mùa xuân của tinh thần dân tộc, mùa xuân phục sinh, của sự sống và đồng hành. "Múc bình nước sông Hồng dạt dào/ Mang ra Trường Sa hòa vào biển cả/ Giữa trùng khơi xanh có những giọt sắc hoa đào đỏ/ Lặn xuống đại dương mọc đá giữa chủ quyền" . Hình tượng "những giọt sắc hoa đào đỏ" được nhà thơ giải thích là biểu tượng của 64 chiến sĩ đã ngã xuống ở Gạc Ma, trở thành điểm nhấn cảm động và thiên liên. Câu thơ như đánh thức chân tình của mỗi người con đất Việt về sự hi sinh vì Tổ quốc, nhắc nhở chúng ta về sự biến động linh thiêng và những bản sác văn hóa bền vững. Thơ Minh Hòa là một vườn hoa đủ sắc màu, trong đó cái tình là trung tâm và là nguồn cội. Tình ở đây không chỉ là tình yêu đôi lứa, mà là tình mẹ, tình quê, tình người với người. Bài thơ "Thư gửi con" là một trong những thi phẩm gây nhiều xúc động bằng góc nhìn người mẹ hậu phương có con ra tuyến đầu chống dịch: "Chiều lại chiều mẹ ra ngõ ngóng/ Thương con nhiều xa hơi ấm vòng tay." Chỉ với một vài dòng thơ ngắn, Minh Hòa đã khắc họa được hình ảnh người mẹ Việt Nam - vừng vàng, kiên cường nhưng vẫn đong đầy mềm mại và tình thân. Hình ảnh này càng được khẳng định rõ trong những vần thơ: "Biết" quân lệnh như sơn "tình nước non/ Giúp dân làm nương, cày cấy/ Sứ mệnh thiên liên Đảng trao, dân cậy/ Tổ quốc đỉnh cao - con là biên giới" . Đóng vai người mẹ, nhà thơ còn đang làm nhịp cầu giữa thấu cảm nhân loại và thông điếp văn hóa đạo lý – cái lõi đi trên đường thơ trực diện mà tinh tế. Trong chùm thơ về quê hương, Minh Hòa thường khai thác các biểu tượng thi nhiên, lịch sử, địa danh như sông Hồng, Tam Đảo, Vũ Di, Thổ Tang.. Như trong bài thơ "Ở ngưỡng cửa mùa xuân", bà viết: "Mùa xuân cho sự sống muôn loài." Chỉ một câu ngắn, nhưng là tổng kết cả một triết lý: Đế giá trị sống và sự phục sinh của tự nhiên, và con người chỉ thực sự sống đúng nghĩa khi đồng điệu cùng đất trời, lết nổ tình yêu thành những hành động chân thành và hợp đạo. Tên tuổi Minh Hòa không chỉ định vị bởi tình thơ quê hương, mà còn lan xa với những vần thơ sâu nặng về biển đảo, đất nước, dân tộc và khát vọng hội nhập, đổi mới. Tình yêu Tổ quốc trong bà được đề cao một cách thiêng liêng, được thể hiện qua những hình tượng đồng điệu với lí tưởng, như : "Tổ quốc cần những anh minh trung, dũng, đức, tài/ Thiết lập hải trình chắc trèo, vững lái". Thơ của Minh Hòa không chỉ phản ánh vẻ đẹp của thiên nhiên, con người Vĩnh Phúc mà còn thể hiện những suy nghĩ, trăn trở về sự phát triển và đổi thay của quê hương. Bà luôn mong muốn giữ gìn những giá trị truyền thống, đồng thời hòa nhập với sự phát triển của xã hội hiện đại. Minh Hòa không chỉ là nhà thơ của những câu chuyện đẹp, mà còn là một nhà thơ của tinh thần người giữ gìn ánh lửa thiêng từ quá khứ để truyền đi niềm tin cho hiện tại và tương lai. Thơ bà không chạy theo trào lưu thời thượng, mà chọn con đường nhân văn bền vững, lấy văn hóa dân tộc làm gốc rễ, lấy yêu thương làm điểm tựa. Giữa thời đại của những biến động, của tốc độ và công nghệ, thơ Minh Hòa là một khoảng lặng đầy trong, là tiếng gọi của quê hương từ cội nguồn sâu thẳm vọng về. Đó là lý do vì sao, thơ bà không chỉ được bạn đọc lớn tuổi yêu quý, mà còn chạm đến trái tim của những người trẻ – những ai đang tìm về bản sắc, cội nguồn và những giá trị bất biến. Không chỉ là một nhà thơ, Minh Hòa còn là người tích cực tham gia vào các hoạt động văn hóa nghệ thuật của tỉnh Vĩnh Phúc. Bà đã đóng góp nhiều bài thơ cho các chương trình, sự kiện văn hóa, góp phần quảng bá hình ảnh quê hương Vĩnh Phúc đến với bạn bè trong và ngoài nước. Giữa dòng chảy thi ca hiện đại, Minh Hòa như một nhành lan rừng tỏa hương từ miền đất cổ, nâng niu từng tiếng vọng của lịch sử, từng bước chân của người Việt trên hành trình giữ gìn và dựng xây cơ đồ. Thơ bà là nốt ngân đẹp trong bản hòa ca của quê hương – một bản hòa ca vừa trầm mặc, vừa rạng rỡ, và luôn bừng sáng bởi ánh sáng của niềm tin, của tình người, tình đất. Minh Hòa, cái tên ấy giờ đây đã vượt khỏi biên giới vùng đất Vĩnh Tường thân thương, để trở thành ngọn gió mát lành mang hương sắc quê hương thổi vào tâm hồn bao thế hệ. Và hơn cả một nhà thơ, bà chính là người kể chuyện bằng trái tim, thắp lên trong mỗi chúng ta ngọn lửa tình yêu với đất nước, với con người, với những điều bình dị mà thiêng liêng nhất. Lê Gia Hoài. (Tạp chí Văn nghệ Vĩnh Phúc)