Mình gặp một người thầy tốt

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi mmlaclac, 24 Tháng tám 2021.

  1. mmlaclac Be your own light! ^^

    Bài viết:
    174
    [​IMG]

    *Đột nhiên nhớ lại những năm tháng trước đây*

    Thầy dạy Toán năm mình học 12. Với mình thầy là ân sư, cũng là ân nhân.

    Mình ngu toán. Vì mình ghét thầy cô dạy toán lớp mình. Nên mình chỉ cố gắng đủ điểm để không bị điểm khống loại Giỏi. Học kiểu chán ghét đỉnh kout. Vì đơn giản, những thầy cô đó thiên vị mấy đứa đi học thêm, dạy thì giấu nghề các kiểu con đà điểu. Nên mình chúa ghét ah.

    Rồi hè năm 11, mình chọn thi Khối A1 - D01 nên lớp mình là lớp tuyển 12C8. Mình gặp thầy. Tuy thầy dạy trong trường các lớp khác lớp mình, nhưng mãi đến lúc đó mình mới biết thầy. (Thầy trốn kỹ ghê: >)

    Thầy nhận dạy toán cho lớp mình.

    Thầy đi dạy rất.. thong dong. Không cần Sgk, không có cuốn giáo án. Chỉ có 1 cây bút bi vắt lên túi áo sơ mi.

    Lên lớp, thầy chỉ nói kỹ những phần súc tích, về cách làm bài tập dạng đó, còn định nghĩa định lý qq gì thầy cũng không có ngó qua.

    Còn làm bài áh, thầy chỉ cho cách làm ngắn gọn nhất, không dài dòng. Nhiều khi giải 1 đống sinx cosx ra giấy nháp cả chục hàng mà điền vô bài giảng chỉ 2 3 hàng. Ai thắc mắc thì tự hiểu.

    Lúc đó mình nhận ra, mé ơi, toán phải đỉnh như dị mới đúng á chời.

    Sau đó nghe loáng thoáng về thầy, thầy học giỏi lém, nhà thầy ở bên sông, ba thầy làm Bs, thầy có thi đậu khối B ĐHYD 30đ tròn mà không học. Đi học sư phạm Toán.

    Thầy không bao giờ khoe thành tích. Thầy chán ghét kiểu trường lớp bè phái nên không chơi với ai. Chỉ 1 mình, đi dạy, đi về, hoặc đi cà phê 1 mình. Không cà kê dê ngỗng bao giờ.

    Dù thầy dạy giỏi, các phương pháp cục súc cho phần tự luận nhưng không bao giờ khoe. Mà chỉ là tận tình chỉ dạy cho lớp mình.

    Mình á, 1 đứa bỏ bê môn toán từ thời xa xưa, it means trong đầu mình không có mấy cái khái niệm hình học. Sợ nhất hình học. Sau đó thầy chỉ vài chiêu phương pháp tọa độ, bài nào cũng giải ra mà méo cần xài tới mấy cái định nghĩa định lí ^^

    Sau đó vì thầy, nhờ thầy mà mình thấy toán thật sự rất hay. Mình muốn làm nhiều bài tập hơn. Dốc hết tâm can vào học toán. Mặc dù mình là hsg văn nhưng tiết văn của cô chủ nhiệm, mình lại làm bt toán lén lút.

    Có lần bị phát hiện, cô giận mình, sau đó giận luôn lớp. Ôi chài, đây là một kỷ niệm chó cắn nào đó, giờ không nhớ nguyên nhân luôn.

    Sau những lần bị cô chủ nhiệm giận, lớp mình bị cô thành kiến. Trong lớp chỉ có nhóm 4 đứa nữ kia được cô ưu ái vì tụi nó nghe lời.

    Còn lại cả lớp bị cô.. cho ra rìa.

    Động lực đi học lúc đó là những ngày có môn Toán. Được nhìn thấy thầy lên lớp là một loại sức mạnh kỳ diệu: >>

    Mình từng thích 1 anh, ảnh là hsg toàn tỉnh của trường mình. Nhưng mình với ảnh không thể bước qua ranh giới bạn bè, dù tụi mình có cùng sở thích, nghe nhạc Trịnh và truyện Nguyễn Nhật Ánh.

    Nguyên do chính là vì.. ảnh thích nhỏ lớp trưởng lớp mình. Mình thương ảnh nhiều dù mình từng ghét ảnh nhiều. Nhưng sau đó mình phát hiện nhỏ lớp trưởng lớp mình không thích ảnh, ngược lại còn mỉa mai, đùa bỡn trên tình cảm của ảnh, làm ảnh đau khổ.

    Điều đó mình cũng đau khổ. Mình thương ảnh bao nhiêu, ảnh thương người khác bấy nhiêu.

    Mình đau khổ vì nhìn thấy ảnh bị tổn thương bấy nhiêu, ảnh cũng bị người khác làm cho đau khổ bấy nhiêu.. này là nhân quả không chừa 1 ai, nghiệp quật không xót đứa nào.

    Sau đó mình đã trải qua 1 giai đoạn bi thương ở năm 11 trước khi mình gặp được Thầy.

    Thầy và ảnh cùng tên.

    Thậm chí lên ĐH mình set mật mã thẻ ngân hàng, email các kiểu đều là tên và ngày sinh của thầy ^^

    Vì mình ngồi bàn đầu, nên luca nào thầy cũng mượn máy tính mình dùng, mượn tập bài tập của mình chép đề bài. Vì thầy cho đề không bao giờ có ghi chép. Thầy tự nhẫm trong đầu rồi viết lên bảng thôi. Nhiều khi, phương trình vô nghiệm quài cũng là chuyện thường gặp ở lớp mình.

    Lớp mình khá zui. Hôm đó học buổi chiều, có con rắn lục ngoài cửa sổ bò vô, thầy đang đứng trên bảng cho bài tập, mấy đứa ngồi gần cửa sổ óe lên, chạy lùa ra ngoài, trong lớp còn mỗi mình đang ngáo ngơ viết, thầy quay xuống gặp nó bò loạng xạ, kêu mình leo lên bàn ngồi yên, rồi thầy với mấy đứa con trai đuổi nó đi.

    Đuổi xong cả lớp tốc lên cười muốn đau bụng: >> lớp được nháo cả buổi.

    Sau đó dần dần mình học toán điên cuồng, mình muốn bài nào thầy đưa ra mình cũng giải không sai 1 đề. Thầy cho đa dạng bài tập nhưng khi cho đề kiểm tra.. thì dễ như quể. Oimeoi, thầy dễ cưng vãi chưởng. Lớp mình toàn 9 10 như tôm tươi.

    Tới độ 1 học kỳ điểm toán mình được 9.9 luôn :V unbelievable. Đứa ngu dốt như mình cũng được thành tích đó.

    Hix, mình biết ơn thầy lắm. Những ngày tiếp theo, mình cứ rảnh là chạy theo thầy hỏi bài, cho dù mình biết bài đó làm sao nhưng vẫn giả ngu đi hỏi ;)) ahihi. Ngồi cạnh thầy dạ dạ chứ mắt mũi miệng, tinh thần đều ở trên mặt thầy.

    Mi mắt dài, mũi cao ngất ngưỡng, khuôn mặt gầy gầy, gò má cao, thầy cười tươi nhìn đáng yêu kinh khủng haha. Đôi mài của thầy xếp đều mà ngầu hiền vãi luôn. Tóc thì thầy hay quên cắt, thích thầy để tóc như vậy, cắt lên nhìn cool dữ nữa :))

    Sau đó mình phát hiện, mỗi lần mình nhìn thầy, thầy đều nhìn mình. Có những lần 2 thầy trò hay nhắn tin nói chuyện. Mình hay hỏi thăm những chuyện như, sao thầy không học Y, sao thầy lại chọn sư phạm.. các kiểu tâm sự.

    Ui, cái kiểu đợi mong được thầy rep, run xỉu. Rồi càng lúc càng nôn đi học, để được gặp thầy. Cố tình lên mạng kiếm những bài toán khó để đi hỏi thầy. Có những lúc thầy viết giúp ra tập luôn. Mình đem hết các giấy nháp đó giữ lại làm động lực ^^

    Có lần thầy mượn máy tính mình dùng, rồi trả lại, đúng lúc mình giơ tay ra nhận lại thì vô tình tay mình chạm lấy tay thầy.. oimeoi, 1 cái xẹt điện làm tay mình run luôn.. mình ngạc nhiên mở to mắt nhìn thầy đăm đăm. Thầy cũng nhìn qua 1 cái rồi lại tiếp tục cho đề lên bảng. (Có thể mình ảo tưởng đi nhưng mình vẫn nhớ kỹ cảm giác kỳ quái đó).

    Rồi mình chợt nhận ra, mình đã quên được người cũ. Vì mình thích thầy. Thầy có gia đình rồi nên mình nên hạn chế nhắn tin với thầy.

    Thầy và mình có thân thì cũng nên là tri kỷ thôi. Lúc đó thật sự cảm mến thầy. Nhớ thầy nhiều trên những con bài tập, hay những lúc thầy cuối xuống chỉ bài mình cũng "lợi dụng" bu lại xem.

    Sau này tụi nhỏ nói thầy giảng bài không bao giờ nhìn ai, nhưng lúc đó điểm những của mình và thầy đều giao nhau.

    Thầy nhìn đơn giản, có chút ngông của văn sĩ phong lưu, lại không thích náo nhiệt, quyền lực. Thầy được đề cử làm trưởng tổ toán nhưng thầy từ chối các kiểu vì lí do bận:] ]

    Còn 4 tháng nữa là thi ĐH, thầy nhận dạy thêm cho nhóm lớp mình, khoảng 6 đứa, nhưng sau đó còn 4 đứa. Trong đó có mình.

    Mình nhớ lần đó mình học bệnh lên bệnh xuống, vẫn lếch đi qua cái sông, vô nhà thầy học. 5h30 mà học đến 10h đêm. Có hôm giải bài quên cả thời gian, hơn 11h đêm cũng phải ráng lếch về. Vì sáng còn đi học sớm.

    Nhờ cách dạy không khuôn mẫu của thầy mà mình giỏi tích phân toàn khối. Bài nào mình cũng giải được bằng những cách không giống nhau.

    Mình biết, thầy có chú ý tới mình vì mình chú ý tới thầy. Nhưng cả 2 đều chọn điểm dừng đúng lúc, chỉ cần qua ánh nhìn, tự khắc sẽ hiểu được đối phương cần gì.

    Thầy dạy mấy tháng dù trường cấm dạy thêm (lúc đó mới ban hành luật) chỉ vì tụi mình nan nỉ! Thầy lo tụi mình làm bài ẩu những phần nhỏ, liền ôn đi ôn lại. Chỉ cho những chiêu bấm máy tính bá đạo để thử sai kết quả.

    Sau đó tụi mình đóng tiền học thì thầy không chịu lấy. Thầy kêu thi đậu ĐH đi rồi tính.

    Tính thầy là vậy đó, không so đo tính toán, thầy có năng lực dạy, liền dạy.

    Sau đó cùng năm, ba thầy qua đời. Lúc nghe tin, mình như bị trời trồng.

    Về nhắn cho thầy cái tin, thầy nói thầy không sao, bình thường thôi, không phải lo.

    Mình á, bao đồng lắm, lo cho thầy, lo học còn lo mẹ bệnh. Xong mọi người khỏe, mình lại đổ bệnh. Vẫn không chịu nghỉ học.

    Thầy dạy sử gặp mình là nói "lớp trưởng bệnh nữa hả, học vừa thôi" (năm 12 mình là lớp trưởng). Xong gần cuối năm, mình từ tóc dài đến lưng, cắt cái bụp lên ngang mang tai.

    Cả trường rần rần vụ mình đổi style. Mình cười nói cắt tóc cho mát, xả xui :)) mà ai cũng không tin, nói mình gặp chuyện gì.

    Thầy cô ai cũng hỏi thăm, chỉ có thầy đứng xa nhìn mình. Mình biết thầy tin mình sẽ làm được. Y như môn học mà thầy dạy.

    Rồi mình cố gắng từ quê lên SG thi ĐH.

    Cuối cùng đỗ hết 2 trường danh tiếng trong khi những bạn khác rớt nhiều.

    Tự hào điểm toán cao nhất ^^ mình nhắn tin cảm ơn thầy, thầy cười, nói tốt rồi, vậy được rồi.

    Sau đó mình cứ vậy mà rời quê lên SG. Một mình bước, một mình bơi, cũng không nhắn thầy hỏi thăm.

    Mấy năm sau (cho đến năm nay), đến lượt em trai mình thi ĐH. Nó vừa rớt nv1. Vì trường lấy hơn nó 1đ. Sau đó mình có lo. Đi tìm hiểu khắp trang mạng do mấy năm nay quy ẩn giang hồ mà ở ngoài đổi quy chế thi nên ngu người lắm.

    Rồi lại nhắn thầy.

    Thầy nói thầy nhớ mình là ai chứ. Rồi thầy đi hỏi han học trò cũ các kiểu ngành..

    Phụ mình đi hỏi tin tức cũng như quy cách xét nv bổ sung.. vì thầy không chủ nhiệm mấy năm nay nên không rõ.. Uầy, mình lại kéo thầy vào đau đầu cùng.

    Sau đó bao nhiêu chỗ mình hỏi, chỉ thấy còn mỗi thầy là đi cùng. Thầy tư vấn, khuyên bảo dù là đã nhiều năm trôi qua. Mình thấy vui lắm, vì thấy thầy vẫn vậy, vẫn giữ nguyên phong cách ngông ngông không đụng sự đời, tự do tự tại cà phê một mình, không chơi với ai, cũng không ham thăng tiến. Mình nói với thầy mình biết ơn thầy vì thầy vẫn vậy.

    Có nhiều thầy cô cũ từng dạy mình, nhiều năm không gặp liền thay đổi từ ngoại hình đến tính cách, khiến mình thất vọng rồi xót xa. Nhưng riêng thầy, cho đến bây giờ mình vẫn.. quý thầy nhiều như vậy.

    Mình cũng muốn về quê thăm thầy sau nhiều năm không gặp, nhưng mà.. có lẽ hiện tại vẫn chưa được. Mình muốn mình mạnh mẽ hơn, để không làm thầy thất vọng ^^.

    Thầy không mong học trò thầy trở nên giàu có hay thành công, thầy chỉ mong tụi mình sống tốt, sống vui vẻ là được, chỉ cần hài lòng thì dù ở đâu, ra sao cũng là tốt đẹp nhất.

    Mình nhớ thầy nhiều, mong thầy luôn khỏe và giữ vững phong độ như vậy..

    Oa, còn nhiều lắm nhưng đại đa số đều không biết kể từ đâu. Thôi thì nhớ nhiêu đây viết nhiêu đây vậy.

    Hì, vì đang quá cảm khái trong lòng, kỷ niệm ùa về liên lấy chỗ này làm nơi giải bày..

    Cố lên nhé, chúng ta!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...