Con người không ai mà vô tâm, đôi khi họ sẽ gặp được một người mình thích, dù không thổ lộ nhưng chỉ cần ngắm nhìn người ấy là quá đủ. Mình cũng nằm trong số đó, có một người mình thích cũng khá là lâu, tầm 7năm. Lần đầu tiên gặp người đó tớ đã mến ngay, mặc dù cậu ấy chỉ đi ngang qua mình nhưng tầm nhìn của mình chưa bao giờ rời khỏi bóng dáng cậu ấy (bởi vì cậu ấy đẹp trai, lúc đó mình còn nhỏ nên rất thích cái đẹp). Ban đầu, mình chỉ nghĩ thích cậu ấy đơn giản vì cậu ấy đẹp mắt nhưng sau 3tháng hè, không biết từ khi nào cậu ấy đã đi vào trong trí nhớ, trong tim tớ. Cậu ấy là người Sài Gòn, về quê nội chơi ý nên là thời gian cậu ấy ở đây rất ít. 4 năm tiếp theo, tớ dành khoảng thời gian này để tìm hiểu lịch trình về quê của cậu ấy, tớ biết rằng cách 1 năm, nhà cậu ấy sẽ về trong dịp Tết hoặc hè. Vì vậy, tớ cứ đợi ngày này qua ngày khác, đến lúc tớ lớn và có những suy nghĩ riêng. Mọi điều đều thay đổi nhưng chỉ có việc thích cậu ấy vẫn chưa thay đổi. Tớ là một người khá lập dị nên chuyện này không biết kể cho ai. Cho đến năm 2020, cậu ấy về lại, giờ đây cậu ấy là một thiếu niên trưởng thành, (đeo kính trông rất tri thức, dễ thương lắm, da còn trắng hơn cả mình) mình cũng có gặp cậu ấy vài lần, bốn mắt tụi mình hay chạm nhau, lúc đó như có dòng điện chạy qua mình, mình đơ luôn đó các cậu, tuy tâm là vậy nhưng mặt mình rất chi là nghiêm túc, bởi vậy 7năm qua không ai phát hiện mình thích cậu ấy. Rồi ngày kia, tớ nghe chị họ của cậu ấy nói về bạn gái của cậu ấy, người đó rất xinh đẹp, dễ thương. Ừm.. mình chẳng biết nên buồn hay vui nữa, vì lúc đầu mình chỉ nghĩ yêu đơn phương không cần cậu ấy đáp lại cũng đủ. Lúc này mình nghĩ bỏ cuộc thôi, mình mà yêu đương gì, có ai thích mình đâu? Nói thì nói vậy, chứ hành động của mình lại khác, mình cứ cố tình lướt qua cậu ấy, ăn mặc đẹp vì cậu ấy nhưng lúc nào mình cũng làm một nữa rồi bỏ, ví dụ như mình mặc váy ra ngoài sân đọc sách chờ cậu ấy đi qua, chờ một lát mình bỏ luôn, hình tượng lười nhác của mình trở lại và lúc ấy cậu ấy cũng đi qua và nhìn, thôi toang, sau đó mình nghĩ người ta có thích mình đâu mà làm vậy, có khi cậu ta không quan tâm mình luôn chứ. Mình thuôc kiểu người khá lý trí trong tình cảm, nên bây giờ mình không biết phải thế nào, suy nghĩ đau đầu lắm nên lên đây hỏi các bạn: Mình có nên nói ra không? Mình có nên tiếp tục tình cảm đơn phương này không? Thật sự mình rất thích cậu ấy.. thích nhiều lắm!
Mình nghĩ nếu bạn rất thích người đó thì bạn nên nói ra đi. Vì mình biết cảm giác yêu đơn phương cũng chẳng tốt lành gì. Bạn nên thẳng thắn một lần với cậu ấy, nếu cậu ấy không thích bạn thì từ bỏ thôi. Chứ cứ ôm như vậy khổ mình chứ khổ ai đâu. Con gái cũng nên có một lần mạnh mẽ vì tình yêu của mình. Còn nếu bạn cảm thấy bản thân không đủ dũng cảm để nói ra thì bạn cứ xem như đây là lần yêu đầu của bạn bị thất bại, cho nó vào kí ước tuổi thơ đẹp rồi đi tìm tình yêu của cuộc đời bạn. Mình khuyên như thế vì mình đã từng yêu mà không dám nói, cứ sợ hãi rồi lo lắng không đâu, nhát gan rồi không dứt khoát, rồi giờ người ta có gia đình rồi lại đau khổ dành vặt. Mình đã trải qua rồi nên không muốn bạn cũng như mình. Bạn nên quyết định một lần đi nhé. Nếu bạn cảm thấy lời khuyên của mình cũng tạm ổn thì bạn suy xét lại. Còn nếu bạn thấy không ổn thì coi như một góp ý. Mình có nói gì không đúng thì mong bạn bỏ qua cho nhé. Chúc bạn sớm có được tình yêu mà bạn mong ước.
Ừm, thì cảm ơn bạn góp ý, mình cũng không hẳn là người lụy tình nhiều, có một điều mình quên chưa nói là người đó rất rất ghét mình (chuyện này mình không thể nói ra được), mình mà nói ra không biết sẽ ra sao, họ hàng nhà cậu ấy ở đây nói thật khá nhiều chuyện, ba mẹ tớ mà biết đánh tớ chết (yêu sớm khổ lắm ạ, mẹ nói vậy đó) giờ có nói ra cũng không được, mà không nói ra lại hơi ức, mối tình đầu của em mà dở dở ương ương như vậy cũng không biết sao đây nữa, hai..
Nếu vậy thì quên phách đi cho rồi, cho nó vào dĩ vãng đi. Nói không được, không nói cũng không xong. Còn gặp cái gia đình như kia thì thôi giấu nghẹn luôn đi, không lại bị rêu rao khắp xóm. Khổ vậy
Vậy mới muốn mọi người góp ý, không biết sau này mình có tìm được tình yêu khác không, kiểu người như mình là kiểu em trai hàng xóm nên ít người xem mình là con gái mặc dù cơm nước vô cùng đầy đủ.
Nếu điện nước đầy đủ phải là em gái hàng xóm chứ. Mình có một suy nghĩ lớn mật là có khi nào bạn nam kia giả vờ ghét bạn để làm màu không. Chứ một cô gái đẹp lại nhà mặt tiền lại nở hậu thì ai mà nỡ ghét chớ. Mà thấy mình có voi duyên quá thì cứ xem như tui chưa nói gì.
Không người đó chán ghét mình tận xương, mặt của mình chỉ bình thường không đẹp, chỉ là hơi lùn lùn, vóc dáng và tính cách mình tỉ lệ thuận vì mình thích học võ, đấm đá, hào phóng lại nói nhiều.
Vậy thì từ bỏ đi bạn ơi, nói vậy nghe cứ phiêu sao ấy. Bạn ấy ghét quá như vậy thì có đến cũng chưa chắc đã có kết quả tốt đâu. Buông sớm để đau mình thôi.
Mình có nói mình là người lý trí trong tình cảm, mình phân biệt được mà, mình muốn hỏi mấy bạn có nên tỏ tình hay yêu đơn phương nữa không chứ buồn mình cũng không buồn lắm, chỉ là bỏ quên mối tình này tiếc, mất đến 7năm luôn><
Thanh xuân là để bỏ lỡ Ngôn Ngôn à! Dựa theo hiểu biết về chuyện tình cảm của mình thì mình nghĩ bạn không nên nói ra và chỉ giữ trong lòng thôi. Bạn là người nghiêng về lý trí nhiều hơn nên điều này không đáng lo, chỉ với những bạn lụy tình thì rất khó để giữ trong lòng. Hơn nữa, bạn ấy ghét bạn thì việc bạn tỏ tình chỉ khiến bạn ấy khinh thường và coi rẻ bạn thôi, chuyện này mà lộ ra thì chỉ mình bạn chịu thiệt, nào là từ phía ba mẹ, hàng xóm.. Mình nghĩ bạn nên từ bỏ mối tình này và tìm cho mình người tốt hơn. Nếu bạn đang đi học thì hãy chăm chú vào việc học. Mình không có ý là khuyên bạn không được thích người này người nọ nhưng mình nghĩ chuyện học nên được đặt hàng đầu, giỏi thì ai cũng mến, lại được cái ưa nhìn thì khỏi chê. Chúc bạn may mắn nhé!