Tản văn: Miền ký ức Tác giả: Thụy Đào Cuộc sống hối hả với những lo toan, bề bộn. Mọi người ai cũng sống quá nhanh, luôn muốn bắt kịp với mọi thứ. Lướt qua nhanh, những kí ức dần chìm vào quên lãng.. Tôi ở cái ngưỡng cửa 32, đã đi qua bao chặng đường, trải qua bao nhiêu là chuyện, vui có, buồn có, thương có, ghét có.. Những tưởng cứ bình bình lặng lặng theo cái vòng tuần hoàn sáng đi làm chiều về tối bấm điện thoại cho qua hết tháng ngày buồn tẻ này.. Bỗng một ngày mọi thứ như đảo lộn, từng thôn làng, từng tỉnh thành, nơi nơi hầu như đều có dấu vết của dịch bệnh.. Người người nhà nhà luôn sợ hãi, lo lắng. Gia đình, người thân cách xa nhau, cái ôm dành cho nhau giờ đây cũng trở nên xa xỉ, lời thăm hỏi, yêu thương nhau giờ đây chỉ được thể hiện qua màn hình điện thoại.. Tôi giật mình ngỡ ngàng nhận ra, có lẽ cuộc sống tẻ nhạt trước kia của mình có biết bao nhiêu hạnh phúc.. Ngồi ngẩn ngơ nghĩ những chuyện trước kia, kí ức gửi tôi về những tháng ngày học phổ thông.. Nơi của tuổi trẻ, của những hoài bão, ước mơ.. "Các em im lặng. Năm nay lớp mình sẽ có thêm một bạn mới, bạn tên Khiếm." Thầy nói. "Em ngồi cùng bàn với bạn Trang nha." "Dạ." "Trời mỳ tôm, lúc đầu tui tưởng cô Nhung là học sinh, còn bạn là cô giáo mới của trường chớ." Nhỏ Trang nói. "Ê, bộ tui già lắm hả." Tôi cãi. "Không phải, tại bạn uốn tóc xoăn xoăn như tô mỳ, nhìn hơi cứng hehe." "Hứ.." "Xíu ra chơi mình đi uống nước nha." Trang nói. "Ừa." "Hi, tui tên Gương." "Hi, nhà Gương gần trường không?" "Gần, nhà tui ở chỗ chợ nè, bữa nào qua nhà tui chơi." "Hihi cám ơn Gương nha." "Có gì đâu, học hai buổi thì qua nhà tui nghỉ ngơi." "Ừ tui biết rồi, tui cũng tính ở lại trường luôn, chứ đạp xe về đến nhà mệt muốn xỉu luôn hihi." Chúng tôi thành bạn từ đó. À nhắc mới nhớ, sao tôi lại là bạn mới của lớp, tại vì gia đình tôi chuyển nơi sinh sống nên tôi cũng phải chuyển trường. Với người khác có thể họ sẽ hụt hẫng, lưu luyến khi phải rời xa nơi đã từng được sinh ra và lớn lên, nơi chứa đựng những kí ức tuổi thơ.. Nhưng với tôi, có lẽ đây lại là một bước ngoặc mới, mặc dù trong lòng tôi vẫn không nỡ, nhưng mà chính chúng tôi muốn thật sự rời xa nơi ấy, nơi mà tôi muốn quên đi những kí ức buồn lẫn vui, tôi nhớ những ngày tháng một con nhóc học lớp 8, lớp 9 phải thay cả phần ba mẹ để lo cho em gái, vì ba tôi đang phải cùng với mẹ tôi chống chọi lại với bệnh tật. Những năm tháng sau này phải cực khổ bươn chải vì cuộc sống, nhưng tôi lại biết ơn vì điều đó, cũng không thể oán trách sao ba mẹ lại để chúng tôi phải khổ cực như vậy, trong khi ba tôi là con út, ông bà nội đã để lại rất nhiều đất đai.. Bởi vì nếu không như vậy, có lẽ chị em chúng tôi đã không còn mẹ trên đời này nữa. Tôi tự hào về ba tôi, người đã đánh đổi mọi thứ để giành lại mẹ cho chúng tôi. Và những điều tôi lưu luyến có lẽ là con đường đất khi vẫn chưa được rải nhựa, ngày ngày vẫn in dấu chân chúng tôi khi đi học, hay đi mua những gói bim bim, nước đá của những ngày hè oi bức.. Hay là những vết lấm lem bùn đất của những ngày vào mùa mưa, một nỗi ám ảnh không hề nhẹ, vì tôi lúc nào cũng sẽ mang vài con ếch về nhà.. Và tôi nhớ lúc mẹ tôi đi trị bệnh, thím tôi đã mua cho tôi chiếc xe đạp, món quà giá trị mà tôi được nhận lúc bấy giờ, và cũng chính thím là người tập cho tôi đạp xe. Và tôi nhớ những ngày đi học về, thằng em họ chở tôi về trên xe của nó, còn nhường tôi cái áo mưa duy nhất của nó. Tôi đã khóc vì cảm động, bởi lúc bình thường chúng tôi không hợp nhau, cãi nhau suốt. Đi đến một thành phố xa lạ, mọi thứ đều mới mẻ, chúng tôi phải thích nghi, nhưng mà thật hạnh phúc khi ngôi nhà gỗ đó chúng tôi có đầy đủ cả ba mẹ, luôn tràn ngập tiếng cười. Và năm lớp 11, cũng là khoảng thời gian yên bình nhất của tôi, với những tháng ngày vui vẻ bên gia đình, bạn bè, với những mối tình học trò ngây thơ, trong trẻo. Một năm cứ thế trôi qua, đến năm lớp 12 thì chúng tôi phải phân lớp, lớp cũ của tôi phải chia hai để nhập vào lớp khác. Có lẽ từ giờ phút này mới thật sự là kí ức đáng nhớ của thời học sinh chúng tôi, đúng với câu người ta thường nói "nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò". "Con ơi, điền thông tin lên phiếu đi con, chút nữa sẽ có test" Tiếng nói của chú chủ nhà trọ vang lên làm cắt ngang những hồi tưởng của tôi rồi. Con virut đáng ghét này, sao cứ sống dai thế không biết, vì nó mà bao gia đình phải ly biệt, đau đớn làm sao khi mà người thân ra đi cũng không thể đưa được đoạn cuối, cứ phải quỳ từ xa mà bái lạy, cuối cùng chỉ nhận về hũ tro cốt lạnh lẽo, tang thương..