Mệt rồi anh Đan Mộc ***** Mệt rồi anh, Khi mái nhà không còn là nơi ấm cúng Mỗi chiều về, ai sẽ dung túng cho nhau Mệt rồi nên không chịu được những nỗi đau Ai gây ra, chúng ta từng tự hỏi Ta có phải, xa nhau quá lâu, nên lạc lối Không tìm thấy đường về, bối rối cô đơn? Mệt rồi anh, Nhưng hãy chớ tủi hờn Ai nỡ trách những ngày tươi đẹp cũ Khi yêu thương, chẳng bao giờ ta thấy đủ Cho đi thật nhiều, lại luôn trăn trở được hơn Mệt rồi anh, Tấm ảnh cũ đã tróc sơn, Một thời ta đợi nhau, giờ là cổ tích Đêm tối u sầu, ngày dài mờ mịt Khi mất nhau rồi xin chớ nhớ về nhau!