Tản Văn Mệt Mỏi Vì Quá Yêu Em - Bát Bảo Muội Muội

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Bát Bảo Muội Muội, 21 Tháng sáu 2022.

  1. Bát Bảo Muội Muội .

    Bài viết:
    55
    Tên truyện: Mệt mỏi vì quá yêu em

    Tác giả: Bát Bảo Muội Muội

    Tôi đã không còn chìm đắm trong những giấc mộng thuở xưa ta từng mơ. Cũng đã chẳng thể tìm tới điếu thuốc mỗi khi mỏi mệt sau một ngày dài. Nhưng tôi cũng chẳng đủ yêu để nhớ về những câu chuyện xưa cũ rích. Vì thiếu đi em mà tôi cảm thấy mình thật nhơ nhuốc, tự tay lột đi lớp mặt nạ sa hoa hào nhoáng. Để lộ ra vẻ bề ngoài sần sùi và xấu xí.

    Tôi đầy cô độc và yếu đuối, trơ vơ ở đây như đứa trẻ mồ côi bị bỏ lại nơi căn phòng tồi tàn. Thiếu đi em, tôi thậm chí từng muốn từ bỏ cả sinh mạng của mình, Bởi dường như cuộc sống của tôi đã đi vào ngõ cụt kể từ khi em rời xa tôi. Thiếu đi hơi ấm của em, thì ngay cả chiếc giường đã từng ấm áp quen thuộc kia cũng trở thành bậc thềm lạnh lẽo của sân ga cuối ngày.

    Em rời đi, khiến tôi cảm thấy mình không hề ổn, chẳng thể ổn dù chỉ là từng giây từng phút trên con đường đời dài đằng đẵng phía trước. Như khi tôi còn bé, mẹ tôi đã rời khỏi nhà trong đêm đen hoang vắng, chỉ để lại tôi một mình trơ vơ đơn côi trong nỗi hoang mang tuyệt vọng.

    Tôi cảm thấy mình chẳng hề ổn như mọi người vẫn tưởng. Cả tâm hồn lẫn thân thể đều cảm thấy lạnh giá. Như cái rét căm căm của Paris tháng một, như cơn mưa rào che giấu giọt nước mắt của người đàn ông sau mối tình đổ vỡ.

    Là khi em lặng lẽ về nhà vào đêm tối, khi anh say giấc nồng và chẳng hề hay biết. Và vào sáng sớm tinh mơ, em lại biến mất chẳng để lại dấu vết, khiến anh ngỡ như chẳng biết bây giờ em ở nơi nao?

    Có lẽ đã gần hai năm trôi qua, nhưng em nào có quan tâm. Em như thể một tảng đá chẳng có cảm xúc, một tảng đá in hằn những tội lỗi không thể xóa bỏ. Tựa như màn mây mịt mù luôn bủa vây tâm trí, tôi luôn cố bám víu lấy tình yêu đầy mỏi mệt này. Tôi kiệt sức rồi, khi phải vờ vui vẻ ở giữa đám đông. Trong khi mỗi đêm tôi đều phải uống, uống những chai Whisky nhạt nhẽo có hương vị chẳng khác gì nhau, để có thể vờ rằng có thể quên đi bóng hình em.

    Nơi em rời đi, dường như là nơi mọi con tàu đi qua đều mang cùng một lá cờ, làm tôi chẳng biết phương trời nào là nơi tôi thuộc về. Hình bóng em mờ ảo và xuất hiện ở mọi nơi tôi bước tới, làm tôi thấy không khỏe khi ngỡ rằng mình lạc lối trong huyễn cảnh chẳng có lối ra.

    Tôi không ổn và cảm thấy mình thật bất ổn. Khi từng giọt máu trong cơ thể bạc nhược này chỉ sôi sục vì mình em. Tôi tựa như một chú chim đang bị vặt từng chiếc lông cánh và chẳng thể bay đi, như một chú chim hoàng yến dần mất đi sự sống.

    Ngay cả khi em đang say giấc nồng, thì tôi cũng cảm thấy thật mệt mỏi, thực sự tôi thấy không ổn chút nào. Vì em đã tước bỏ mọi lời ca của tôi và khiến tôi chẳng thể nói nên lời gì. Thật quá là nực cười vì trước khi chạm mặt em, tôi từng cảm thấy mình thật tài giỏi.

    Mình hãy tha cho nhau đi em ơi! Vì nếu đôi ta tiếp tục níu giữ, thứ tình yêu này sẽ giết chết tôi. Để rồi tôi sẽ ra đi trong sự cô đơn lạnh lẽo, như đứa trẻ khờ khạo bên chiếc đài radio, lặng chờ để nghe tiếng hát của chính mình. Mệt mỏi lắm, đúng vậy tôi cảm thấy mỏi mệt lắm. Trái tim tôi hoàn toàn gục ngã rồi, và bị ngăn trở trong rào chắn dày đặc của những xung đột và mâu thuẫn. Để rồi tôi tìm về với đất mẹ, chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của chính tôi.



    -THE END-
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...