Tên truyện: Mèo Đen Tác giả: Hạ Nguyên Tử Thể loại: Truyện ngắn, bách hợp, ngược, HE. Độ dài: 2 chương Văn án: Người ta bảo, mèo đen là tạo vật xui xẻo. Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hạ Nguyên Tử
Chương 1 Bấm để xem Đường phố tấp nập. Không lạ khi những người đàn ông, đàn bà xứ Marianne này không có mặt ở nhà vào tối muộn, bởi lẽ đây là một đất nước mà sự thăng hoa của nó mở ra vào nửa đêm, rõ nét nhất nơi những quán bar và vũ trường. Đôi giày da của nàng đánh lên mặt đường vài tiếng động nhẹ theo mỗi bước chân, nhưng hiển nhiên không một ai để ý cả. Người dân thành phố này, đã lập gia đình hoặc còn độc thân, tất cả bọn họ đều háo hức tìm đến niềm vui mới mỗi lần trăng lên. Họ gạt qua một bên gia đình, kế mưu sinh và hàng ti tỉ thứ phức tạp khác, cùng nhau tận hưởng loại thú vui nguyên thủy nhất. Biết làm sao được, tận hưởng là tín ngưỡng lớn nhất của Marianne mà. Nàng rảo bước đi theo ánh đèn đường, chậm rãi hít vào phổi từng đợt gió đêm mát lạnh. Hư hư thực thực. Từ bao giờ nhỉ? Cũng một thời gian rồi, đến làn gió đêm cũng mang theo hương ký ức thoang thoảng. Con người vẫn cứ rộn rã như thế, nhưng mùi vị lại có một thứ dư âm man mác buồn. Rẽ trái. Đi dọc theo phố Rossie, sau đó là rẽ phải trước tiệm bánh Galuff của Michaela. Con đường cứ hiển hiện trong đầu nàng, kể cả khi nàng không cố gắng tìm đến nó. Đây rồi. Nàng dừng bước trước sảnh tháp Citre. Người vẫn đang ở đây đúng không, Mèo Đen? * * * Tiếng dương cầm nhịp nhàng vang lên từ những ngón tay mảnh khảnh trắng bệch của nữ hầu bàn Misha, quyện vào với tiếng ca thanh thoát của nàng ca kỹ xinh đẹp vận chiếc váy cúp ngực đỏ rực. Nước da nàng xanh xao yếu ớt, nổi bật lên là đôi môi tô son đỏ chót che đi vẻ nhợt nhạt. Yếu đuối? Không, gã cau mày. Ánh mắt sắc bén của nàng như đâm thấu tâm can, và nhịp hát vững chãi ấy có thể đánh gục bất cứ đào hát nào. Có chút quen thuộc. - Bá tước Harley, ngài có vẻ hứng thú với Mèo Đen. Một giọng nữ sắc sảo vang lên bên tai gã. Harley khẽ nhếch khóe miệng, giọng nói này so với tiếng ca nàng ca kỹ trên kia mất đi một phần mị lực, lại nhiều thêm vài phần kinh nghiệm. Tuổi không thấp, gã nghĩ, có lẽ tầm bốn mươi, nhưng nhất định cũng là mỹ nhân. Gã không quay đầu, ngẫm lại câu hỏi. Khuôn mặt góc cạnh bất chợt ánh lên vẻ kinh ngạc, Harley tò mò đè giọng hỏi lại người kia. - Phải. Bà chủ, nàng là "Mèo Đen"? - Không sai. Chính là nàng. Ngài muốn nghe chuyện của nàng chứ? - Đồn đại đều đã nghe không ít. - Ngài so sánh chuyện của tôi với đám lời đồn nhảm nhí đó sao? Harley nghe thấy tiếng cười nhẹ. Gã cũng nở nụ cười. Đồn đại về thân phận nàng ca kỹ này, dành ra cả ngày trời chưa chắc đã nghe được hết. Có người bảo nàng là con rơi của gia tộc công tước Laine, từ nhỏ bị vứt bỏ, đánh đập dã man rồi bán đi nhà chứa. Lại có nơi nói nàng thật ra được bí mật sinh ra trong gia đình bá tước Leo, được giáo dục khắc nghiệt để đem cài vào hủy hoại đối thủ là Laine. Thật giả lẫn lộn, song cho cùng cũng đều bắt đầu từ việc Mèo Đen liên lụy đến cái chết của nữ công tước Rosetta Laine. Lời đồn nọ chồng lên tin đồn kia, một thời gian đã khiến giới quý tộc ít nhiều khốn đốn. Thông tin thất thiệt truyền cho quá nhiều người rồi nghiễm nhiên thành sự thật, Harley hơi bất ngờ khi giới quý tộc không đòi mạng nàng đền bù cho thanh danh bọn chúng. Tin đào hát kia là Mèo Đen, hẳn là trực giác đi. Không. Có một chút gì đó trong gã phản bác kịch liệt lại điều ấy. Có một tạo vật nào đó đang lẩn sâu trong tiềm thức của Harley, chi phối mọi hành động cùng lời nói của gã, lại chẳng cho phép gã được biết lý do. Hít một hơi sâu, Harley lờ mờ cảm nhận được ngọn lửa nóng rực hừng hực cháy giữa cái lạnh lẽo của cơn rùng mình. Mèo Đen rời sân khấu, tiết mục của nàng đã kết thúc. Misha lướt tay trên mặt đàn, những ngón tay mảnh dẻ đánh ra một bản nhạc tinh tế mà nóng bỏng. Harley nhìn đồng hồ, đã nửa đêm rồi. - Nói xem, bà chủ. Mèo Đen thật ra là ai? Harley nhẹ giọng hỏi. Thanh âm của gã khàn khàn. Âm nhạc mang sức ảnh hưởng thật đáng sợ. Người phụ nữ kia im lặng vài giây như muốn sắp xếp lại lời nói. Ả cất tiếng, đủ nhỏ để không tác động đến không khí bên ngoài, lại đủ lớn để gã nghe được rành mạch. - Mèo Đen không phải quý tộc. Nàng chỉ là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ lại ven bờ sông Themes, được ta tình cờ nhặt được. Lúc ấy ta mới là một ăn xin nghèo khổ, cũng nhờ nàng mới có được vị trí ngày hôm nay. - Nghe có vẻ không hề dính dáng đến Rosetta Laine? Harley vờ như thờ ơ hỏi, cảm nhận người đằng sau khẽ run rẩy. Gã cau mày, cảm nhận cái nhìn sắc lạnh từ người kia. Sát ý như có như không khiến gã ớn lạnh. Ả tiếp tục kể, trong thanh âm nhiều lên vẻ bất mãn và thiếu nhẫn nại. - Hai nàng yêu nhau. Nhất kiến chung tình. Harley chợt cảm thấy trước mắt tối sầm. Một bàn tay mảnh khảnh đè gã xuống. Mái tóc vàng kim mờ nhạt của nàng sáng như ánh dương. Nàng quay đầu lại, đôi mắt xanh lam sâu hun hút như nước hồ thăm thẳm và giọng nói thì trong trẻo tựa suối. - Chỉ một lần này thôi, thỏa mãn ta nhé.
Chương 2 Bấm để xem - Xin chào, ồ? Không phải nữ công tước Laine đấy ư? Chào mừng ngài đến với Citre. Rosetta Laine cởi mũ, lịch sự cúi đầu chào. Cánh môi mỏng cong lên tạo thành một nụ cười lịch thiệp. Nàng có chút tò mò nhìn xung quanh. Quả nhiên là chốn xa hoa nhất xứ Marianne, những bức điêu khắc tinh xảo nằm trên từng viên gạch và mặt sàn thì được ốp bởi bức họa kinh điển của Ibraham Vanliuje. Khắp nơi đều nồng nặc hương nước hoa gay mũi cùng những vạt xiêm y gợi cảm, tất cả như hòa làm một trong tiếng dương cầm tinh tế mà nóng rực. Rosetta ngẩn người. Từ khi sinh ra, nàng chưa từng được đặt chân đến một nơi như thế này. Giống như một thanh niên vừa mới trưởng thành bị kéo vào kỹ viện vậy – dù cho nàng đã qua cái tuổi ấy từ lâu lắm rồi. Nàng hơi xấu hổ, vội vàng kéo tay áo che đi vài vệt ửng đỏ khả nghi trên nền da trắng. Đôi mắt lam sáng ngời không nhịn được mà khẽ đảo, nắm lấy toàn bộ khung cảnh xa lạ xung quanh. Bất chợt, một bàn tay mảnh khảnh thiếu sức sống chạm lên vai khiến nàng giật bắn mình. Rosetta vội vàng quay đầu lại, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. - Lâu lắm rồi tôi mới được thấy một kẻ ngây thơ như ngài xuất hiện ở đây đấy, nữ công tước Laine. Người kia không hề hối cải, thích thú nói một câu trêu chọc. Rosetta đang định phản bác, ánh mắt tình cờ dừng lại trên khuôn mặt nàng ta. Hô hấp của nàng ngưng trệ vài giây, đại não ngừng hoạt động. Không phải nàng chưa từng thấy ai đẹp đến như thế, chỉ là vẻ đẹp đầy mâu thuẫn này khiến cho nàng kinh diễm. Thân thể tỏa ra một mùi vị nhợt nhạt yếu đuối, đôi mắt sắc bén kiên định lại mạnh mẽ vô cùng. Mái tóc nàng ta đen huyền mềm mại, bàn tay mảnh khảnh lại đầy những vết chai dày thô ráp. Giọng nói mượt mà như suối nhưng vững vàng tựa núi. Rosetta khó có thể cất lời, mỗi câu nói định thoát ra đều nghẹn ứ trong thanh quản. Khuôn mặt trắng nõn cứng đờ, trông buồn cười vô cùng. Người kia vờ nhịn cười, đuôi mắt dài gợi cảm run lên châm chọc: - Công tước à, tôi không định ăn thịt ngài đâu. Không cần căng thẳng đến như vậy. * * * Chỉ có ngươi mới căng thẳng thôi! Rosetta đỏ mặt phản bác, nhận lại chỉ là một cái nhếch miệng coi thường. Chính là ánh nhìn dành cho.. Ừm, trẻ lên ba ấy. - Mèo Đen, mau đi chuẩn bị cho tiết mục, ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt gì nữa? Còn công tước đây, là người của tôi thất lễ rồi. Để bù đắp, tôi mời ngài tham gia buổi diễn đêm nay được chứ? Đương nhiên, đều miễn phí. Giọng nói trầm ổn của bà chủ vang lên. Rosetta gật đầu như trống bỏi, toàn thân rạo rực. Cảm xúc khi chạm đến điều cấm kỵ dâng lên đầy phấn khích. Hô hấp nàng dồn dập và trái tim như muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Toàn cảnh đều lọt vào đôi mắt vàng kim của Mèo Đen. Nàng ta quay đi, hàm răng trắng sạch sẽ khẽ nghiến xuống làn môi đầy đặn. - Vậy, mời đi theo tôi. Bà chủ đưa tay làm mọi động tác mời lịch sự. Rosetta đi theo, toàn thân đều run rẩy phấn khích. * * * Rosetta nắm chặt tay, tròng mắt lam sáng dán lên thân hình đỏ rực trên sân khấu. Mèo Đen. Bộ váy mỏng manh không che hết được đi những đường nét gợi cảm trên thân hình nàng ta, và dáng váy cúp ngực để lộ ra vài phần da thịt đầy đặn. Thanh âm hoàn hảo, nàng nghĩ, hoàn hảo đến mức tiếng dương cầm nhịp nhàng đệm cho tiếng hát của Mèo Đen cũng trở nên thừa thãi. Con ngươi sắc bén màu vàng kim thản nhiên lướt qua nàng. Rosetta vội vàng đưa tay trấn tĩnh trái tim đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực. Nàng sợ hãi trước ánh mắt vừa lạnh lùng vừa phóng túng ấy, hay có lẽ là chính con người đầy mâu thuẫn của Mèo Đen. Móng tay hơi dài đâm vào lòng bàn tay mềm mại đến chảy máu. Nàng rùng mình trước cảm xúc mà nàng ta mang lại. Trần trụi, nóng bỏng. Bảo thủ, lạnh lẽo. Rosetta chưa được trải nghiệm cảm xúc này bao giờ. * * * Rosetta chưa bao giờ tỉnh táo đến thế. Mặc cho đôi bàn chân đã nát bươm, mặc cho đầu gối vì bị kéo lê mà máu chảy ròng ròng, đôi mắt xanh kiên định của nàng vẫn sáng trong. - Rosetta K. Laine, biết luật mà cả gan trái luật. Dám đặt chân đến địa phương đồi bại như Citre, chưa kể còn yêu đương với đào hát ở đó. Tuyên án.. Con ngươi xanh xinh đẹp khẽ đảo. Rosetta nghe thấy tiếng cười nhẹ. Nàng nhìn những kẻ cùng mình lớn lên suốt bao nhiêu năm qua nay trưng ra khuôn viên lạnh lùng thỏa mãn, bỗng dưng có chút buồn cười. Khóe môi mỏng rung rung, nàng đã không còn sức nâng lên nụ cười tự mỉa như hằng ngày nữa rồi. Thế mà nàng lại quên mất đấy, Rosetta nghĩ thầm, có lẽ những ngày tháng đẹp đẽ bên người đã khiến nàng mụ mị. Hàng mi dài nhẹ nhàng hạ xuống. Một khi buông xuống cảnh giác, nữ công tước Rosetta Laine cao quý chỉ còn là thứ phế phẩm mà thôi. * * * Tử hình. * * * Mèo Đen lật sách. Misha hí hửng cúi đầu xuống, đập vào mắt là dòng tựa tổ chảng "Chiêu hồn". Cô ngửa cổ thở dài: - Này, cậu tin vào mấy cái này thật đó hả? Mèo Đen ừm hửm vài tiếng, tiếp tục dán mặt vào những dòng chữ khô khan không rõ thật giả. Misha nhún vai cười trừ, thật lòng tò mò hỏi: - Bình thường đâu thấy cậu xem thứ này? Là chập điện hay ngài ta hiện về báo mộng vậy? Mèo Đen ngẩng đầu nhìn bạn thân, vẻ mặt hạnh phúc cùng cực. Misha cười nhẹ. - Cậu vui là tốt rồi. Hết.
Nhận xét từ BGK cuộc thi Sáng tác truyện ngắn 2019: BGK @Leon Ưu điểm: - Trình bày tốt, hội thoại với những lời lẽ đầy ẩn ý và cuốn hút. - Từ ngữ gợi hình rất khá, tạo nên một bức tranh đầy ma mị và đau thương. - Mặc dù nội dung chưa hấp dẫn những lối kể chuyện khiến người đọc khó rời cho tới khi nó kết thúc. Nhược điểm: - Không nên đưa các từ gợi hình thành một câu (Ví dụ: Hư hư thực thực) - Nội dung là tốt nhưng cần đưa thêm các chi tiết, đối thoại để làm rõ hơn cho người đọc hiểu câu chuyện. Điển hình là việc từ chương 1 sang chương 2 khá mơ hồ không có cầu nối rõ ràng giữa hai chương. - Việc chia làm hai chương là thừa, không cần thiết. - Là một truyện hơi hướng phương Tây nhưng nhiều đoạn lại viết bằng văn phong Trung Quốc khiến cảm xúc đọc truyện bị đứt không đáng có. BGK @CaoSG Truyện mang hơi hướng phương tây thời cận đại, về mối tình được xem là "cấm kị" thời bấy giờ. Dù vậy họ vẫn yêu nhau và phải trả giá bằng sự chia cách sống - chết. Khuyết: Trình tự và mạch truyện mang vẻ bí ẩn và tối nghĩa, gây khó hiểu cho người đọc. *Văn phong chưa thuần, cố lên, đọc rô-mê-ô và ju-ly-ét nhiều vào nhé! BGK @LangCa Nội dung khá là mới, có hấp dẫn Chỉ là hơi nhanh, cách viết ổn, viết cũng mượt, viết dài hơn chắc sẽ tốt hơn Bạn viết truyện vẫn tốt, mà chưa được sâu lắm, hơi mập mờ chút '-') Trình bày khoảng cách không đều lắm..