Tự Truyện Mẹ Ơi! Đừng Mắng Con Nữa - Diệp Văn Chi Hạ

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Diepvanchiha, 24 Tháng năm 2020.

  1. Diepvanchiha Chỉ muốn làm người trầm tính

    Bài viết:
    110
    Mẹ ơi! Đừng mắng con nữa

    Tác giả: Diệp Văn Chi Hạ

    Thể loại: Tâm lí, gia đình

    Số chương: 2

    [​IMG]

    Chương 1

    Tôi là một người trưởng thành sống trong một khu chung cư nhỏ. Mặc dù đã ngoài ba ngươi nhưng tôi vẫn chưa có cho mình một tấm chồng. Mọi người hay bàn tán về sự độc thân của tôi nhưng tôi thì lại mặc kệ, tôi chân ghét việc phải lập gia đình. Cho đến ngày đầu hè, chung cư nơi tôi sống lại đón tiếp thêm ba thành viên mới. Họ là một gia đình gồm một đứa bé và hai vị phụ huynh. Tôi thấy họ nhiệt tình và cũng dễ mến nên chào hỏi vài ba câu:

    - Chào chị và anh, chào bé con. Anh đây và chị tên gì cho em tiện xưng hô ạ?

    Bầu không khí im lặng khoảng ba giây mới có tiếng trả lời. Giọng nói trong trẻo của người phụ nữ cất lên:

    - Tôi tên Mai, còn đây là chồng tôi - anh Phong.

    Tôi tự nhiên giới thiệu về bản thân:

    - Chào chị Mai, anh Phong, em tên Nhung.

    Tôi mỉm cười gật đầu chào hai người rồi trực tiếp chuyển ánh mắt đến đứa bé mười tuổi được mẹ bé dắt tay. Mặc dù không muốn lặp gia đình nhưng tôi lại vô cùng thích trẻ con. Bé mặc trên người một chiếc váy hồng nhạt, khuôn mặt bầu bĩnh vẫn còn nét đáng yêu của một bé gái. Điều kì lạ là sâu trong đôi mắt của bé lại có một sự trầm ổn như một cô gái hai mươi. Bé bình tĩnh trả lời tôi một cách lưu loát:

    - Chào dì, cháu tên Hoa Hoa.

    Tôi nhìn bóng lưng của ba người vào chung cư. Do có lòng tốt, tôi giúp họ thu dọn và sắp xếp căn phòng cả buổi chiều. Thấy đã đến giờ cơm, tôi từ biệt gia đình bé, trở về căn phòng của mình ăn cơm:

    - Anh chị và bé nghỉ ngơi rồi ăn cơm đi, giờ đã xế chiều rồi.

    Sau đó, nét mặt của chị Mai thoáng chốc ngượng ngiụ, chỉ trong mấy giây chị thay đổi sắc mặt:

    - Cũng đã trễ như vậy rồi, cô mau về ăn cơn đi. Việc còn lại cứ để chúng tôi tự mình lo liệu. Hôm nay đã làm phiền cô nhiều rồi.

    Tôi gật đầu với chị, sau đó nhấc chân rời đi. Trong đầu lại thấy là lạ, tại sao vẻ mặt của chị Mai lúc đó, có vẻ.. Haizzz, chắc là tôi suy nghĩ nhiều. Sau khi dùng cơm xong, tôi như thường lệ giặt quần áo và rửa bát. Vì ở tầng cao hơn nên tôi có thể nhìn thấy hành lang của các tầng dưới. Lúc đầu tôi cũng không ý thức lắm nên cứ tự nhiên thoải mái treo quần áo. Cho đến khi, tôi tình cờ nhìn xuống phía dưới, một bóng người nho nhỏ hòa lẫn với bóng tối. Nhìn thân hình và cả bộ đầm hồng phấn kia, tôi đoán chắc đó là bé Hoa ở nhà mới chuyển đến.

    Tôi cẩn thận quan sát từng hành động kì lạ của bé. Bé ngồi thui thủi một mình, khuôn mặt đối diện với ánh trăng sáng đêm ngày rằm, lặng lẽ đưa tay sờ vào không trung nhưng tôi biết, bé đang sờ ánh trăng sáng ngời kia. Vì ánh sáng hạng chế nên tôi không thể nào thấy rõ biểu cảm trên gương mặt bé. Tôi đợi cho đến khi bé vào, tôi mới vào. Sáng hôm sau, tôi mang theo cặp sách và một thân áo dài lấy xe đến trường. Nghề nghiệp của tôi là một giáo viên cấp một.

    Mấy bà hàng xóm lại tụ tập lại bàn chuyện bát nháo:

    - Hôm qua tôi nghe động tình ở nhà cô Mai lớn lắm luôn. Rồi còn nghe tiếng nồi, xoang rớt loảng xoảng.

    - Bà cũng nghe à? Tôi cũng nghe y chan như vậy. Không biết có chuyện gì nữa, thật tò mò.

    Tôi không muốn chú ý chủ đề mà bọn họ đang bàn tán nhưng lại không ngờ họ nói đúng điều tôi đang thắc mắc. Chắp vá lại những sự việc lại trong đầu, một nghi vấn lại dấy lên trong tôi. Tôi lái xe đến trường. Hôm nay, nhà trường đã báo cho tôi biết sẽ có một học sinh mới chuyển về. Con bé có thành tích cực kì xuất sắc. Bảo tôi phải cố gắng mày dũa viên ngọc quý này để đem lại thêm nhiều vinh quan cho trường.

    Tôi vào phòng giáo viên, gặp trực tiếp phụ huynh và em học sinh mới đến. Trùng hợp, tôi lại thấy chị Mai và cháu Hoa trong phòng. Đập tan sự bất ngờ, tôi nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, nói chuyện với chị như một giáo viên và một phụ huynh với nhau. Cuối lời, chị giao bé Hoa cho tôi, căn dặn tôi chăm sóc và dạy bảo bé thật cẩn thận. Có thể thấy chị là một người mẹ vô cùng có trách nhiệm.

    Tôi biết bê trầm tĩnh, ít nói nên cũng không hỏi gì nhiều, chỉ căn dặn:

    - Một lát cô sẽ giới thiệu con với các bạn trong lớp. Con phải tự giao lưu với các bạn.

    Bé gật đầu "vâng" một tiếng rồi theo sự chỉ dẫn của tôi mà đến lớp học mới - lớp 4A1. Khi thấy tôi bước vào, cả lớp đang ồn ào thoáng chốc im bặt. Bao nhiêu ánh mắt của các bé đều đổ dồn về bé gái mới từ của bước vào. Có tò mò, có nghi hoặc, cũng có cảm thán. Tôi đứng ngay ngắn trên bục giảng.

    Một học sinh nữ, giọng nói dõng dạc:

    - Cả lớp đúng, nghiêm, học sinh

    Cả lớp đồng thanh ngay sau đó:

    - Kính chào cô.

    Tôi cười mỉm chi:

    - Được rồi, các em trật tự ngồi xuống cho cô giới thiệu thành viên mới của lớp chúng ta.

    Tất cả các bé đều im lặng ngồi xuống. Tôi kéo tay bé Hoa, vui vẻ giới thiệu cho lớp:

    - Đây là Phạm Vân Hoa, sẽ là thành viên mới của lớp chúng ta.

    Cả lớp đồng loạt vỗ tay hoan nghênh thành viên mới.

    Đợi tiếng vỗ tay không còn, tôi mới nói:

    - Hoa giới thiệu và giao lưu với các bạn đi nào.

    Cô bé bình đạm giới thiệu bản thân:

    - Chào các bạn, như cô đã nói, mình tên Hoa, sau này sẽ là một phần tử trong tập thể lớp. Mong các bạn giúp đỡ.

    Hoa gập người cúi đầu chào các bé, rồi theo sự sắp xếp của tôi mà ngồi cạnh bạn lớp trưởng.

    Ánh mắt lấp lánh của bé nhìn Hoa, đôi mắt chớp chớp:

    - Mình nghe cô nói, thành tích học tập của bạn rất tốt, mong bạn sẽ chỉ bảo mình.
     
    Rock DragonThiên hi thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
  3. Diepvanchiha Chỉ muốn làm người trầm tính

    Bài viết:
    110
    Chương 2

    Hoa lặng thinh không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu tỏ vẻ đồng ý. Trong lòng Tâm vui mừng, thầm nói Hoa thật lạnh lùng. Cứ như vậy, hai bé ngồi cạnh nhau.

    Kể từ ngày hôm Hoa đến lớp, tôi mới biết được, cô bé là một người vô cùng trầm tĩnh. Sự trầm tĩnh này không thuộc về số tuổi hiện tại của bé. Ngày ngày, tôi đều đứng ở lang cang lầu quan xát cử chỉ của cô bé. Hoa ngồi lặng im chìm vào bóng tối, tôi không nhìn rõ biểu cảm của bé nhưng bóng lưng cô tịch đó lại khiến tôi đau lòng. Tôi rất tò mò, bé chỉ nhỏ tuổi như thế.. sao lại có những tính tình, hành vi như một người trưởng thành, thậm chí còn rất chính chắn.

    Điều mà tôi tò mò mãi cũng được giải đáp qua hai năm sống chung chung cư với anh Phong và chị Mai. Lúc đầu, anh Phong khá đàng hoàng tử tế, là một người đàn ông lịch sự, nho nhã khiến cái cô gái trong chung cư đảo điên. Anh lại được cái mã đẹp trai khiến các cô gái điêu đứng vì mình. Tôi khá không thoải mái về điều này, anh đã là người có gia đình mà còn tán tỉnh cái cô gái khác.

    Cho đến khi tôi bắt gặp anh đi chung với một cô gái trẻ khác, cô ấy có ngoại hình nóng bỏng và khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Tôi tức giận nhưng chả biết phải nói gì, bởi tôi không có tư cách gì để chất vấn anh ấy. Sau đó, thời gian anh Phong trở về chung cư ngày càng ít, cho đến lúc anh ấy biệt tăm không thấy bóng dáng. Tôi bàng hoàng, nghỉ lại thấy tội bé Hoa nên lúc nào nhà có cái gì ngon cũng mang qua cho mẹ con bé.

    Một hôm nọ, tôi như thường lệ gõ cửa nhà chị Mai. Thấy cửa không khóa lại có tiếng khóc lóc của bé Hoa nên tôi lo lắng, phá lệ chạy vào phòng.

    - Mày là thứ súc sinh, sao mày không đi theo thằng cha khốn nạn của mày luôn đi? Ở đây cứ bám lấy tao. Tối ngày cứ cơm, áo, gạo, tiền, mày biết tao mệt lắm hả con ranh kia.

    Chị Hoa đầu tóc bù xù, tay chân quơ loạn. Chị ấy như một kẻ điên không ngừng chửi bé Hoa, mặc cho con bé vẫn ngồi khóc bù lu bù lo. Tôi tức giận chạy lại ôm con bé vào lòng, vỗ về:

    - Không sao rồi, có dì ở đây.

    Tôi cứ dỗ mãi cho đến khi bé thiếp đi. Tôi lau đi giọt nước mắt còn động lại trên má bé một cách nhẹ nhàng, trong lòng lại nặng trịch, tôi đau lòng thay cho bé. Nhìn chị Mai cứng đờ tại chỗ không dâm hoa hé một tiếng nào, tôi chỉ liếc mắt:

    - Nếu chị không muốn nuôi con bé nữa thì để tôi.

    Tôi ẫm con bé đi trong sự ngỡ ngàng của chị Mai. Là một người phụ nữ trưởng thành, tôi không thể nào chấp nhận việc chỉ vì chồng mình ngoại tình mà trút hết tội lỗi lên con gái ruột của mình. Những ấn tượng tốt về chị Mai được tôi xóa hết, chỉ để lại những cử chỉ và lời nói ác độc của chị khi nãy.

    Sợ tôi báo công an vì tội bạo hành trẻ em của mình, chị ngoan ngoãn làm thủ tục cho tôi làm mẹ của bé Hoa trên danh nghĩa và chị sẽ không liên can gì. Sau đó, chị dần dần lạnh nhạt với bé Hoa. Con bé cũng biết rằng bây giờ mẹ của bé là tôi nên chả thèm ngó ngàng tới chị, nhưng tôi biết, con bé cũng rất thương mẹ nó. Đợi tới khi chị rời khỏi chung cư với một người đàn ông, bé Hoa lại bật khóc nức nở.

    Con bé tội nghiệp, tôi thầm hứa sẽ đối xử tốt với bé nhất có thể.

    The end
     
    Rock DragonThiên hi thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...