Tản Văn Mẹ Ơi Con Muốn Trở Về Những Ngày Xưa - Trúc Xanh

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Trúc Xanh, 9 Tháng hai 2021.

  1. Trúc Xanh

    Bài viết:
    128
    Mẹ ơi! Con muốn trở về ngày xưa

    Tác giả: Trúc Xanh

    Thể loại: Tản văn

    [​IMG]

    Mẹ kính yêu!

    Con biết, bây giờ mẹ đang rất giận con, rất buồn lòng vì con. Con cũng biết chỉ nói một lời xin lỗi chẳng có ích gì nhưng con vẫn muốn nói với mẹ ba từ này.

    Mẹ ơi! Mẹ có thể đừng giận con nữa có được không, bởi vì con rất đau lòng, tim con đang rất đau. Và con biết mẹ cũng đang như vậy. Ngày con quyết định từ bỏ tất cả để bắt đầu cho một khởi đầu mới con đã biết mình là một đứa con gái rất ích kỉ. Nhưng khi ấy, mẹ có biết con đã tự ngụy biện cho bản thân thế nào không? Con đã tự nhủ với lòng mình rằng, bố mẹ nào cũng thương con, nếu con rời đi để bắt đầu cho những thứ mà con thích và thực sự cần, con được vui vẻ và hạnh phúc thì đó không phải là điều bố mẹ mong muốn sao? Nhưng con lại không nghĩ đến nỗi nhớ quay quắt của mẹ mỗi khi bước vào căn phòng trống mà con không có ở đó. Con không biết, mẹ đã trống trải và hụt hẫng thế nào khi mỗi ngày không còn được nghe con ríu rít bao điều như một con chim nhỏ chạy quanh mẹ nữa. Mẹ nói với con, chuyện con rời xa mẹ đi tìm một vùng đất mới tựa như một giấc mơ. Rằng mẹ luôn mong sau một giấc ngủ, buổi sáng thức dậy sẽ vẫn thấy con đang say giấc ngủ bên cạnh như một đứa trẻ năm nào. Mẹ ơi! Thời gian trôi đi mau quá, đứa trẻ năm nào được mẹ cõng trên lưng đi khắp các nẻo đường giờ đã trưởng thành rồi ư?

    Những ngày này, thời tiết rất lạnh con lo cho mẹ nhiều. Con không biết cái chân đau của mẹ thế nào rồi? Trời lạnh thế này có phải mẹ thấy khó chịu lắm đúng không? Có những buổi chiều, đứng từ ban công nhìn ra khu đất trống trước nhà con thấy nhớ mẹ, nhớ nhà da diết. Những lúc ấy con chỉ ước mình có một đôi cánh và được sải cánh bay về nhà. Nhưng mẹ biết không, con nhất định phải vượt qua giai đoạn khó khăn này. Con thực lòng cũng không muốn xa mẹ nhưng con có rất nhiều việc muốn làm mẹ ạ. Con không muốn lãng phí thanh xuân của mình trong sự nhàm chán và sợ hãi. Con có ước mơ, có hoài bão, có lí tưởng và con muốn đi để trải nghiệm, để tìm ra đáp án cho những câu hỏi của cuộc đời mình. Con nghĩ, mẹ sẽ là người hiểu con gái của mẹ hơn ai hết chỉ là mẹ không muốn xa đứa con gái bé nhỏ ngốc nghếch của mẹ thôi, có phải không mẹ yêu của con?

    Chắc mẹ vẫn còn nhớ, nhớ ngày khi con còn nhỏ, vào những ngày trời mưa mẹ đến trường đón con. Con sẽ được mẹ cõng trên lưng và trùm trong một chiếc áo mưa lớn. Con tựa đầu vào tấm lưng ấm áp của mẹ và nghe tiếng mưa rơi một cách thích thú. Thi thoảng con sẽ hỏi rằng chúng ta đã đi đến đâu rồi. Mẹ ơi, con muốn quay trở về ngày đó quá, cái ngày xưa tươi đẹp ấy. Khi đó, con chỉ là một đứa trẻ ngây thơ vô lo vô nghĩ. Có những lúc con thầm ước một điều rất hoang đường, rằng giá như con đừng lớn lên, giá như con cứ mãi là một đứa trẻ của năm đó thì tốt biết bao. Con đúng là đứa con gái rất ngốc nghếch phải không mẹ? Có thể chính vì con cứ ngây ngô như vậy nên mẹ rất lo lắng khi con xa mẹ. Nhưng mẹ phải tin tưởng rằng, con gái mẹ bây giờ đã tiến bộ rất nhiều, trở nên mạnh mẽ rất nhiều. Mẹ có nghĩ rằng, hãy cứ để con đi và trải nghiệm, để con có thể thay đổi và hoàn thiện bản thân. Vậy nên, mẹ hãy để cuộc sống dạy cho con những điều mà ở trường học con chưa được biết tới.

    Không hiểu sao những ngày này trong những giấc mơ của con vẫn luôn xuất hiện hình ảnh con và mẹ ngoài cánh đồng ấy. Cánh đồng lúa nhà mình, mẹ đi trước con lẽo đẽo theo sau. Buổi chiều hoàng hôn buông xuống, bóng con và bóng mẹ hòa vào làm một.

    Mẹ! Con nhớ mẹ!
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...