[Bài Thơ] Mẹ - Ngô Duy Minh Triết

Thảo luận trong 'Thơ Ca' bắt đầu bởi Nguyễn Nguyễn, 1 Tháng bảy 2018.

  1. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    Mẹ hay nói không bao giờ mẹ mệt

    Nhưng con lặng nhìn thấy vai mẹ đang run

    Mẹ nói với con rằng mẹ chẳng bị đau

    Mà con thấy tay mẹ hằn vết đỏ

    ***

    Gánh nặng đời mẹ nuôi con từ nhỏ

    Những nhọc nhằn cứ lấy mất tuổi xuân

    Cứ lấy mất của mẹ những yên thân

    Và trả lại những hằn sâu trên trán

    ***

    Và trả lại đôi tay sần chai sạm

    Mưa nắng đời mẹ cõng cả đời con

    Nắng đỏ trời mẹ nghiêng nón che con

    Bờ vai nhỏ như to bằng vũ trụ

    ***

    Mưa lạnh về mẹ lo con mất ngủ

    Gió ì ầm giông tố thốc ngoài kia

    Me dịu dàng ôm ấp con giữa khuya

    Ôi tay sạm sao mềm hơn gấm lụa

    ***

    Con lớn dần mẹ đổi bằng phai tóc

    Con mạnh dần mẹ đổi bởi còng lưng

    Con khôn dần mẹ đổi hết tuổi xuân

    Con một tuổi mẹ hao mòn một tuổi

    ***

    Cuộc đời thì cứ hay làm hắt hủi

    Con đau buồn vẫn có một bàn tay

    Con ngã quỵ vẫn có một bờ vai

    Vai mẹ ấm che đời con khôn lớn..
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...