Review Phim Mẹ Ma Than Khóc - Mikki Daughtry, Tobias Iaconis

Thảo luận trong 'Nhạc - Phim' bắt đầu bởi Gió Mèo, 24 Tháng mười 2020.

  1. Gió Mèo

    Bài viết:
    13
    [​IMG]

    THE CURSE OF LA LLORONA - MẸ MA THAN KHÓC

    Có lẽ đây không phải bài review đầu tiên nhưng mình chọn một góc nhìn tương đối khác để review về bộ phim kinh dị này.

    Có tiết lộ nội dung phim, mong các bạn thông cảm.

    Không tính đến mấy miếng jumpscare vì phim kinh dị nào cũng có và khá là tốt luôn. Hiệu quả làm mình giật mình khá là hay, kiểu là nghe tiếng động là biết sắp có gì xuất hiện rồi mà vẫn bị giật mình ấy.

    Rồi giờ qua nội dung. Với riêng mình thì nhìn chung cũng ổn, cũng dựa trên câu chuyện dân gian, nhưng điểm mình quan tâm là mấy chi tiết trong phim cơ.

    Đại loại như nhân vật "Mẹ ma" đi, vừa đáng sợ nhưng cũng vừa đáng thương. Lúc sống thì cũng từng hạnh phúc, từng bị phản bội, từng hóa rồ rồi hành động sai lầm để ăn năn cả một kiếp người và hơn thế nữa. Cảnh mở đầu phim là một giai điệu khá êm tai, sau đó là hình ảnh một gia đình hạnh phúc, nhưng như người ta thường nói: "Trước cơn bão mặt biển thường dịu êm". Bi kịch của "Mẹ ma" bắt đầu rất nhanh sau đó. Liệu hình ảnh đó là nhìn từ góc độ của bà ta hay từ góc độ của một ai khác? Đứa trẻ chỉ đi tìm mẹ, và anh/em trai của mình, nó không tìm ba vì ba nó đã bỏ đi rồi..

    Tiếng khóc của Mẹ ma vang lên mỗi khi gặp một đứa trẻ - mục tiêu của bà ta. Tiếng khóc đó là sự hối hận, căm thù, tuyệt vọng hay chỉ là sự nuối tiếc cho một mảng ký ức đẹp lúc xưa? Bà ta đã bắt bao nhiêu đứa trẻ trong suốt từng ấy năm, bà ta đã gieo nỗi đau mất con cho biết bao người mẹ khác, như cái cách mà ta thường nghĩ: "Nếu tôi không hạnh phúc, người khác cũng phải chịu nỗi bất hạnh như tôi."

    Lại nói đến nhân vật Patricia (hình như thế), người mẹ đó gần như hóa điên khi biết con mình sắp bị bắt đi, bà đã làm tất cả để bảo vệ con mình nhưng cuộc đời thường trớ trêu, dù làm gì đi nữa thì chúng cũng đi theo tiếng gọi của "Mẹ ma". Patricia hóa điên thật sự, sự thù hằn và nỗi đau mất mát dường như biến cô ta thành quỷ dữ, tự buông mình cho lời thỉnh cầu ma quỷ, buộc Anna (nhân vật chính) chịu cùng sự mất mát như mình. Có lẽ cô ta khá là đáng trách nhưng theo mình, đó hoàn toàn là tâm lý bình thường của một người mẹ, khi rõ ràng là chỉ chút nữa thôi đã bảo vệ được cho con mình nhưng một người dưng lại phá hỏng kế hoạch bảo vệ đó. Nghĩ mà xem, ai mà lại không căm phẫn kẻ gián tiếp hại chết con mình chứ?

    [​IMG]

    Rồi đến hai đứa con của Anna, chúng thật sự rất dũng cảm, dũng cảm hơn cả phần của mẹ mình vì chúng hiểu từ lúc ba chúng qua đời thì chúng chính là nguồn sống, là nguồn lực duy nhất của mẹ. Hai đứa trẻ ấy còn rất thông mình, chúng biết cách tìm ra hi vọng sống cho bản thân. Có lẽ có những cảnh người xem có thể trách bé gái, nhưng thử nghĩ xem, đó chỉ là một đứa trẻ, và thứ mà nó cố nhặt lại chính là lời nói cùng hình ảnh của ba nó, với Sam, đó là món quà, là thứ duy nhất có thể tiếp thêm sự gan dạ cùng an ủi cho nó. Thế thì nó nhặt lại con búp bê đó có gì sai không? Không đâu, vì mất con búp bê cũng như mất mối liên kết duy nhất giữa nó và người ba của nó.

    Về Chris - một người anh trai thực sự, nó cũng biết sợ vậy, nhưng nó biết gác lại nỗi sợ để bảo vệ em gái và làm chỗ dựa tinh thần cho mẹ nó. Hơn nữa, Chris còn là một cậu nhóc đủ thông mình nhưng không phải kiểu già đời mà rất tự nhiên.

    Ok, giờ nói về mấy thứ mình tự cảm nhận được hen. Thứ nhất, thế lực ma quỷ cũng cần con người tiếp sức, kiểu như chính con người làm những điều thu hút ác quỷ (nếu không có sự điên rồ của Patricia liệu "Mẹ ma" có vào được nhà)

    Thứ hai, nỗi sợ hãi không ai không trải qua và sợ không có gì đáng xấu hổ. (Lời Anna nói với hai đứa con của mình)

    Thứ ba, tập tin tưởng, tin vào lời con trẻ, có một đức tin, một niềm tin nào đó. (Đây chính là sự chuyển biến của Anna)

    Thứ tư, đừng để nỗi đau che mờ đi lí trí, nếu "Mẹ ma" đủ tỉnh táo sau khi bị chồng mình phản bội, có lẽ chuyện dân gian này đã không có. Nếu Patricia đủ bình tĩnh, cô đã không suýt chút nữa làm ra chuyện khiến mình phải ám ảnh cả đời..

    Tóm lại, nhìn chung qua La Llorona, mình nhận thấy điều này. Khi quá tuyệt vọng, con người ta dễ đánh mất đi những thứ quan trọng của mình, để rồi phải ăn năn và lạc lõng trong chính thế giới của mình và buộc mình phải bán linh hồn cho quỷ dữ, không thể quay đầu được nữa. Ngoài ra, một chút kí ức đẹp đẽ cũng có thừa sức kéo bản thân về bản tính tốt đẹp vốn có của mình.

    Không biết sau màn giới thiệu tên diễn viên còn cảnh gì không nhưng cái kết của phim làm mình nhớ ngược lại cảnh mở màn, cũng tươi sáng như vậy, cũng êm đềm như vậy, cũng có tiếng cười đùa của trẻ con như vậy, kiểu như một cái vòng lặp ấy, cuối phim có cảnh Anna nhìn vào vũng nước, nhưng vũng nước này trong, không đặc sệt như vũng nước gắn liền với "Mẹ ma", có thể nói là linh hồn "Mẹ ma" đã được thanh tẩy, bà ta đã tìm thấy những đứa con thực sự của mình hoặc là "Mẹ ma" này biến mất, biết đâu, ngoài kia lại có một "Mẹ ma" khác..

    Hihi, mình thấy phim ổn, mà có vài review trên mạng đánh giá không cao lắm, nhưng kệ, mình coi mình thích là được rồi hen.

    Lẽ ra trong đầu nhiều suy nghĩ lắm mà viết không có bao nhiêu. Nói chung, không biết từ khi nào mình thích phim kinh dị nữa, chắc là từ lúc nhìn ra mấy thứ ý nghĩa be bé nên mình mê dòng phim này luôn.

     
  2. Đăng ký Binance
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...