[Bài Thơ] Mây Và Sóng - Ra Bin Đra Nát Ta Go

Thảo luận trong 'Thơ Ca' bắt đầu bởi Thanh Nhã Mộng Phạn, 29 Tháng tư 2019.

  1. Mẹ ơi, trên mây có người gọi con:

    "Bọn tớ chơi từ khi thức dậy cho đến lúc chiều tà. Bọn tớ chơi với bình minh vàng, bọn tớ chơi với vầng trăng bạc".

    Con hỏi: "Nhưng làm thế nào mình lên đó được?".

    Họ đáp: "Hãy đến nơi tận cùng trái đất, đưa tay lên trời, cậu sẽ được nhấc bổng lên tận tầng mây".

    "Mẹ mình đang đợi ở nhà" – con bảo – "Làm sao có thể rời mẹ mà đến được?".

    Thế là họ mỉm cười bay đi.

    Nhưng con biết có trò chơi thú vị hơn, mẹ ạ.

    Con là mây và mẹ sẽ là trăng.

    Hai bàn tay con ôm lấy mẹ, và mái nhà ta sẽ là bầu trời xanh thẳm.

    Trong sóng có người gọi con:

    "Bọn tớ ca hát từ sáng sớm cho đến hoàng hôn. Bọn tớ ngao du nơi này nơi nọ mà không biết từng đến nơi nao".

    Con hỏi: "Nhưng làm thế nào mình ra ngoài đó được?".

    Họ nói: "Hãy đến rìa biển cả, nhắm nghiền mắt lại, cậu sẽ được làn sóng nâng đi".

    Con bảo: "Buổi chiều mẹ luôn muốn mình ở nhà, làm sao có thể rời mẹ mà đi được?".

    Thế là họ mỉm cười, nhảy múa lướt qua.

    Nhưng con biết trò chơi khác hay hơn.

    Con là sóng và mẹ sẽ là bến bờ kì lạ,

    Con lăn, lăn, lăn mãi rồi sẽ cười vang vỡ tan lòng mẹ.

    Và không ai trên thế gian này biết mẹ con ta ở chốn nào.

    (Nguyễn Khắc Phi dịch)
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...