Mày Quên Thương Mày Rồi Tác giả: U Độc Lệ Quân 鬱毒樂君 Thể thơ: Thơ tám chữ .. Xin lỗi nhé, tôi quên bản thân rồi Đừng buồn nghe, tôi vô ý chút thôi Dạ dày đau, gan khóc than với phổi Dừng lại mau, bia tàn phá quá rồi. Xin mày đấy, hãy nghĩ cho mày đi Khi cắt táo, mày cắt tay mày đấy Băng gâu đâu, sao không chịu đi lấy Máu chảy rồi, mày không thấy đau sao? Bỏ bia đi, ngày nay chưa ăn gì Mày ngu à, dạ dày khóc rồi đó Thà no men mày không lo cơm gạo Thủng dạ dày, mày còn sống nổi sao? Tỉnh lại ngay, hôm nay mày thiếu ngủ Ngất nữa rồi, tự làm khổ mày thôi Trong bệnh viện một thân mày lãnh đủ Trở về nhà, túi chẳng còn một xu. Tập trung đi, nếu mày còn muốn sống Đang đi làm, phải chú ý biết không Nay hỏng việc, mai vết thương một đống Tính đóng quan xong chôn cất luôn à? Mở mắt ra, nấu gói mỳ thôi mà Bỏng tay rồi, sao mày hậu đậu quá Thuốc không bôi nhưng còn sức quậy phá Lấy kim đâm, tự "tra tấn" làn da.. Là dao lam nhưng không dùng như thế Cảm giác đau mặc dù cũng rất phê Tay chân mày nhiều sẹo nhìn thấy ghê Mày không chê nhưng đừng làm như thế.. Siro đỏ không đặc đâu, loãng đấy Nhìn thấy không, cái xác mày quá gầy Đây mạch máu vài lít siro đỏ Trân trọng vào, đừng đổ bỏ siro. Đang đi đường sao lao vào ô tô Mày điên à, đang đi xe trên phố Muốn ngày này năm sau là ngày dỗ Nên điên dồ nằm dưới lốp ô tô. Tao lạy mày hãy tỉnh táo lên ngay Thấy nguy hiểm thì vác xác mà chạy Ai như mày cứ lao vô hứng hết Chết tan xương mới sướng lòng mày sao? Thôi đi nào, tất cả là ảo giác Đừng tin vào cơn bão táp cấp cao Bao đau thương xin cứ xem là rác Đừng ngu si, tàn ác xé xác mày. Không sao rồi, vốn xác còn nguyên vẹn Đen vô cùng thân bệnh tật thuốc men Mấy loại bệnh trước lạ nhưng sau quen Tim gan phổi, có chỗ nào còn tốt? Thân xác này mày hành hạ đủ chưa Giờ chữa trị e là không kịp nữa Nhìn trời mưa rồi nhìn vết dao cứa Chút phẩm màu nhuộm đỏ cả nước mưa. Tôi chỉ muốn nói về sự bỏ bê bản thân. Vì không quan tâm đến cảm nhận của mình, lơ đãng trong việc quan tâm và chăm sóc bản thân. Bệnh tật sẽ xuất hiện. Nếu bạn không chú ý sức khỏe, cơ thể sẽ khóc vì sự vô tâm của bản. Tôi không chỉ nhắc đến nỗi đau thể xác. Tôi cũng muốn nói đến vết thương tâm thần. Nếu không phát hiện và chữa trị kịp thời, bạn có thể mất cả quá khứ, hiện tại và tương lai. Đừng dày vò chính mình nữa. Bạn hãy học cách chữa lành, học cách để yêu thương tinh thần của mình hơn. Tất cả những nỗi đau đeo bám lấy bạn. Nó đang hút lấy sinh khí của bạn. Công việc của bạn là bỏ nó xuống, đánh bại nó đi. Bạn có quyền được sống lành mạnh, vui vẻ hơn. Thế giới này vốn chẳng hiền lành như vẻ bề ngoài của nó. Nó ác lắm. Tàn nhẫn và hung bạo. Bạn phải kiên cường, mạnh mẽ mới có thể chống chọi lại thứ đáng sợ này. Kiếp người là kiếp khổ nhất rồi. Tính ra thì làm người mới là hình thức tra tấn tàn ác nhất của tạo hóa nhỉ. "Mày điên rồi, cố chấp không buông nổi Chuyện qua rồi, tiếc nuối cũng muộn thôi Khóc làm chi cho mỏi mi đau mắt Nghĩ làm gì để quặn thắt con tim." 鬱毒樂君 HẾT 鬱毒樂君