MÂY ĐEN GẶP TRĂNG SÁNG Tác giả: Đinh Mặc Thể loại: Hiện đại, trinh thám, viễn tưởng, HE Tình trạng: Đã xuất bản Lần đầu tiên biết đến cuốn tiểu thuyết MÂY ĐEN GẶP TRĂNG SÁNG là do đứa bạn thân hào hứng giới thiệu: "Quyển sách này hay lắm, phần mở đầu cực kỳ hấp dẫn." Sau đó thấy lời giới thiệu ghi "Cặp đôi anh thợ máy trầm tĩnh và tác giả nữ đáng yêu" mình đã thấy hơi hoảng hốt, bởi lúc trước các tác phẩm của Đinh Mặc đều là những câu chuyện căng thẳng nghẹt thở, rung động lòng người, lần này tác giả định đổi phong cách viết sao? Khoảnh khắc mở sách ra, mình phát hiện MÂY ĐEN GẶP TRĂNG SÁNG vẫn là thể loại trinh thám vốn đã trở thành thương hiệu của Đinh Mặc, nhưng lại pha trộn thêm một số yếu tố kỳ ảo viễn tưởng, hơn nữa tác giả sử dụng ngôi thứ nhất với hai góc nhìn riêng biệt của hai nhân vật chính. Mình thật sự bất ngờ và bị hấp dẫn ngay lập tức. Trước giờ mình vốn không thích các cuốn sách dùng ngôi kể thứ nhất, mặc dù khi đó nội tâm nhân vật sẽ có chiều sâu hơn, nhưng mình vẫn cảm thấy có chút gượng gạo, không được tự nhiên. Nhưng dưới ngòi bút của Đinh Mặc, cảm giác ấy lại không hề có. Ngược lại, những trang sách ngập tràn sự thoải mái, thong dong, câu chữ giản dị mạch lạc mà ẩn chứa bao sức mạnh. Nếu bắt buộc phải nói Đinh Mặc có điểm gì thu hút nhất thì mình chỉ có thể khẳng định rằng, bởi vì cô ấy là Đinh Mặc, hai chữ này chính là sự hấp dẫn lớn nhất. Từ "Hãy nhắm mắt khi anh đến", "Thời gian tươi đẹp của anh và em" cho tới cuốn sách mới nhất là "Mây đen gặp trăng sáng", tác giả chưa từng khiến mình thất vọng. Thật ra mình không đọc quá nhiều truyện trinh thám, nhưng nghĩ kỹ mới phát hiện, gần như những cuốn sách trinh thám mình đọc đều là của Đinh Mặc, thật sự khi đọc rất sợ hãi nhưng vẫn không thể dừng lại được. Ngày 23 tháng 6 năm 2016, chiếc du thuyền Điền Mỹ Nhân đã mang Ô Ngộ bước vào cuộc đời Đàm Giảo, việc không ngừng xuyên qua các thời không khác nhau càng khiến họ hiểu và yêu nhau hơn. Hai trục thời gian, một cái đi về phía trước với nhịp điệu bình thường, một cái liên tục lùi về sau cho đến khi giao nhau.. Thời gian đổi thay, ký ức mơ hồ, sau khi gấp cuốn sách lại, mình phải cảm thán sao Đinh Mặc lợi hại thế? Mình hệt như người lạc vào một thế giới kỳ lạ, tận mắt nhìn thấy bầy chim đen hay con nhện khổng lồ, cảnh tượng Ô Ngộ toàn thân đẫm máu và Đàm Giảo không ngừng run rẩy dường như xảy ra ngay trước mắt, khiến mình cũng cảm thấy lo lắng, bất an như hai người họ. Mỗi nhân vật trong cuốn sách đều có cảm xúc sống động và tình cảm chân thật, họ đều là những người bình thường, bình thường đến nỗi bên cạnh chúng ta đều tồn tại những người như thế. Không có Bạc Cận Ngôn IQ cao ngất, không có Lâm Mạc Thần thủ đoạn kinh doanh như sấm vang chớp giật, Ô Ngộ chỉ là một nghiên cứu sinh gia cảnh nghèo khó có chí tiến thủ, sau khi gia đình gặp biến cố thì một lòng muốn truy tìm hung thủ; còn Đàm Giảo là một tác giả viết truyện trinh thám có chút tiếng tăm trên mạng; ngay cả Ngôn Viễn, Trần Tinh Kiến cũng là những người chúng ta có thể dễ dàng bắt gặp trên đường.. "Những thứ viết bằng tâm huyết nhất định khiến người khác rung động sâu sắc", quả là như vậy, Đinh Mặc đã dùng những lời lẽ chân thành nhất để đi vào lòng độc giả. Dưới ngòi bút của Đinh Mặc, những người bình thường này gặp gỡ và tác động lẫn nhau, tạo thành những phản ứng hóa học đặc thù. Ngay từ những trang chữ đầu tiên, tác giả đã khéo léo đan cài một vài chi tiết đầy ẩn ý trong mạch vận động của câu chuyện. Qua lời phân tích vu vơ của Đàm Giảo, những nhân vật, những mốc thời gian mà chúng ta chưa từng chú ý đã kết nối thành một tấm lưới khổng lồ mà ở trong tấm lưới đó, chúng ta chẳng thể nhìn thấy đường biên giới. Cả quyển sách không hề có một chi tiết dư thừa, nhìn qua có vẻ như Ngôn Viễn chỉ là một nhân vật phụ mờ nhạt, nhưng bởi vì bầy chim đen mà Ô Ngộ và Đàm Giảo mới phát hiện ra sự bất thường, sau đó cố gắng làm thay đổi lịch sử khi trở về quá khứ. Các chi tiết hoàn hoàn đan xen, gắn kết, cho dù chỉ là hình ảnh thoáng qua của một người đi đường cũng không thể bỏ qua, sự u ám, vặn vẹo của nhân tính bị bóc trần dưới ánh mặt trời. Từ thuở "Mây tan rồi trăng nào có hay" đến hiện tại "Tình mây sâu đậm trăng còn cầu chi."... " Hiện tại của tôi là quá khứ của họ", tới đây màn sương mù đã hoàn toàn tan biến, đây mới là điểm cuối của thời gian. "Sinh mệnh của Đàm Giảo dừng lại ở một khắc đó", cho nên chỉ chớp mắt đã qua một năm. Có lẽ Đàm Giảo cũng cảm nhận được điều ấy và không ngừng hỏi: "A ngộ, A Ngộ, anh sẽ không quên em chứ?" Bạn sẽ phát giác ở những chương cuối cùng, Đàm Giảo tỏ ra vô cùng lý trí, dường như cô biết kiếp nạn sắp giáng xuống, hơn nữa lúc phân tích vụ án cô cũng không còn vẻ hưng phấn kích động như trước mà đượm chút trầm lắng, nặng nề. Mùng 1 tháng 8 năm 2017, tuyến thời gian trở lại bình thường, mùng 2 tháng 8 hai người hội ngộ. Ô Ngộ từng nói: "Cô ấy như vầng thái dương bé nhỏ, là mặt trời duy nhất trong thế giới của tôi." Vậy nên Đàm Giảo mới có thể xúc động nói rằng: "Ô Ngộ, hóa ra từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, anh chưa từng từ bỏ việc kiếm tìm em." Tình yêu của họ trải qua khó khăn sinh tử, thế nhưng lại son sắt, bền bỉ, giống như một tín ngưỡng khiến cho chúng ta tin vào. Rồi "mây đen" cũng gặp được "trăng sáng", mỗi người trong cuộc đời rồi cũng sẽ gặp được ánh trăng của bản thân, nguyện hết mình theo ánh trăng rực rỡ ấy. Nguồn: Mẫn