Trọng Sinh Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Loạn Liêu! - Vân Phi Mặc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Mỗ Nguyệt, 30 Tháng năm 2020.

  1. Mỗ Nguyệt

    Bài viết:
    0
    Mau xuyên nghịch tập: BOSS Thần bí, đừng loạn liêu

    Tác giả: Vân Phi Mặc

    Editor: Mỗ Nguyệt.

    Thể loại: Trọng sinh, Cổ đại, Hệ thống, Ngôn tình, 1vs1, BOSS, sủng, sảng văn, hài, v. V..

    [​IMG]

    Giới Thiệu [wikidich]:

    Nữ chủ: Hệ thống, ngươi nói hoàn thành tốt nhiệm vụ là có thể thành công trở về, lại kèm theo đại BOSS phía sau là thế nào?

    Hệ thống: 【 Đang giả chết.. 】

    Nữ chủ cả giận nói: Ngươi lại giả chết, có tin ta chụp chết ngươi hay không!

    Hệ thống: 【 Kiên quyết giả chết.. 】

    BOSS Phúc hắc: Ngoan, lão bà nghỉ ngơi đi, chuyện nhỏ cỡ này hãy để vi phu làm.

    Hệ thống: 【Lệ rơi đầy mặt giả chết tới cùng.. 】

    Đây là một hệ thống chuyên hố người, mang cái tên đẹp đẽ là vì trợ giúp nữ chủ báo thù, sự thật là hố nữ chủ một phen. Đem nàng đẩy đến trước mặt vị BUG chuyên môn gây họa, bị đại BOSS hắc ám mang chuyện xưa ra thành tai họa.

    【 sủng văn, 1v1, sảng văn, nhẹ nhàng khôi hài 】

    Giới thiệu

    【 Đã hoàn / chưa hoàn edit】


    Hệ thống: Đụng phải nam nhân cặn bã thì làm thế nào?

    Bắc Vũ Đường: Diệt.

    Hệ thống lại hỏi: Vậy đụng phải BOSS?

    Bắc Vũ Đường trực tiếp chạy!

    Ngược tra nam, Bạch Liên Hoa, Bắc Vũ Đường nàng rất lành nghề.

    Ngược boss.. Cái gì.. Vẫn là thôi đi!

    Đại BOSS lực chiến đấu quá cường đại, hạng tôm tép như nàng chạy vẫn là thượng sách.

    BOSS đại nhân nào đó: Nương tử, muốn diệt ai, để vi phu đến giúp.

    Bắc Vũ Đường hưng phấn đáp: Hệ thống.

    Hệ thống :(Lệ rơi đầy mặt giả chết)

    【 Sủng văn, 1v1, sảng văn, nhẹ nhàng khôi hài 】

    Link Góp ý và Thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Truyện Edit Của Mỗ Nguyệt
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Mỗ Nguyệt

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Sống không bằng chết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một gian thấp bé tối tăm trong căn phòng bằng cỏ tranh đang tản ra một mùi vị hôi tanh, mùi tanh tưởi bắt nguồn từ một vật thể màu đen trong phòng, nhìn kĩ, thì ra là một người toàn thân dơ bẩn.

    Người nọ trên mặt đều bị những vết sẹo khủng bố che kín, từng vết chém khắc ngang dọc trên mặt nàng, vết đao lấp kín toàn bộ gương mặt, miệng vết thương bởi vì nhiễm trùng tạo thành nước mủ ghê tởm, sâu bên trong những vết thương đã nhiễm trùng mơ hồ có thể nhìn thấy những con dòi trắng bò ở chỗ thịt thối.

    Bắc Vũ Đường há mồm, miệng không thể tự phát ra âm thanh, bởi vì trong khoang miệng đã bị người rút đầu lưỡi đi, ngay cả thân mình đều không thể nhúc nhích một phân.

    Xương cốt toàn thân nàng, bị người đập nát từng chút từng chút một.

    Bắc Vũ Đường đến nay không thể quên, đau đớn trong xương cốt, đau đớn kia đã tạo thành dấu vết thật sâu trong linh hồn của nàng.

    Chết, nàng không có lúc nào là muốn chết.

    Ông trời lại cố tình khiến nàng sống người không ra người quỷ không ra quỷ.

    Cửa gỗ đơn sơ bị người nặng nề đẩy ra, ánh sáng chói lóa từ bên ngoài chiếu vào. Bắc Vũ Đường híp mắt, nhìn bóng người đi từng bước một về phía mình, trong mắt, trong lòng dâng lên hận ý ngập trời.

    "Nơi này cũng thật là hôi thối." Thanh âm nũng nịu phát ra từ một nữ tử dáng có dáng vẻ nhỏ xinh, diện mạo thanh tú. Nữ tử che mũi miệng, vẻ mặt ghét bỏ nhìn vật thể dơ bẩn trong phòng kia.

    "Tiểu thư, nơi này có cái đồ đê tiện kia ở, đương nhiên là thối tha rồi." Nói chuyện chính là một nam nhân trẻ tuổi, dáng người nhỏ gầy, vẻ mặt lấy lòng mà nói.

    "Nàng chính tỷ tỷ tốt của ta" Ánh mắt ghét bỏ của Cố Phiên Nhiên xẹt qua trên người Bắc Vũ Đường.

    "Tự nhiên là." Vừa nói, một chân nam nhân đá mạnh vào trên thân thể mềm như không xương của nàng.

    Bắc Vũ Đường từ lâu đã không cảm giác được đau đớn, tùy ý để nam tử kia giẫm đạp tàn phá thân hình nàng. Cho dù chính nàng muốn phản kháng, cũng vô lực.

    Bắc Vũ Đường yên lặng chịu đựng đau đớn, một chân lại một chân đạp trên người nàng, thỉnh thoảng có máu loãng đen nhánh từ miệng vết thương sinh mủ của nàng chảy ra. Ánh mắt nàng chăm chú nhìn chằm chằm Cố Phiên Nhiên, thấy đáy mắt tràn ngập hứng thú của nàng ta, hận ý ngập trời từng chút một cắn nuốt linh hồn của nàng.

    "Đem mặt nàng nâng lên cho bản tiểu thư nhìn xem."

    Nam nhân nghe lệnh, dùng mũi chân nâng mặt nàng lên, một khuôn mặt khủng bố ghê tởm thình lình xuất hiện trước mọi người. Cố Phiên Nhiên giống như bị khuôn mặt hư thối của nàng làm cho sợ hãi, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vẻ mặt ghê tởm kia.

    Đôi mắt nửa mù của Bắc Vũ Đường, gắt gao nhìn chằm chằm vào vẻ mặt ngây thơ luôn tươi cười kia

    Nhu nhược động lòng người đến đâu, khuôn mặt khiến người trìu mến cỡ nào. Chính là gương mặt này, luôn ở trước mặt người khác bày ra bộ dáng nén giận, làm tất cả mọi người đều đứng về phía nàng ta.

    "Cái ánh mắt đó của ngươi là gì hả?" Nam nhân hung hăng đạp một cước, khiến mặt nàng lệch về một bên.

    "A Vượng, ngươi đi ra ngoài trước, ta có chút lời nói phải nói đối với tỷ tỷ tốt của mình."

    A Vượng chần chờ, "Tiểu thư, nếu tiện nhân này làm người bị thương, nô tài.."

    Cố Phiên Nhiên cất giọng đánh gãy lời hắn nói, "Ta tin tưởng tỷ tỷ sẽ không."

    Bắc Vũ Đường nghe nàng ta dối trá nói, trong lòng cười lạnh liên tục. Đến lúc này, nàng ta còn muốn diễn.

    Bộ dạng này của nàng, nếu có thể còn một phần năng lực công kích, cho dù chết nàng cũng liều mạng cắn chết tiện nhân kia.

    Sau khi A Vượng rời đi, trong phòng chỉ có hai người các nàng.

    Cố Phiên Nhiên tràn đầy hứng thú trào phúng mà cười, "Ngươi hiện tại có phải hận không thể giết ta hay không."

    Không, không phải hận không thể giết ngươi, mà là hận không thể uống máu, ăn thịt, lột từng lớp da của ngươi!

    "Nhìn xem, ánh mắt thù hận thật xinh đẹp cỡ nào." Cố Phiên Nhiên cười nhạo, không thèm để ý một chút nào ánh mắt đầy hận ý của nàng, "Ngươi đừng hy vọng Trung Võ hầu sẽ đến cứu ngươi, phụ thân cùng ca ca ngươi đã trên đường đi biên cương trước rồi, thực mau bọn họ liền sẽ chết trận trên sa trường."
     
    HiềnAnNicola Angela thích bài này.
  4. Mỗ Nguyệt

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Sống không bằng chết (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bắc Vũ Đường trợn to con mắt nửa mù, trong lòng dâng lên từng đợt sóng sợ hãi ngập trời

    Rốt cuộc giữa các nàng có thù gì, oán gì, nàng ta vì sao lại muốn đối phó nàng, đối phó cả người nhà nàng.

    Nàng muốn hỏi là vì cái gì?

    Cố Phiên Nhiên vừa lòng nhìn nàng tản mát hơi thở tuyệt vọng, đáy mắt, ý cười trên khóe môi càng ngày càng đậm.

    Thống khổ, tuyệt vọng đi!

    Ha ha, nàng ta chính là muốn cho nàng đến chết cũng không thể an giấc ngàn thu.

    Cố Phiên Nhiên cười đến tùy ý, "Ngươi biết ta ghét ngươi nhất ở cái gì sao? Ta chán ghét gương mặt kia của ngươi, chán ghét ngươi tài tình, càng chán ghét gia thế của ngươi."

    Nói rồi, ánh mắt của nàng ta trở nên sắc bén, "Đại tiểu thư, con gái ruột thịt của Trung Võ hầu, đệ nhất mỹ nhân Nam Đường Quốc, kết hôn với Đường Cảnh Ngọc, nhiều người hâm mộ đến cỡ nào. Đáng tiếc, Đường Cảnh Ngọc yêu chỉ có ta, ngươi chẳng qua là một kẻ đáng thương."

    "Cảnh Ngọc cưới ngươi, chỉ là vì binh quyền của phụ thân ngươi. Không nghĩ tới ngươi, đồ ngốc này, tự cho rằng Cảnh Ngọc yêu ngươi. Thật là buồn cười."

    "Phụ thân ngươi nếu có thể trợ giúp Cảnh Ngọc, để hắn sử dụng. Có lẽ còn có thể giữ ngươi sống lâu thêm một hai năm, đáng tiếc, ngươi phụ thân rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Ngươi muốn trách, thì đều trách phụ thân ngươi không biết tốt xấu."

    Lúc này ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, cùng với thanh âm của A Vượng.

    Cố Phiên Nhiên nhìn thoáng qua ngoài phòng, đúng lúc phát ra một tiếng tiếng thét chói tai.

    "..."

    Cửa bị người đẩy ra thật mạnh, nam nhân tuấn mỹ một thân vũ khí hiên ngang vội vàng đạp cửa xông vào, vẻ mặt hoảng sợ, môt tay ôm Cố Phiên Nhiên vào trong ngực lui về sau.

    Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy trong ngực đau, một đôi chân mạnh mẽ đá nàng bay lên trên tường, rồi nặng nề mà rơi xuống.

    Bắc Vũ Đường nhìn người tới, nhìn người đã từng đối với mình ôn nhu mềm mỏng, nam nhân đã từng thề non hẹn biển, lúc này ôm nữ nhân kia, không nói nên lời châm chọc.

    "Bắc Vũ Đường, ngươi tiện nhân này, đến bây giờ còn dám ra tay với Nhiên Nhiên."

    "Cảnh Ngọc, tỷ tỷ không có, ngươi không nên trách nàng, là ta quá nhát gan." Cố Phiên Nhiên giữ chặt vạt áo nam nhân, mềm yếu không xương dựa sát vào trong lòng ngực hắn.

    "Nàng quá thiện lương." Đường Cảnh Ngọc sủng nịch mà nhẹ chạm vào mũi nàng ta.

    Nhưng khi hắn quay đầu, đôi mắt hung ác nham hiểm thâm trầm, chán ghét nhìn trước nữ nhân dơ bẩn không chịu nổi trước mặt.

    Bắc Vũ Đường muốn cười, lớn tiếng cười, chỉ tiếc không có đầu lưỡi, chỉ có thể phát ra âm thanh y y ô ô. Bộ dáng hiện tại này của nàng, khinh nhục thế nào được nữa?

    Bắc Vũ Đường nhắm mắt lại, không nghĩ đến việc nhìn đôi cẩu nam nữ này.

    "Loại địa phương này nàng vẫn là đừng nên tới."

    Đường Cảnh Ngọc ôm Cố Phiên Nhiên đi ra ngoài, không bao lâu, liền nghe được ngoài cửa truyền đến giọng nam mạnh mẽ.

    "Vương gia, người bên trong xử lý như thế nào?"

    "Chấm dứt."

    "Thi thể kia thì xử lí ra sao?"

    "Loại sự tình này còn muốn ta dạy ngươi. Bên ngoài không phải có rất nhiều chó hoang sao, cho chúng nó thêm thức ăn đi."

    Lời nói Đường Cảnh Ngọc từng câu từng chữ rõ ràng truyền vào trong tai nàng, tâm đã chết lặng, sớm đã không cảm thấy đau lòng. Nàng chỉ hận chính mình có mắt không tròng, mới có thể vì loại nam nhân này cô phụ tình cảm của thân nhân cùng bạn tốt.

    A Vượng đi vào trong phòng, móc trong tay vung lên, trực tiếp ném vào trong máu thịt nàng, móc câu sắc bén kéo lấy huyết nhục, đem thân hình nàng đi ra ngoài.

    Thân thể đau đớn, so ra vĩnh viễn kém với đáy lòng hận ý ngập trời, hận ý đem đau đớn che dấu đi.

    Đường Cảnh Ngọc, tâm ngươi chính là thật ngoan độc.

    Ngoài phòng ánh dương chiếu vào trên thân hình bị tàn phá hư thối của nàng, đã bao nhiêu lâu không cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp.

    A Vượng một đường dài kéo đi, vài lần móc từ trong huyết nhục hư thối rơi ra ngoài, hắn ta đen đủi mà phun ra một ngụm nước bọt với nàng.

    * * *

    Lời tác giả

    Ps: 【 Các bạn đáng yêu, ngàn vạn lần không được để màn mở đầu dọa sợ, tuyệt bích văn này là sủng văn, là sủng văn, là sủng văn.. Chuyện quan trọng muốn nói tới ba lần 】

    * * *

    Lời editor:

    Các nàng độc giả, nếu có gì khó hiểu và cần góp ý thì bình luận cho ta biết nha: 3- Tiểu Mỗ.

    Hơn nữa đã làm xong chương kế, thi xong tiểu Mỗ sẽ up ><
     
    HiềnAn, PhungnhabaoNicola Angela thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...