Tản Văn Mặt Trời Lặn Trên Lưng Biển - Hi Hô Háp

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hí Hô Háp, 22 Tháng mười một 2019.

  1. Hí Hô Háp

    Bài viết:
    10
    TẢN VĂN: MẶT TRỜI LẶN TRÊN LƯNG BIỂN

    TÁC GIẢ: HÍ HÔ HÁP


    * * *

    Đài radio phát thanh vang lên: "Xin thông báo bây giờ là 16: 00" . Cũng là lúc"Mặt trời lặn trên lưng biển".

    Dòng người tấp nập, hối hả. Một bản nhạc phát lên dưới khung cảnh hoàng hôn bên bờ biển tạo nên nét chấm phá tuyệt vời cho buổi chiều hôm nay.

    [​IMG]

    Nhịp chảy cuộc sống bắt đầu từ đây. Dòng người chạy bộ rèn luyện thân thể, sức khỏe. Trượt patin là thú vui tuyệt vời của những bạn trẻ đầy năng động. Ở đây, hai bàn tay nắm chặt xiết lấy nhau cùng thủ thỉ tâm tình câu chuyện tình yêu. Sóng vỗ về mạnh mẽ, cơn sóng càng lúc dữ dội khiến lòng tôi càng thổn thức, sóng gió cuộc đời càng trĩu nặng. Cách tốt nhất để xoa dịu nỗi niềm đó là hòa cùng dòng biển để nhờ sóng cuốn đi mọi ưu lo, muộn phiền.

    Trong bức tranh muôn sắc vẹn toàn này, hoàng hôn rực sáng trên lưng biển cũng có đôi chút lãng mãn, tâm tình và vẻ đẹp hữu tình để những đôi bạn trẻ gửi gắm, cùng nhau tay trong tay trao yêu thương, tạo những khoảnh khắc đầy mê đắm lòng người.

    "Đến khi nào ba mẹ đươc bay dù!". Nhìn những cặp bạn trẻ, những người thân yêu trong gia đình bên nhau mà ngậm ngùi thốt lên câu này. Phải chăng thời điểm đó là bao lâu, lúc tôi có tiền hay là ngụy biện cho sự sắp đặt của số phận.

    [​IMG]

    Nét nghệ sĩ trong tôi bên dòng người đông đúc đã làm nổi bật giữa đám đông. Mọi người nhìn tôi ngơ ngác. Một cụ già lạ đã đến bên tôi để tâm tình. Tôi đã thể hiện nỗi sợ hãi, không thốt nên lời, đành ngậm ngùi lặng lẽ nhìn người ra đi dần xa khuất. Bởi lẽ cụ là người nước ngoài, cơ duyên đã không cho chúng tôi hiểu nhau đúng người đúng thời điểm. Thế là một kẻ lạ đã qua đời tôi. Nhưng tôi hi vọng, một ngày nào đó, một người lạ sẽ đem đến cho tôi hạnh phúc.

    Gió biển lồng lộng xuyên qua tận tủy sống, lạnh đến thấu xương. Hoàng hôn cũng đã dần thưa dần, khuất xa trận chân trời. Tôi kéo tấm áo khoác của mình lại, tìm một chút hơi thở ấm áp để sưởi ấm tâm hồn.

    Hôm nay, tôi ra biển không mạng, không internet, không điện thoại, không người thân, bạn bè. Chỉ tôi với tôi để tâm sự, đối mặt với con quỷ trong mình. Để được là chính mình những lúc ít ỏi như vậy. Ngoài kia, tất cả đều sánh đôi, chỉ riêng tôi lẻ bóng. Một mình để tìm lại một chút yên bình trong tâm hồn, nhắc bản thân sống tốt hơn, bớt ưu phiền hơn để cuộc đời thêm tươi trẻ và phơi phới lạc quan hơn.

    "Xin thông báo bây giờ là 17h00". Đài radio phát thanh vang lên lần hai, sóng biển càng dữ dội hơn. "Xin mọi người hãy tắm gần bờ để đảm bảo an toàn tính mạng tuyệt đối cho bản thân". Tôi vẫn ở đây, cùng nghe bản nhạc piano từ đài phát thanh. Một mình đối diện cho dòng cảm xúc tuôn chảy. "Mặt trời lặn trên lưng biển" lúc này đã khuất dần, chuẩn bị nhường chỗ cho không gian yên bình, im ắng để đôi bạn sóng và gió thì thào tâm tình cùng nhau.

    "Gió hôm nay thì thào

    Cho biển thêm dữ dội

    Hay muốn nói điều gì

    Như lòng tôi lúc này

    Dậy sóng và bão bùng

    Gió và biển hiểu chăng!"

    [​IMG]


    Bản nhạc radio đài phát thanh tiếp tục vang. Vệt sáng ứng hồng trên bầu trời hoàng hôn thưa dần và chuẩn bị lan tỏa khắp không trung. Vài cụm mây đan xen lẫn nhau trải dài như dãy núi hùng vĩ, thật lý tưởng và đẹp làm sao.

    "Biển hôm nay có tôi

    Mang nỗi nhớ đến biển

    Gửi đôi lời tâm tình

    Để giữ hộ lòng tôi

    Sao có biển bên mình

    Nhưng tôi vẫn cô đơn

    Hay hồn tôi thổn thức

    Nhưng chưa nói thành lời"

    "Xin thông báo bây giờ là 19h00". Đài radio phát thanh vang lên lần ba. Hoàng hôn đã dập tắt, nguội và thiêu tàn dần. Màng đêm buông xuống. Che kín đôi mắt tôi, che kín bờ biển xanh thăm thẳm và mênh mông như lòng người. Xoay con mắt 360 độ bao la đất trời và nhìn xung quanh, nhận ra mọi người đã dần tan biến. Loài người đã chuẩn bị ngủ đông, đầm ấm bên tổ ấm, hạnh phúc người thân. Lòng tôi thấy lạnh tê tái với những đợt gió rét mùa cứ lướt qua từng cơn. Xuyên qua đôi mắt đượm buồn khiến hai hàng lông mi ướt đẫm khóe cay mắt.

    Tôi phải ra đi, phải về nơi xây tổ ấm giấc ngủ tôi từng đêm. Chỉ riêng tôi, vậy thôi, "cô đơn" bủa vậy sớm tối, vây kín đời tôi. Xin hẹn gặp biển, hai giờ đối thoại với ngài khiến lòng tôi nhẹ sầu, không còn vương vấn chuyện xưa cũ cho nặng trĩu trái tim. Hẹn gặp biển vào một ngày không xa. Tạm biệt biển, tạm biệt "Mặt trời lặn trên lưng biển".

    "Biển ơi! Tôi buồn lắm

    Màn đêm đã buông xuống

    Không thể nhìn thấy biển

    Từng cơn sóng vỗ về

    Mang nỗi niềm của tôi

    Viết nên chuyện cổ tích".
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng mười một 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...