Đam Mỹ Mật Ngọt Mafia

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Nguyễn Chiêu Dao03, 3 Tháng năm 2025.

  1. Nguyễn Chiêu Dao03

    Bài viết:
    2
    Mưa xối xả, thành phố C chìm trong bóng tối lạnh lẽo. Tiếng súng nổ vang đâu đó trong con hẻm nhỏ, xen lẫn tiếng la hét và bước chân dồn dập.

    Hàn Tử Minh, 22 tuổi, ôm chặt túi đồ ăn từ cửa hàng tiện lợi, tim đập thình thịch khi chạy qua khu phố cũ nát. Cậu chỉ muốn về nhà sau ca làm thêm, nhưng định mệnh lại có kế hoạch khác. Một tiếng nổ khiến kính cửa sổ gần đó vỡ tan.

    Tử Minh giật mình, ngã nhào xuống nền đường ướt sũng. "Chết tiệt.. chuyện gì vậy?" cậu lẩm bẩm, cố đứng dậy. Nhưng một tiếng rên khàn khàn từ góc hẻm tối khiến cậu khựng lại. Dưới ánh đèn đường lập lòe, một người đàn ông dựa vào tường, máu loang đỏ trên chiếc áo sơ mi đen rách toạc.

    Gương mặt anh ta sắc lạnh, đôi mắt sắc như dao dù đang nhíu chặt vì đau. Một khẩu súng rơi bên cạnh, lấp lánh ánh bạc. Tử Minh đông cứng, bản năng mách bảo cậu nên chạy trốn. Nhưng ánh mắt người đàn ông đột nhiên mở ra, khóa chặt vào cậu như một lưỡi dao vô hình. "Cậu.. lại đây," giọng anh ta trầm khàn, uy quyền đến mức khiến Tử Minh rùng mình.

    "Tôi.. tôi không liên quan gì hết!" Tử Minh lắp bắp, lùi lại. Một viên đạn sượt qua, ghim vào tường ngay cạnh cậu. Tiếng hét từ xa vọng lại là kẻ thù của người đàn ông này đang đến gần. "Muốn sống, thì giúp tôi," người đàn ông nói, giọng lạnh như băng, nhưng ánh mắt lại lóe lên một tia gì đó.. như thể cậu là thứ hắn không muốn buông tha.

    Tử Minh không biết mình lấy đâu ra can đảm. Cậu lao tới, kéo người đàn ông đứng dậy, để anh ta tựa vào vai mình. "Đi đâu đây?" cậu hỏi, giọng run rẩy. "Phía trước. Nhanh." Họ loạng choạng chạy qua con hẻm, tiếng súng và tiếng truy đuổi mỗi lúc một gần.

    Tử Minh chưa bao giờ sợ hãi đến thế, nhưng bàn tay siết chặt vai cậu của người đàn ông như truyền cho cậu một sức mạnh kỳ lạ. Cuối cùng, họ trốn vào một nhà kho bỏ hoang.

    Tử Minh đặt người đàn ông xuống sàn, tay run rẩy tìm cách băng bó vết thương. "Anh.. anh bị đâm, còn trúng đạn nữa! Phải đi bệnh viện!" Người đàn ông nhếch môi, nụ cười vừa nguy hiểm vừa quyến rũ. "Bệnh viện thì e không cứu tôi được. Nhưng mà cậu.. cậu khá thú vị đấy." Anh ta nâng cằm Tử Minh, ngón tay lạnh ngắt lướt qua má cậu, để lại một cảm giác bỏng rát.

    "Tên?" "Hàn.. Hàn Tử Minh," cậu đáp, tim đập loạn vì ánh mắt như muốn nuốt chửng mình. "Tôi là Lãnh Thiên Phong," người đàn ông nói, giọng trầm đầy quyền lực uy vũ.

    Tử Minh đông cứng người lại. Cái tên này.. là ông trùm mafia khét tiếng, kẻ mà cả thành phố C nhắc đến với sự sợ hãi. Trước khi Tử Minh kịp phản ứng, cửa nhà kho bật tung.

    Một người đàn ông khác bước vào, tóc bạch kim lấp lánh dưới ánh đèn mờ, vest trắng ôm sát cơ thể, nụ cười trên môi vừa quyến rũ vừa nguy hiểm.

    "Phong, anh còn sống à? Làm tôi lo muốn chết."

    "Dạ Huyền," Thiên Phong lạnh lùng đáp, "Cậu đã đến muộn." Dạ Huyền bước tới, quỳ xuống kiểm tra vết thương, nhưng ánh mắt lại lướt qua Tử Minh.

    "Ai đây? Món đồ chơi mới của anh à?" Giọng anh ta ngọt ngào như mật, nhưng ánh mắt sắc như lưỡi dao. Tử Minh bất giác lùi lại, nhưng Thiên Phong đã nắm lấy cổ tay cậu, kéo mạnh khiến cậu ngã vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

    "Cậu ấy không phải đồ chơi," Thiên Phong gằn giọng, ánh mắt tóe lửa nhìn Dạ Huyền. "Đừng hòng động vào." Dạ Huyền bật cười, tiến sát Tử Minh, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cậu.

    "Cậu bé, em thích tôi hơn hay anh Phong hơn? Chọn đi, tôi không thích chờ đâu." Tử Minh hoảng loạn, cảm giác như mình vừa rơi vào hang ổ của hai con thú săn mồi.

    Nhưng trước khi cậu kịp nói gì, một tiếng súng vang lên ngoài nhà kho. Dạ Huyền nhếch môi, rút súng từ thắt lưng. "Kẻ thù đến rồi. Phong hãy để tôi xử lý." Anh ta liếc Tử Minh, ánh mắt lóe lên tia chiếm hữu.

    "Nhóc con đừng chạy, vì tôi sẽ tìm được em." Thiên Phong siết chặt tay Tử Minh, kéo cậu sát hơn, ánh mắt hắn sâu thẳm, như thể đang khắc ghi từng đường nét trên gương mặt cậu.

    "Tử Minh" hắn thì thầm, giọng trầm như một con sói tuyết "từ khoảnh khắc cậu cứu tôi, số phận cậu đã thuộc về tôi. Không ai, kể cả cậu, được phép thay đổi điều đó."

    Lời nói của Thiên Phong như một lưỡi dao sắc, vừa bá đạo vừa ám ảnh, khiến Tử Minh cảm thấy cả sợ hãi lẫn một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong tim.

    Hắn không chỉ tuyên bố sở hữu, mà như đang đặt cả linh hồn cậu vào một lồng vàng không lối thoát. Trong tiếng súng và khói lửa ngoài kia, Tử Minh nhận ra cuộc đời mình vừa bị cuốn vào một cơn bão không thể kháng cự.
     
    ThanhHằng170204 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...