Đôi khi bạn cảm thấy mình mất niềm tin nhưng thật sự bạn chưa mất nó đâu, bởi vì: "Mất niềm tin, đó tức là lúc con người mất đi tất cả". Hãy nhìn lại xem, bạn đâu mất tất cả đâu cho dù trong lúc bạn sụp đổ nhất, đúng không? Nếu bạn vẫn có thể mỉm cười khi ngắm nhìn hoàng hôn, có thể nhận ra vẻ đẹp rực rỡ nơi những bông hoa bé nhỏ, dung dị, vậy là bạn vẫn còn niềm tin. Nếu bạn vui khi nhìn cánh bướm chập chờn bay, và nếu nụ cười của một đứa trẻ có thể sưởi ấm con tim bạn, nghĩa là bạn vẫn còn niềm tin. Nếu bạn thấy được mặt tốt của người khác, và nếu cơn mưa xối xả trên trần nhà vẫn khiến bạn chìm trong giấc ngủ thì trong bạn niềm tin vẫn còn tồn tại. Nếu chiếc cầu vồng trên cao vẫn khiến bạn say sưa ngắm nhìn, và nếu bạn sẵn sàng vuốt ve, nựng nịu chú cún con bé nhỏ dưới chân mình, nghĩa là bạn vẫn còn niềm tin. Nếu bạn vẫn có thể cười với những người đã từng làm bạn đau đớn và thất vọng, và nếu thỉnh thoảng bạn nhận được một vài thứ gì đó của người khác. Chẳng hạn như: Một tấm thiệp, một lá thư, hay một email, hay là một tin nhắn điện thoại, vậy là bạn vẫn còn niềm tin. Nếu cơn đau của người khác cũng khiến bạn nhói lòng, và nếu niềm vui của ai đó khiến bạn hạnh phúc, thì như vậy, bạn vẫn còn niềm tin. Nếu bạn cầu nguyện cho những người xa lạ vượt qua khó khăn họ đang gặp phải, và nếu bạn vẫn còn theo dõi những câu chuyện tình với mong muốn sẽ có những kết thúc có hậu, vậy thì, đừng lo lắng gì nữa, niềm tin vẫn còn trong bạn. Nếu bạn vẫn có thể mỉm cười khi nghĩ về những ngày đã qua, và háo hức chờ đón ngày mai đang tới, niềm tin trong bạn vẫn tràn đầy đó.. Niềm tin là một điều kì diệu. Nó có thể lúc ẩn lúc hiện, hay đôi khi trốn biệt vào đâu đó, nhưng hiếm khi nó tan vỡ thực sự. Niềm tin là ngọn lửa dẫn đường chúng ta vượt qua bóng đen;là sự động viên, khích lệ lớn lao khó có gì có thể thay thế được. Nó đưa ra lí do khiến chúng ta đứng lên và khuyến khích chúng ta tiếp tục tiến về phía trước. Vì thế trong bất kí hoàn cảnh nào, củng đừng bao giờ đánh mất niềm tin. Mất niềm tin, đó là lúc con người mất đi tất cả.
Con người khi sinh ra vốn dĩ không có gì. Chết đi cũng không mang được cái gì theo. Quần áo ta mặc, gia đình, bạn bè, công việc tiền bạc, ngay cả thân xác ta v. V.. vốn dĩ không thuộc sở hữu của ta mãi mãi. Chỉ là ta tạm sở hữu nó thôi. Nó nhanh chóng đến, rồi cũng nhanh chóng đi. Sự tổn thương cũng vậy. Quan trọng là những lúc ta có được cái gì đó, hay ta mất đi cái gì đó, thì ta rút ra bài học gì. Những bài học này sẽ giúp ta trui rèn bản lĩnh và sống 1 cuộc đời đáng sống.