Truyện Ngắn Mảnh Ghép Cuộc Sống - Sắc Màu Cuộc Sống

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Sắc Màu Cuộc Sống, 24 Tháng hai 2019.

  1. Tên truyện: Mảnh Ghép Cuộc Sống.

    Tên tác giả: Sắc Màu Cuộc Sống.



    Thể loại: Truyện ngắn một chương.



    Văn án: Câu chuyện về sự hiểu lầm của cô con gái với người mẹ của mình.



    * * *

    Vy – một cô gái xinh đẹp, nết na và đang có những bước khởi đầu thành công trong công việc. Cô tốt nghiệp loại ưu tại trường Đại học kinh tế quốc dân – một ngôi trường danh tiếng của Việt Nam – với chuyên ngành Luật kinh tế. Thành tích ấy đã giúp cô được rất nhiều tập đoàn trong và ngoài nước muốn mời cô. Nhìn vào cô, một cô gái xinh đẹp, tài năng và học giỏi với tương lai sáng lạn. Nhưng ít ai biết được rằng, cô đã phải trải qua biết bao khó khăn, vất vả, tủi cực để có được ngày hôm nay. Không một công việc nào mà cô chưa từng trải qua, chưa từng làm.

    Cô xuất thân trong một gia đình nghèo ở ngoại ô thành phố Hà Nội. Dưới cô còn có một người em trai đang học cấp ba. Chính vụ tai nạn giao thông kinh hoàng vào năm 2001 đã cướp đi người cha, cướp đi chỗ dựa vững chắc nhất của ba mẹ con cô. Ngày cha mất cũng là ngày em trai cô ra đời. Ngày ấy đối với cô thật kinh hoàng khi mà tưởng chừng như cả ba rồi cả mẹ và em trai sẽ lần lượt bỏ cô mà đi. Nhưng có lẽ được người cha phù hộ nên mẹ đã sinh em trai an toàn và qua cơn nguy kịch. Đúng là một nỗi đau và mất mát quá lớn ập xuống gia đình cô.

    Thời gian đầu mới mất cha, không một đêm nào là cô không khóc. Cô hay tỉnh giấc giữa đêm và tìm cha, rồi khóc đòi cha: "Ba đâu rồi mẹ ơi! Con muốn ba về chơi với con! Con nhớ ba lắm mẹ ạ!" Những nỗi nhớ ấy đã làm cho cả ba mẹ con khóc..

    Người cha mất, cuộc sống của gia đình cô suy sụp hoàn toàn. Vì vừa phải lo hậu sự vừa phải lo viện phí thuốc thang cho mẹ sinh khó nên giờ trong gia đình cô chả còn gì đáng giá. Giờ ba mẹ con cô bữa no bữa đói không biết ngày mai sẽ ra sao.

    Sau một thời gian cầm cự và để sức khỏe của mẹ và em trai khá hơn. Ba mẹ con cô đã quyết định trở về quê, tá túc tại một căn nhà cũ mà một người bác xa để lại cho. Căn nhà tuy không rộng và có phần xuống cấp nhưng đó lại là niềm vui lớn dành cho ba mẹ con cô. Từ ngày ấy, mẹ cô phải đi làm thuê làm mướn, hễ ai có việc gì cần, không ngần ngại khó khăn, mẹ cô đều nhận làm, chỉ mong có miếng cơm cho các con ăn. Những ngày mưa hay những ngày không có việc gì làm là ba mẹ con cô lại ra đồng bắt cua, bắt ốc. Dù bữa đói, bữa no nhưng gia đình cô vẫn tràn ngập hạnh phúc, khiến cho bao đứa trẻ khác phải ghen tỵ. Cũng có lẽ vì cuộc sống mưu sinh khó khăn như vậy đã hun đúc nên một cô bé Vy hiền lành, chăm chỉ và hiếu học. Suốt nhiều năm liên tục, cô và em trai luôn đạt danh hiệu học sinh giỏi. Cô luôn phấn đấu, chỉ có học thật giỏi mới vơi bớt gánh nặng cho mẹ, cuộc sống sau này mới khá khẩm hơn.

    Kể từ sau khi cha cô mất, cuộc sống của ba mẹ con cô có nhiều biến cố, nhiều đổi thay. Cha mất được hai năm thì mẹ cô được làng xóm họ hàng giới thiệu đi bước nữa cũng là để có người trụ cột giúp đỡ đần việc con cái. Người đàn ông được họ hàng giới thiệu cho mẹ cô ở ngay xã bên, hơn những 9 tuổi, vợ mất đã lâu và có hai cậu con trai đang tuổi ăn tuổi lớn. Người đàn ông ấy có cuộc sống cũng chẳng khác mẹ con cô là mấy, đồng thời lại hay vũ phu đánh đập vợ con mỗi khi say xỉn. Còn những lúc tỉnh táo thì ông ấy rất tốt tính, ham làm, khỏe mạnh. Được họ hàng có ý tốt giới thiệu nhưng vì vẫn còn vương vấn người chồng quá cố, đặc biệt vì thương hai đứa con thơ dại còn quá nhỏ và lo sợ khi người đó liệu có thương con mình như con đẻ không.. mẹ cô đã quyết định ở vậy, một mình vừa làm cha vừa làm mẹ, không quản ngại khó khăn vất vả nuôi nấng hai chị em cô khôn lớn, ăn học thành tài.

    Cuộc sống của gia đình cô cứ diễn ra như vậy. Bao khó khăn tủi cực ba mẹ con cô đều đã nếm trải. Ấy vậy, thoáng chốc đã 15 trôi qua, cô bé Vy nhỏ nhắn ngày ấy giờ đã trở thành cử nhân Luật tài giỏi được rất nhiều tập đoàn săn lùng. Tương lai của cô đang rộng mở phía trước và cô cũng đã có những bước khởi đầu thành công trong ngành nghề đã chọn. Nhờ những nỗ lực không ngừng của cô và cả mẹ, em trai cô nên giờ cuộc sống của gia đình cô khá giả hơn. Cô mua được nhà và đón cả mẹ, em trai lên đó ở hẳn. Kể từ đó, cuộc sống gia đình cô luôn đầy ắp tiếng nói cười, vui vẻ và luôn tràn ngập hạnh phúc. Lên sống ở nơi mới, mẹ cô cũng có nhiều điều kiện giao lưu, làm quen tạo mối quan hệ thân thiện với rất nhiều người dân sinh sống tại khu đó, đồng thời còn có dịp tham gia sinh hoạt tại nhiều câu lạc bộ khác nhau.. Cậu em trai cũng nhanh chóng tốt nghiệp đại học và ra làm tại một công ty liên doanh nước ngoài. Công việc của hai chị em rất ổ định và nhiều lúc rất bận rộn, thường xuyên phải đi công tác dài ngày. Thời gian dành cho gia đình dần ít đi, những bữa cơm sum họp gia đình thưa dần. Có lẽ vì thế mà hai chị em cô không có nhiều thời gian rảnh để chăm sóc, quan tâm mẹ nhiều hơn. Người cha người mẹ nào cũng hiểu và cảm thông cho con cái của mình, thế nhưng họ cũng rất cần các con luôn quan tâm hỏi han hay thường xuyên về thăm, thậm chí họ cũng rất cần các con bên cạnh làm chỗ dựa mỗi khi trái gió trở trời.. chỉ là họ không muốn nói ra mà thôi, họ không muốn làm con cái phải bận tâm lo lắng mà thôi.

    Thời gian cứ thế trôi qua, đến một ngày cô nhận ra những dấu hiệu, hành động lạ của mẹ mình. Mẹ cô thường xuyên có những cuộc điện thoại dài cả tiếng đồng hồ, nói chuyện lén lút và đặc biệt thường xuyên ra ngoài.. Điều ấy đã làm cho cô cảm thấy bất an, nghi ngờ về những việc làm của mẹ. Cô quyết định âm thầm theo dõi mẹ và thật bất ngờ khi cô phát hiện ra sự thật. Mới đầu, cô cố gắng suy nghĩ thoáng và đó là lẽ rất bình thường. Nhưng sự việc ấy khiến cô có cảm giác bất an, lo sợ một điều gì đó. Thế rồi, một hôm cô nói đi làm về muộn nhưng thực chất là âm thầm theo dõi và quyết làm cho ra ngô ra khoai điều đó. Cô ra công viên Thống Nhất – chỗ mà mẹ cô hay lui tới sau khi nhận được những cuộc điện thoại. Cô nghĩ sự việc này cần có sự chứng kiến của cả em trai nên đã gọi em trai tới. Cô không muốn cuộc sống hạnh phúc của gia đình mình bị xoay đảo vì một ai đó. Cô cần gặp em trai để nói chuyện và bàn bạc trước khi gặp mẹ.

    "Chị ơi! Chị Vy ơi!" (Dũng gọi – em trai cô). "Sao chị gọi em đến đây? Có việc gì hai chị em mình về nhà rồi nói chuyện!"

    "Suỵt suỵt!" (Vy ra hiệu). "Khẽ thôi em. Mẹ phát hiện ra hai chị em mình mất. Ngồi xuống đây em, chị có chuyện này rất quan trọng muốn nói với em."

    "Vâng! Là chuyện gì vậy chị? Kể em nghe, có gì em sẽ giúp chị". (Dũng bình tĩnh, nghiêm túc hỏi và lắng nghe).

    "Em ơi! Chị mới phát hiện ra một điều rất không hay về mẹ của chúng ta. Chị không thể ngờ được". (Vy thở dài lo lắng và nói tiếp). "Em biết không, thì ra bấy lâu nay mẹ của chúng ta đang lén lút gặp gỡ một người đàn ông. Ông ấy cũng trạc tuổi mẹ mình. Hai người ấy thường xuyên lén lút gọi điện nói chuyện rồi gặp gỡ nhau. Chị điên mất".

    Dũng tỏ ra rất bình tĩnh và không hề ngạc nhiên hay lo lắng vì điều này: "Ôi chị ơi! Em tưởng chuyện gì to tát lắm chứ. Đó có thể là bạn cũ của mẹ thôi. Chắc họ gặp gỡ và nói chuyện tuổi già chứ có gì đâu mà chị làm to chuyện ra".

    "Không, không phải đâu em ơi!" (Vy cố gắng giải thích về những điều mà cô thấy). "Chị đã tận mắt nhìn thấy mà. Hai người thường hay lén lút mà lạ rất thân mật nữa chứ. Bạn bè bình thường đâu như vậy! Huống chi đầu đã hai thứ tóc rồi".

    Hai chị em cô đang nói chuyện với nhau thì mẹ cô xuất hiện từ đằng xa. Và tất nhiên là không thể nhìn thấy được hai chị em cô. Mẹ cô đi một mình đến và đang nói chuyện điện thoại tiến gần đến chỗ hai chị em cô. "Alo! Anh ơi! Em đến chỗ mà anh bảo rồi. Anh đến chưa ạ? Dạ dạ. Vậy anh đến nhanh nha. Không gặp không về nhé anh!"

    Nghe cuộc trò chuyện trên điện thoại của mẹ mà lòng Vy như sôi sục, muốn làm dứt điểm ngay chuyện này. Cô liền xuất hiện gọi mẹ và làm mẹ cô giật mình. "Mẹ! Những gì con vừa nghe có phải thật không ạ? Mẹ nói cho chúng con biết đi ạ!"

    "Mẹ mẹ.. (bà hồi hộp, lo lắng trả lời). Thực ra, mẹ cũng muốn nói chuyện này với các con từ lâu rồi. Nhưng, nhưng.."

    "Thôi mẹ ạ!" (Vy cắt ngang lời nói của mẹ). "Vậy là chúng con đã hiểu rồi. Mẹ làm như vậy có nghĩ cho chúng con không. Để rồi biết bao lời ra lời vào của hàng xóm. Họ sẽ nghĩ như thế nào về chúng con".

    Đứng giữa mẹ và chị gái, Dũng cần có hành động gì đó để giúp cho quan hệ giữa chị và mẹ hài hòa. Dũng liền điềm tĩnh nhẹ nhàng kéo chị sang và giải thích: "Chị ơi! Có chuyện gì thì ba mẹ con mình về nhà nói chuyện. Chứ ai lại to tiếng ở ngoài như thế này, người ngoài mà họ thấy được không hay cho lắm".

    "Không! Chị cần làm rõ chuyện này ngay bây giờ. Em có biết là hàng xóm họ sẽ nghĩ như thế nào về hai chị em mình. Rồi bạn bè cơ quan chị nữa, chị biết giải thích sao. Chị biết giấu mặt vào đâu. Mẹ thì già rồi đâu còn trẻ nữa, cứ ở như vậy cùng con cùng cháu an dưỡng tuổi già là được rồi. Đâu cần phải làm những việc như vậy.."

    Dũng hiểu được những lo lắng của chị nhưng Dũng cũng hiểu và rất thương mẹ. Anh cần phải bày tỏ những suy nghĩ của mình và giải thích cho chị hiểu hơn: "Chị ơi! Em biết chị lo lắng điều gì. Nhưng chị thấy đấy, kể từ sau khi cha mất, mẹ của chúng ta đã hy sinh cả một đời người, một mình ở vậy và trải qua biết bao khó khăn tủi cực để nuôi dạy hai chị em mình lớn khôn và thành tài. Mẹ chỉ mong cho chúng ta có cuộc sống ấm no hơn. Giờ đây, hai chị em mình đã ổn định công việc, gia đình ta cũng đầy đủ hơn rồi và mẹ cũng có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Chị em mình thì bận tối ngày rồi, cũng không có quá nhiều thời rảnh để chăm sóc, động viên, trò chuyện với mẹ mỗi khi mẹ buồn, mẹ bị ốm. Bây giờ mẹ cần phải sống cho cuộc sống của mẹ, mẹ cần có một người tri kỷ luôn bên cạnh san sẻ bầu bạn với mẹ mỗi khi cô đơn hay ốm đau. Điều đó vừa tốt cho mẹ vừa thuận lợi cho chúng ta. Chị cần suy nghĩ tích cực hơn chứ".

    Vy vẫn rất lo lắng: "Nhưng chị sợ mẹ sẽ bị người ta lừa, rồi mẹ lại vấp phải nỗi đau lớn như hồi ba mới mất.."

    "Thôi chị ạ! Sao mẹ lại có thể bị lừa chứ, còn có hai chị em mình cơ mà". (Dũng nở một nụ cười rồi nói vậy. Sau đó, anh tiến lại gần mẹ và nói) : "Mẹ ơi! Mẹ đừng trách chúng con nhé! Đó cũng chỉ vì chúng con lo cho mẹ thôi. Mẹ ơi! Con nghĩ thế này, nếu có bất cứ chuyện gì thì mẹ hãy tâm sự cùng chúng con rồi cả ba mẹ con mình cùng giải quyết. Chứ mẹ không nói gì cả, chúng con không biết rồi hàng xóm lại bàn tán này nọ làm chúng con hiểu lầm, gia đình mình lại không hòa thuận. Mẹ đã hy sinh biết bao để nuôi dạy chúng con nên người. Chúng con rất yêu mẹ và tôn trọng quyết định của mẹ".

    Nghe con trai mình nói vậy mà đôi mắt bà (mẹ Vy, Dũng) rưng rưng, xúc động và ôm hai con vào lòng: "Mẹ, mẹ cảm ơn các con.."

    "Mà mẹ ơi!" (Dũng nói). "Chúng ta về nhà đi. Đã lâu rồi gia đình mình chưa được ăn cơm cùng nhau. Con rất thèm món canh cua của mẹ. À còn nhiều món khác nữa. Mẹ nấu thật nhiều món ngon cho hai chị em con nhé!

    " Ừ, mẹ sẽ nấu.."(người mẹ ân cần trả lời).
     
    LangCa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng hai 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...