Mãi Mãi Là Em Tác Giả: Angle Thể loại: Ngôn tình Thành và Mai gặp nhau trong một buổi chiều trời thu, khi những chiếc lá vàng bay bay qua cửa sổ lớp học. Cả hai học khác lớp, nhưng rồi như một sự sắp đặt của số phận, họ gặp nhau trong một dự án nhóm. Thành là chàng trai ít nói, ít cười nhưng khi nhìn vào mắt anh, Mai luôn cảm nhận được sự ấm áp, sự quan tâm mà anh dành cho mình, như thể anh đã hiểu cô từ rất lâu, dù họ chỉ mới bắt đầu quen biết. Lúc đầu, Mai chỉ nghĩ đó là sự quan tâm của một người bạn học, nhưng càng tiếp xúc, cô càng nhận ra một điều rõ ràng: Cô đã yêu anh, yêu từ lúc nào không biết. Mỗi lần Thành nhìn cô, ánh mắt anh luôn đầy sự dịu dàng và quan tâm. Cô cảm thấy như có một thứ gì đó mạnh mẽ hơn giữa họ, như thể không thể tách rời, dù chưa bao giờ nói ra. Một buổi chiều khi bầu trời còn chưa tối hẳn, sau giờ học, Thành đột ngột bước lại gần Mai. Anh đứng im, tay trong túi, mặt hơi cúi, như thể đang cố gắng tìm một lời nào đó để nói. Mai đứng im, nhìn anh với ánh mắt chờ đợi. Và rồi, giữa không gian yên tĩnh ấy, giọng anh cất lên, chậm rãi và đầy do dự: "Mai.. Anh có thể.. làm bạn trai em không?" Mai không đáp ngay lập tức, đôi mắt cô long lanh, rồi cô mỉm cười nhẹ, khẽ gật đầu. "Anh nói gì kỳ vậy? Tất nhiên là được rồi." Từ khoảnh khắc đó, một mối quan hệ không lời hứa hẹn bắt đầu, nhưng những cảm xúc giữa họ dần dần sâu đậm, như những gợn sóng lan tỏa, không dừng lại. Thời gian trôi qua, cả hai đều chọn những con đường khác nhau khi tốt nghiệp. Thành theo đuổi ngành Kỹ thuật, còn Mai quyết định học về Quan hệ quốc tế. Dù vậy, họ vẫn giữ liên lạc, vẫn nhắn tin, gọi điện cho nhau mỗi ngày. Những cuộc trò chuyện dài, những lời động viên lẫn nhau khiến họ cảm thấy dù không thể ở gần nhau, nhưng tình yêu này vẫn luôn vững vàng, như một ngọn lửa chưa bao giờ tắt. Khi Mai chuẩn bị lên máy bay để du học, cô đứng bên cửa sổ sân bay, mắt nhìn ra ngoài, nơi Thành đang đứng. Anh nhìn cô từ xa, đôi mắt anh ẩn chứa một điều gì đó mà Mai không thể giải thích. Mai quay lại nhìn Thành, đôi mắt ngấn lệ. Cô biết, dù không nói thành lời, cả hai đều hiểu rằng đây là một bước ngoặt quan trọng. Một chặng đường mới, một cuộc sống mới, nhưng tình yêu sẽ vẫn vẹn nguyên. "Anh sẽ đợi em về, Mai," Thành nói, giọng anh hơi nghẹn lại, nhưng vẫn đầy tự tin. "Em đi rồi, anh sẽ đợi." "Em cũng sẽ đợi anh, Thành. Em sẽ không bao giờ quên anh." Mai đáp, và cả hai mỉm cười, một nụ cười đau buồn nhưng tràn đầy hy vọng. Mai du học ở nước ngoài và những tháng ngày đầu thật khó khăn. Thành vẫn là người cô gọi vào mỗi tối, kể cho anh nghe những ngày dài nơi đất khách. Nhưng dần dần, công việc học hành khiến Mai bận rộn, khiến cô không còn nhiều thời gian để nhớ về những gì đã qua. Thành cũng vậy, công việc, những mối quan hệ mới dần kéo anh xa khỏi Mai, dù trái tim anh luôn ở bên cô. Mỗi lần Mai gọi về, giọng cô nghe có vẻ mệt mỏi, đôi lúc trầm lắng, như thể có điều gì đó không ổn, nhưng cô luôn nói: "Không sao đâu, anh à. Em ổn." Dù không nói ra, Thành cảm nhận rõ rằng sự khác biệt ngày càng lớn giữa hai người. Mai không còn là cô gái cần anh chăm sóc mỗi ngày nữa, và đôi khi, anh tự hỏi liệu có phải anh đã trở thành một phần quá nhỏ trong cuộc sống của cô. Một buổi tối, Thành ngồi trong căn phòng nhỏ của mình, đọc sách và chuẩn bị đi ngủ. Đột nhiên, điện thoại của anh vang lên, một tin nhắn từ Mai. Cô viết: "Anh, em nhớ anh rất nhiều. Mọi thứ ở đây đều ổn, nhưng không có anh bên cạnh em vẫn cảm thấy thiếu vắng." Thành mỉm cười, lấy điện thoại gọi cho cô ngay lập tức. Nhưng khi anh bấm số, giọng nói lạ lẫm vang lên ở đầu dây bên kia. "Xin lỗi, anh là người thân của Mai phải không?" Cái tên Mai trong câu hỏi ấy như một cú đánh mạnh vào trái tim anh. Anh không thể thở được. "Mai.. cô ấy gặp tai nạn. Cô ấy không qua khỏi." Thành không thể nói được gì nữa. Tất cả những gì anh cảm nhận được là một cơn choáng váng, như thể cả thế giới của anh vừa bị xé toạc. Mọi âm thanh xung quanh anh bỗng nhiên trở nên mơ hồ, nhòe đi. Chỉ có duy nhất một suy nghĩ hiện lên trong đầu anh: "Mai.. cô ấy không thể ra đi như vậy được." Ngày hôm sau, Thành thức dậy với ánh sáng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Anh ngồi im trong căn phòng trống vắng, không thể tin vào sự thật vừa xảy đến. Những tháng ngày dài đằng đẵng không có Mai bên cạnh giờ trở thành những giấc mơ mà anh không thể nào tỉnh lại được. Anh không còn có thể nghe giọng cô, không thể thấy nụ cười của cô, không thể nắm tay cô đi cùng mình trên con đường đời nữa. Mỗi lần ngồi trên xe, nhìn thấy những chiếc xe đạp chạy qua, anh lại tưởng tượng như Mai đang ở bên cạnh, nắm chặt tay anh. Mỗi lần đi qua những quán cà phê mà hai người thường hay đến, anh lại tưởng như cô sẽ bước ra, mỉm cười nhìn anh. Nhưng tất cả đều là hư vô. Thành ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, nhìn ra ngoài nơi trời đang mưa, những giọt nước lăn dài trên kính. Anh tự hỏi liệu Mai có đang ở đâu đó, một nơi xa xôi mà anh không thể đến được, nhưng lại vẫn mãi mãi ở trong trái tim anh, như một phần không thể tách rời. Thành không thể quên Mai. Anh không thể quên những kỷ niệm, những ngày tháng mà họ đã cùng nhau đi qua. Nhưng giờ đây, tất cả những gì còn lại chỉ là một nỗi nhớ da diết, một tình yêu không thể trọn vẹn. Anh không thể yêu ai khác, không thể chấp nhận rằng cô đã rời xa. Mai là người duy nhất, là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh. Khi đêm về, anh chỉ còn có thể nhắm mắt, tưởng tượng Mai đang ở bên cạnh mình, đôi mắt cô dịu dàng như ngày nào, nụ cười ấy vẫn hiện lên trong giấc mơ. Anh biết, dù có thế nào, tình yêu ấy vẫn sẽ mãi ở lại, vĩnh viễn trong trái tim anh. HẾT. Mọi người đăng nhập để xem và ủng hộ bài viết mình nha. Thanks. Angle