Ngôn Tình Ma Nữ! Anh Yêu Em - Sumeragi Fuku Kotobuki

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Sumeragi Fuku Kotobuki, 14 Tháng hai 2020.

  1. Sumeragi Fuku Kotobuki

    Bài viết:
    29
    Ma nữ! Anh yêu em

    tác giả: Sumeragi Fuku Kotobuki

    Thể loại: ngôn tình, truyện ngắn

    số chương: 6

    Tình trạng: Hoàn thành

    Link góp ý:


    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Sumeragi Fuku Kotobuki

    Giới thiệu:

    Tôi là một thanh niên sống độc thân, thật sự tôi không muốn như vậy chỉ vì tôi đây quá xấu, không những vậy mà tôi còn nghèo kiết xác nữa. Tôi luôn mơ về tình yêu đẹp, một tình yêu chỉ xuất phát từ trái tim, và rồi em đến bên tôi, cho tôi những giây phút mà chỉ có những người đang yêu mới có.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng hai 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Sumeragi Fuku Kotobuki

    Bài viết:
    29
    Chương I

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi bắt đầu sắp xếp đồ đạc để dọn qua căn nhà thuê mới, tôi đã bị chủ đuổi vì ba tháng nay thiếu tiền nhà của bả. Vừa hay lại tìm được chỗ thuê mà giá lại rẻ hơn nhiều so với căn nhà hiện tại, rẻ là thế nó còn một cái nữa là gần trường đại học nên tôi đỡ thêm cái khoảng đi lại, nói chung là vô cùng tiết kiệm.

    Đứng trước căn nhà mới, tôi hơi hụt hẫng vì nhìn nó quá khác so với hình, nhìn nó khá là cũ dường như đã lâu không có người ở. Nhưng điều đó không quan trọng vì nó rẻ mà, bước vào căn nhà thì có vẻ như người chủ đã dọn dẹp sơ để tôi có thể ở. So với bề ngoài cũ kĩ thì bên trong vẫn còn khá mới, không những thế mà đầy đủ nội thất như bàn ghế, tủ giường. Có điều tôi cảm thấy khá lạ là tại sao chỗ tốt như vậy mà lại không có ai thuê nhỉ, chưa kể là từ khi tôi bước vào cánh cửa thì những người xung quanh bàn tán xôn xao cái gì đó. Thật sự tôi cũng không mấy quan tâm đâu, miễn là chỗ tốt, mà còn tiết kiệm nhiều khoảng chi tiêu khác thì tôi đã thấy rất hài lòng rồi.

    Trong căn nhà có ba phòng, phòng bếp, phòng ngủ và phòng tắm. Trong lúc dọn dẹp thì tôi nghe tiếng gõ cửa, ra mở trước thì người trước mặt tôi là bà lão nhà đối diện. Bà mang cho tôi một ít bánh ngọt do bà làm, bà nói:

    - Hy vọng cậu sẽ không bỏ chạy như những người khách khác.

    Nói xong bà quay lưng rời đi. Bỏ lại tôi với gương mặt ngơ ngác. Gạt câu nói của bà sang một bên, tôi quay vào dọn dẹp tiếp. Hôm nay dọn dẹp khá là phê, nên hôm nay tôi ngủ sớm, nhưng lạ quá tôi khá mệt nhưng lại không ngủ được, tôi nghĩ chắc do lạ chỗ nên cứ nhắm nghiền mắt và ngủ. Trong cơn mơ màng tôi nhìn thấy một cô gái mà tôi chưa gặp bao giờ, cô ấy mặc một chiếc váy xòe màu trắng, đi chân đất, cô ấy có một khuôn mặt rất xinh đẹp, một vẻ đẹp tự nhiên không son phấn, tóc cô ấy đen bóng và suông mượt, làn da trắng bệch. Cô ấy như nhìn tôi, hai hàng lệ rơi, cô ấy đang khóc ư, tại sao vậy chứ. Nhìn vào đôi mắt cô ấy, tôi thấy nó chứa đựng những sự đau thương và cô đơn. Với một thằng con trai như tôi thì thật sự nhìn cô ấy lòng tôi đau nhói lắm, tôi tiến đến để dỗ dành an ủi cô, nhưng lạ quá càng tiến tới cô ấy thì cô ấy lại cách xa tôi hơn.

    - Reng reng reng!

    Tiếng đồng hồ báo thức khiến tôi bừng tỉnh, tôi nằm thẫn thờ nhớ lại giấc mơ hôm qua. Giấc mơ vừa rồi là sao ta. Cô ấy là ai nhỉ? Mãi suy nghĩ nhìn lại thì thấy khá muộn rồi, tôi phải tới trường ngay kẻo trễ học mất.

    Trên lớp dường như tôi không thể tập trung vào bài giảng được, giấc mơ tối qua cứ bám lấy tôi. Tôi không thể nào quên được gương mặt buồn bã của cô gái trong giấc mơ ấy. Và cứ thế cho đến khi tan học. Vừa về đến nhà thì bà lão nhà đối diện quắc tôi sang nhà bà chơi, tôi nghĩ mình sẽ biết được điều gì đó về cô gái kia, cũng như ngôi nhà mình đang thuê.

    - Thằng con ta ngày xưa cũng là sinh viên nghèo như cháu, nên thấy cháu ta cũng khá mến.

    Bà đặt dĩa bánh xuống và mời tôi ăn

    Tôi không vòng vo mà vào thẳng chủ đề:

    - Bà có thể kể cho cháu nghe những gì bà biết về căn nhà cháu đang mướn không ạ?

    Bà lão nhấp một ngụm trà rồi ôn tồn kể:

    - Ta thì không biết gì đâu, ta cũng chỉ nghe những người khách thuê ở đó kể lại thôi. Họ bảo họ thấy ma, một con ma mặc áo màu trắng với mái tóc dài. Ta thì cũng chả thấy con ma nào cả, nhưng ta cũng không mong mình gặp nó, ta chỉ bảo là cậu hãy cẩn thận với nó thôi.

    Có vẻ như bà lão cũng không biết gì cho lắm, tôi nghĩ mình sẽ hỏi người cho thuê vào chủ nhật này. Trước khi về bà lão tặng tôi mấy cái bánh đặng khuya sợ tôi đói thì có cái mà ăn. Tôi cảm ơn bà rồi quay về nhà.

    Vừa bước vào nhà thì tôi thấy có gì đó nó sai sai, tôi nhớ là mền gối hôm qua ngủ sáng nay chưa có dọn, ấy vậy mà giờ chúng được sắp xếp rất gọn gàng. Tôi vốn ăn ở khá bừa bãi dọn dẹp thì cũng bao nhiêu đâu, nếu tôi không thấy cái đồng hồ quen thuộc của mình thì tôi tưởng mình vô nhầm nhà không. Tôi chắc rằng không thể nào là trộm được, vì nhà này đâu có gì quý giá đâu, và nếu là trộm thì chẳng có rảnh mà sắp xếp dọn dẹp cho người mà hắn trộm được, thậm chí còn làm hiện trường bừa bộn hơn nữa.

    Dù kì lạ nhưng hôm nay cũng khá là oải rồi, nên tôi đành đi tắm rồi ngủ vậy. Do mai có bài thuyết trình nên tôi đành thức khuya một chút để hoàn thành. Chẳng mấy chốc giờ đã là nửa đêm, tôi dọn dẹp tập vở rồi đi ngủ.

    Đang lim dim ngủ, thì tôi chợt có cảm giác có ai đó nằm cạnh, cộng với câu chuyện bà lão kể thì tôi chắc chắn đây là con ma đang ám cái nhà này. Tôi nghĩ trong tình huống này thì mình nên giả vờ trở mình để tránh nó phát hiện. Vừa trở mình thì tôi liền he hé mắt, tôi thật không thể tin vào mắt mình, trước mắt tôi chính là người con gái tôi gặp trong mơ, nhưng khác trong mơ là cô có một vết hằn sâu ở cổ. Vậy không lẽ cô ấy là con ma đang ám nhà này, không thể thế được, trong mấy bộ phim ma tôi xem thì đâu có ma nữ nào mà đẹp như vậy. Tình huống này tôi càng thấy cô ấy đẹp hơn rất nhiều vì mắt tôi đang rất gần cô ấy.

    Cũng như bao thằng con trai đang yêu, ai mà lại không muôn hôn người mình thích chứ, trái tim tôi đã bị tan nát một lần, nên không muốn tiếp tục nữa. Nhưng tôi cũng là một thằng con trai, chưa kể là do mặt cô ấy quá gần tôi đấy chứ, dù là ma nhưng sắc đẹp của cô ấy đã làm con tim tôi như sống lại. Tôi vừa có ý định hôn trộm thì cô ấy mở mắt nhìn tôi, cô vẫn không nói gì mà chỉ nhìn tôi với gương mặt buồn bã và hai hàng tệ đang tuôn ra. Không hiểu sao cứ nhìn thấy ánh mắt ấy thì tim tôi lại nhói, có lẽ cô ấy chết trong sự cô đơn, tức tưởi. Tôi nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi ôm cô vào lòng và an ủi:

    - Không sao rồi! Chắc em cô đơn lắm phải không, có anh đây, anh sẽ bên em đến khi nào em có thể siêu thoát.

    Và cứ thế cô ấy gục vào lòng tôi, hai chúng tôi ngủ một mạch tới sáng.

    Hết chương 1.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng hai 2020
  4. Sumeragi Fuku Kotobuki

    Bài viết:
    29
    Chương II

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi bị đánh thức bởi mùi trứng ốp là thơm lừng từ dưới bếp vọng lên, tôi lui xuống bếp xem ai đang nấu ăn. Vừa mở cửa, đập vào mắt tôi là cô ma nữ tối qua, vì là ma nên khi tia nắng chiếu vào cơ thể cô trở nên mờ nhạt. Để nhìn cho rõ, tôi liền thả rèm cửa lại để che nắng.

    - Anh dậy rồi hả, mau đánh răng rồi ăn sáng nào.

    Ôi! Lần đầu tiên tôi nghe được giọng nói của cô ấy, giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng mang đầy sự yêu thương.

    Tôi ngồi vào bàn ăn, trước mặt tôi là một dĩa bánh mì sandwich trứng ốp la muôi tiêu thơm lừng. Đã lâu rồi tôi không được ăn một bữa sáng ngon lành như vậy, bánh mì thì mềm mại, trứng thì vừa ăn, mặn mặn, béo béo.

    - Hôm qua chưa giới thiệu với anh, em tên Xinh, linh hồn em đang bị giam giữ ở ngôi nhà này chỉ những người vào ngôi nhà này tròn 2 ngày thì mới có thể thấy được em. Em đã rất ngạc nhiên là anh không sợ em thậm chí còn hôn và ôm em.

    Nói đến đấy thì Xinh đỏ mặt, lúc này thì tôi cũng đỏ mặt theo, hôm qua đúng là tôi rất bậy luôn, chưa gì mà đã ôm hôn con người ta rồi. Tôi đành thú nhận:

    - Thật sự thì anh cũng cô đơn lắm, tưởng chừng như anh không thể tiếp tục, nhưng em đã xuất hiện và đánh thức anh trong màn đêm tắm tối của cuộc đời.

    Nhìn lại đồng hồ thì đã khá là muộn, tôi liền ăn vội phần ăn sáng, xách balo, chào tạm biệt Xinh và đến trường. Hôm nay tôi thấy mình tràn đầy sự hạnh phúc, không những thế mà cơ thể tôi tràn trề năng lượng luôn chứ không phải dáng vẻ mệt mỏi thường ngày, nhờ vậy mà bài thuyết trình của tôi được điểm cao nhất.

    Về đến nhà, thì trong bếp lại tỏa ra một mùi thức ăn thơm lừng, không những thế mà nhà cửa còn sạch sẽ ngăn nắp gọn gàng. Có vẻ như Xinh hồi còn sống là một cô gái khá đảm đang đây. Từ trong bếp hình bóng Xinh lướt ra, em chào tôi với giọng vui vẻ và niềm nở:

    - Anh về rồi hả? Mau vào nhà tắm rửa rồi ra ăn cơm đi anh.

    Tôi ừ một tiếng rồi làm theo lời Xinh. Vừa ngồi vào bàn, mùi thơm của thức ăn tỏa ra nhẹ nhàng, các món ăn Xinh nấu rất ngon, chúng khiến tôi nhớ lại khoảng thời gian ăn cơm mẹ nấu. Chợt nhận ra điều gì tôi liền hỏi:

    - Em lấy đâu ra nguyên liệu để nấu ăn cho anh thế?

    - Dạ! Em đặt người ta giao lại rồi lấy cái thẻ anh để trên bàn để thanh toán á!

    Tôi nghe như sét đánh ngang tai, "tấm thẻ" Xinh nói không lẽ là cái thẻ ngân hàng của tôi, toang rồi, kiểu này là khỏi có tiền chơi net luôn. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua, vì tôi giờ đây đã có Xinh rồi thì tôi cần gì ra net ngồi làm gì nữa.

    Và cứ thế cuộc sống của tôi và Xinh cứ thế trôi qua êm đềm. Cho đến khi..

    Hôm ấy là một đêm mưa gió, tôi và Xinh đang ôm nhau ngủ như mọi khi, chỉ ôm nhau ngủ thôi chứ không có làm gì cả, vì tôi là trai tân không biết gì về mấy cái gì đó đâu. Tôi bị đánh thức bởi âm thanh lạ, còn Xinh thì không thấy đâu thì một con quỷ xuất hiện, cơ thể nó được bao phủ bởi bộ lông đen tuyền, cặp mắt đỏ rực, móng tay sắt nhọn. Nó lao vào cào xé tôi, tôi cố gắng chống trả, nhưng nó quá mạnh. Tưởng chừng như cận kề cái chết thì Xinh xuất hiện, cô lao vào cắn chí mạng vào cổ con quỷ. Con quỷ gầm rú điên dại, nó quay sang nhìn Xinh nói:

    - Xinh! Mày dám làm thế với bố mày à!

    Vừa dứt câu là con quỷ lập tức bỏ đi. Cơ thể tôi giờ đây đau nhứt, ê ẩm sau cú tấn công vừa rồi.

    Xinh lúc này đến gần tôi, cô khóc nứt nở:

    - Em xin lỗi! Con quỷ đó là bố em, nó đã giam cầm em suốt 10 năm nay, đáng ra em nên dọa đuổi anh đi để anh không bị liên lụy, nhưng em đã yêu anh mất rồi, anh biết không, 10 năm nay em đã rất cô đơn đó, từ lúc anh đến bên em, anh ôm lấy em, an ủi em, thì em đã yêu anh rồi, em không muốn thấy anh bị thương nữa, anh hãy rời đi đi, em..

    Không để Xinh nói thêm nữa, tôi liền ngăn lại bằng một nụ hôn thật sâu vào môi Xinh, tôi ôm lấy em, nhắm mắt lại cảm nhận sự mềm mại từ đôi môi Xinh. Xinh không phản kháng mà chấp nhận tôi. Hai chúng tôi trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy tựa như mùa hè trên nước Pháp.

    Nhìn hàng nước mắt cứ chảy khiến tôi vô cùng đau nhói, tôi cảm thấy mình thật vô dụng, tôi cũng yêu Xinh nhưng lại không thể làm gì để giúp cho Xinh, thậm chí tôi còn hứa là phải giúp cô ấy siêu thoát nữa.

    - Từ lúc gặp em trong mơ, anh đã yêu ngay hình bóng em, và rồi em xuất hiện và trao cho anh những điều ngọt ngào nhất. Anh đã hứa sẽ cứu em khỏi xiềng xích quỷ dữ, nhưng dường như anh không làm được. Anh lẽ ra phải là người xin lỗi. Xinh à! Anh yêu em, dù em có là ma hay dù em có mang tai họa đến cho anh thì anh vẫn yêu em.

    Hai chúng tôi lại trao nhau một nụ hôn nồng cháy nữa, nụ hôn này là minh chứng cho tình yêu và sự tha thứ của chúng tôi với nhau. Dù cho chúng tôi âm dương cách biệt, nhưng tình yêu chúng tôi xuất phát từ trái tim, sự tin tưởng nhau. Dù em có là ma hay là gì đi chăng nữa, miễn là tình yêu em trao cho tôi là thật thì tôi sẵng sàng chấp chận nó và trao cả con tim của mình cho em.

    HẾT chương II
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng hai 2020
  5. Sumeragi Fuku Kotobuki

    Bài viết:
    29
    Chương III

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau sự kiện đêm ấy, Xinh đã kể cho tôi nghe về quá khứ đau thương của cô ấy.

    Vào 15 năm trước bố mẹ Xinh đã mua căn nhà này sau khi họ quyết định dọn ra ở riêng, phải nói rằng vào khoảng thời gian đó gia đình rất hạnh phúc. Nhưng vì căn nhà này gia đình Xinh mua trả góp nên bố Xinh phải đi làm rất vất vả để vừa có tiền chăm lo cho cuộc sống mẹ con Xinh, vừa có tiền để trả góp hàng tháng, cũng vì thế mà dường như ông hiếm khi ở nhà, thường thì cuối tuần ông mới về thăm nhà vài tiếng rồi cũng lên xe đi đến công ty làm việc.

    Lúc ấy Xinh mới học có lớp mười thôi, Xinh đi học từ sáng tới tối mới về, tuy vậy mà không ai phàn nàn gì cả và vẫn vui vẻ chấp nhận nó. Nhưng đến một ngày, Xinh đi học về và phát hiện mẹ Xinh đang trò chuyện với một người đàn ông lạ mặt, cô hỏi thì bà bảo là bạn học năm xưa.

    Mãi cho đến khi lúc bố Xinh bị mất việc, do công ty thua lỗ dẫn đến phá sản. Ông buồn rầu quay về thì ông thấy một cảnh tượng mà nó đã biến khung cảnh gia đình thành một tấm thảm kịch đẫm máu. Ông bước vào nhà một cách lặng lẽ và thấy một đôi giày đàn ông lạ. Không nghĩ ngời nhiều, ông đến ngay phòng ngủ hai vợ chồng và mở he hé cửa.

    Sau cái khe cửa ấy, là cảnh vợ ông đang ân ái cùng một người đàn ông lạ, nhìn vẻ mặt của bà có vẻ rất hạnh phúc. Ông nhìn vợ mình, lòng ngực đau nhói, tay nắm chặc để không xông vào và giết chết tên khốn nạn kia.

    Có vẻ như ông đã không thể chịu nổi nữa rồi, ông cảm thấy mình bất lực, ông lẳng lặng bước ra khỏi nhà, đợi mọi chuyện xong xuôi rồi mới trở về.

    Tối đến Xinh về thì thấy bố mẹ cãi nhau rất dữ dội, mẹ Xinh đã xách vali và rời khỏi nhà với vẻ mặt lạnh băng bỏ lại Xinh với ông chồng với vẻ mặt đau khổ. Xinh đến hỏi thì ông cười và bảo là mẹ chỉ về ngoại thôi vài tháng là về ngay à.

    Kể từ lúc đó, bố Xinh rơi vào cơn men rượu, cứ thế đã mấy tháng, rồi một năm trời, mẹ Xinh vẫn không quay lại, khi đó cô quyết định đi sang ngoại tìm mẹ như lời bố nói, thì ông đã kéo cô lại, ông nhấp cạn cả một chai rượu to, ông nhìn Xinh khóc thét như chưa từng khóc vậy.

    Trong cơn men say, ông kể mọi sự thật cho Xinh nghe. Tới đây cô mới vỡ lẻ, cô cảm thấy thương ông nhiều hơn bao giờ hết. Cô hứa sẽ không đi đâu hết, cô sẽ ở lại chăm sóc ông.

    Nhưng mọi chuyện chỉ mới là bắt đầu, một tuần sau, đó thì bố Xinh lại càng nghiện rượu hơn bao giờ hết, trong cơn men say, tầm nhìn ông lay động, gương mặt Xinh nhìn rất giống mẹ cô, ông nhìn cô mà nhìn thành vợ mình, ông càng ngày ám ảnh đêm đó hơn, rồi ông trở nên điên loạn.

    Trong cơn điên loạn, ông đã làm dơ bẩn đứa con gái của mình, vì thương bố Xinh cũng ngậm ngùi chịu đựng. Từ lúc đó, cô luôn bị ông làm những trò đồi bại, không những thế mà còn hành hạ đánh đập để thỏa cơn điên loạn của người vợ đã phản bội mình.

    Đỉnh điểm nhất là vào một đêm mưa gió, sau khi làm những trò ấy xong, ông liền mang cô ra tra tấn, cơ thể cô giờ đây đã không chịu nỗi nữa rồi, nhưng đối với cô, ông vẫn là người bố tốt và cô đã trút hơi thở của mình với hy vọng sẽ làm vơi đi phần nào nổi đau thấu cùng của ông.

    Sau tối đó, ông tỉnh dậy với gương mặt phờ phệt, ông như tỉnh dậy sau cơn say dài dằn dặt suốt mấy năm trời. Ông nhìn xung quanh, mọi thứ đổ vỡ, cơ thể ông đầy máu, và xác của Xinh nằm bất động trên sàn. Lúc này ông nhớ lại mọi thứ mình làm, ông vò đầu bứt tóc. Có vẻ như không còn lựa chọn nào khác, ông đã tự kết liễu đời mình.

    Từ đó về sau căn nhà trở nên hoang tàn, giờ đây có người đã mua lại căn nhà và cho thuê với giá phải chăng.

    Tôi nghe câu chuyện của Xinh mà không cầm nổi nước mắt, câu chuyện của em khiến tôi thương em nhiều hơn, tôi càng thấy mình cần phải giúp em siêu thoát, nếu không thì em sẽ bị sự ràng buộc của bố em mãi mãi.

    Tôi thì không biết mình phải làm gì đâu, nhưng có một người có thể giúp tôi. Đó là ông Bảy (*) đối diện nhà tôi ở quê. Ông Bảy là thầy pháp nổi tiếng của quê tôi, ngày xưa ông già tôi hay dẫn tôi qua nhà ổng chơi nên tôi cũng khá thân với ổng.

    Tôi nhanh tay lấy điện thoại ra gọi cho ông Bảy và nhờ ông giúp đỡ.

    Đầu dây bên kia điện thoại là tiếng một người đàn ông đang ngáy ngủ:

    - Ai đó! Biết giờ này người ta đang ngủ trưa không hả?

    - Dạ con nè chú Bảy, con có chuyện muốn nhờ chú..

    Sau một hồi nghe tôi nói sơ về vấn đề của Xinh thì ông Bảy cũng đồng ý giúp.

    Chú thích :(*)

    Tác giả ở đây miêu tả với đọc giả là ông Bảy, trong khi nhân vật tôi thì gọi là chú Bảy, nguyên do là chú Bảy là thầy pháp, người dân thường gọi là ông thầy pháp, hoặc là ông pháp sư nên chú Bảy mới có biệt hiệu là ông Bảy.

    Hết chương III
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng hai 2020
  6. Sumeragi Fuku Kotobuki

    Bài viết:
    29
    Chương IV

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai ngày sau..

    Hôm nay tôi phải dậy sớm ra bến xe để đón ông Bảy, đứng chờ một lúc thì một chiếc xe vừa dừng ngay vạch, bước ra cửa xe là một ông chú trung niên độ khoảng bốn mươi, ổng có cặp râu kẽm nhìn cực kì dê xồm. Không thể nhầm được, đó là ông Bảy. Tôi vẫy tay ra dấu, ông Bảy vừa bước tới đã vỗ mông tôi cái rõ đau rồi mắng xối xả:

    - Thẳng quỷ! Mày làm gì trên này mà cả năm trời không về nhà, cũng không chịu viết thư gì hết, ông già mày qua nhà tao khóc um sùm kìa..

    Biết ông nói đùa, tôi gãi đầu cười trừ rồi dẫn ông Bảy về nhà. Ông Bảy vừa vào nhà đã gặp ngay Xinh, sợ ông quen tay lấy bùa dán bậy tôi liền cản:

    - Khoan ông chú ơi! Đây không phải mục tiêu con nói trong điện thoại đâu ạ. Cô ấy là người mà con nhờ ông giúp ấy.

    Nghe thế ông Bảy thả lỏng người, ngồi xuống ghế và bảo tôi kể chi tiết tình hình.

    Sau khi nghe thì có vẻ như khá là căng, ông Bảy chống cằm suy nghĩ một hồi lâu rồi bảo:

    - Do bố của cô Xinh bị quá khứ ám ảnh quá lâu, rượu chè đã làm mờ đi lí trí và đã khiến linh hồn ông ta trở thành quỷ dữ. Ta có thể làm lễ cầu siêu cho cô Xinh siêu thoát nhưng do cô bị ràng buộc bởi con quỷ là bố cô nên điều đó ta không làm được. Để cứu được cô Xinh thì làm cho bố cô ấy chấp nhận buôn tha cho cô, thì lúc đó mới có khả thi.

    - Không lẽ không còn cách nào khác sao chú Bảy, con nghĩ bố Xinh không dễ gì buôn tha cho cô ấy đâu.

    Tôi liếc nhìn Xinh một cái rồi quay sang ông Bảy lo lắng hỏi.

    Ông Bảy nhún vai:

    - Còn một cách, nhưng rủi ro cao. Đó là phong ấn bố cô Xinh và cho ông ta vào biển lửa, tuy nhiên sẽ rất nguy hiểm tới tính mạng đó.

    Có vẻ như Xinh đã hiểu tình hình, em nhìn tôi với gương mặt biết ơn:

    - Không sao đâu anh, em biết cuộc đời mình sẽ không đi về đâu đâu, cảm ơn anh đã quan tâm đến em.

    Với ánh mắt và lời nói ấy làm tôi không thể nào đau lòng hơn, tôi ôm lấy Xinh và thì thầm.

    - Anh rất là yêu em đó, anh không muốn thấy cảnh em bị dày vò nữa, thân xác em đã chịu đủ rồi, bây giờ linh hồn của em cần được siêu thoát, em phải đầu thai để bắt đầu cuộc sống tốt hơn, anh sẽ dằn vặt mình suốt cuộc đời này vì không thể cứu em mất.

    Xinh xúc động, ôm tôi khóc nức nở, tôi cũng ôm em, truyền hơi ấm của cơ thể người để sưởi ấm linh hồn cô đơn giá lạnh của em.

    Tôi qua sang ông Bảy và bàn chuyện:

    - Chú Bảy à! Con biết là cách chú vừa nói nguy hiểm, huống hồ chú chỉ có một đứa còn trai, thôi thì để con thay chú được không.

    Nhìn khung cảnh vừa rồi thì ông Bảy biết mình có cản cũng không được nên đã đồng ý.

    Theo như kế hoạch, ông Bảy sẽ bắt con quỷ vào một cái hộp âm dương, xong thì tôi phải vào cái hộp đó, dùng thanh kiếm trảm yêu mà ông Bảy cho mượn để đánh cho con quỷ yếu đi, trong khi đó ở ngoài ông Bảy sẽ châm lửa và đốt chiếc hộp, với cái hộp này, một khi tôi đã vào trong thì tôi phải đảm bảo mình đánh cho con quỷ yếu xuống mức mà nó có thể trói con quỷ được trước khi lửa cháy trụi chiếc hộp, và tôi chỉ có thể ra khi đáp ứng được yêu cầu của chiếc hộp, tức là nếu không hoàn thành yêu cầu của chiếc hộp, tôi sẽ chết và con quỷ sẽ thoát ra ngoài và mọi thứ sẽ công cốc hết.

    Theo như lời Xinh thì cứ vào những đêm mưa gió thì bố cô sẽ xuất hiện. Chúng tôi ngay lập tức chuẩn bị cho cuộc chiến khốc liệt nhất trong đời mình.

    Cuối cùng ngày đó cũng đã đến, đêm đó phải nó là như bão về hay sao ấy, mưa nặng hạt, gió lốc vù vù, những cái cây cổ thụ cao nghiên qua nghiên lại như sắp ngã, khung cảnh thì lại không có trăng và đen nhẻm nhìn cực kì đáng sợ. Chúng tôi ngồi trong nhà chờ đợi. Tim ai nấy đập liên hồi.

    Cơn mưa đã kéo dài được một tiếng thì đã tạnh, mọi thứ rơi vào sự im lặng như tờ. Một tiếng gầm rú cực đáng sợ vang lên khiên chúng tôi giật bắn người. Nhìn ra cửa sổ một bóng đen đầy lông lá với đôi mắt đỏ rực lao thẳng vào nhà. Ngay lúc này ông Bảy nhanh chóng niệm chú, đồng thời mở cái hộp âm dương ra. Chiếc hộp trong chốc mắt biến thành một cánh cổng không gian lớn và hút con quỷ vào, tôi cũng nhanh chóng tay cầm kiếm nhảy vào trong.

    Ông Bảy liền đóng chiếc hộp và bắt đầu châm lửa. Ngọn lửa ngay lập tức bao quanh cái hộp. Bên trong chiếc hộp là một khoảng không gian khá rộng tầm 1000 mét vuông, phía xa là ngọn lửa ông Bảy đốt và nó đang dần dần tiến lại gần đây. Con quỷ nhìn tôi với vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống:

    - Tránh xa con gái tao ra, thằng khốn!

    Tôi rút kiếm và chỉa vào còn quỷ:

    - Suốt 15 năm nay, Xinh đã chịu khổ nhiều rồi, con xin chú hãy buôn tha cho cô ấy, hãy để cho cô ấy có thể đầu thai và tiếp tục cuộc sống mới đi ạ

    Con quỷ nghiếm răng ken két và lao về phía tôi:

    - Vậy thì mày hãy chết đi..

    HẾT chương IV
     
  7. Sumeragi Fuku Kotobuki

    Bài viết:
    29
    Chương V

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong thoáng chốc tôi thấy những chiếc móng vuốt sắc nhọn của con quỷ lóe ngang qua mắt mình. Tôi nhanh chóng ngửa người xa sau để né chúng, tuy vậy ông ta cũng để lại trên mặt tôi một vết xước khá rát.

    Biết rằng mình không thể giải bằng lời, tôi lập tức vung kiếm đánh trả. Lưỡi kiếm trông cùn thế thôi nhưng nó lại làm ông rách một miếng da lớn ngay ngực. Con quỷ ôm ngực, gào thét trong đau đớn, ông nhìn tôi với vẻ mặt hận thù tới tận xương tủy.

    Ngay lập tức, ông lao vào tôi cào xé một cách điên cuồng, đôi mắt đỏ rực màu máu như chứa bao nhiêu sự thống khổ của ông hồi còn sống. Với khả trừ tà ma của thanh kiếm của ông Bảy, tôi có thể giảm đi phần nào sát thương của con quỷ, tôi bắt đầu cẩn thận nhìn chuyển động của ông để tìm cơ hội phản công.

    Khi ông ta vừa dứt phát cào thứ 1000, ông ta lướt về sau hai mét, ông hạ thấp người rồi nhảy lên cao, sau đó ông lộn vài vòng trên không tạo đà rồi dùng cước phi thẳng từ trên xuống ngay vị trí của tôi.

    Nhận thấy được thời cơ, tôi liền lộn người về phía sau. Ngay khi con quỷ vừa đạp xuống đất, cũng là lúc tôi lao thẳng tới đâm thẳng vào cổ con quỷ. Thanh kiếm xuyên qua cổ con quỷ tận nửa thanh, ông ta hai tay nắm lấy cây kiếm, ông gào thét dữ dội, nhưng càng gào thét thì thanh kiếm như muốn thiêu rụi ông. Cuối cùng, ông gục xuống, nằm bất động. Tôi thở phào và quay đi.

    Tưởng chừng như mọi chuyện kết thúc nhưng không, vừa quay lưng đi thì tôi nghe thấy tiếng gầm gừ nho nhỏ đằng sau. Tôi không chần chừ mà quay đầu lại xem, một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp mà cả đời tôi không bao giờ quên được.

    Toàn thân con quỷ đang bừng cháy, thanh kiếm đang đốt cháy ông. Nhưng dường như ông không còn cảm giác đau đớn nữa, ông đứng như không hai nắm lưỡi kiếm và từ từ rút nó ra. Thanh kiếm vừa được rút khỏi người ông thì ngọn lửa cũng tắt ngấm. Ông quăng thanh kiếm về phía tôi, tôi lập tức nhặt nó lên.

    Ngay lập tức, con quỷ gào thét điên cuồng và dường như nó còn dữ dội hơn nhiều. Nhưng lần này không như lúc nãy, cơ thể hắn bắt đầu chuyển đổi, các cơ bắp tay to lên và nổi lên những sợi gân to tướng, móng vuốt mọc dài ra không những thế mà còn sắt nhọn hơn, vùng hàm phát triển cực dị, răng nhọn dài như những con cá đèn. Mắt hắn giờ đây không còn màu đỏ nữa mà là một sự trống rỗng, hắn đã đánh đổi tẩm nhìn để lấy sức mạnh, lòng hận thù, sự thống khổ, hắn đã chịu mọi thứ, hắn đã không còn gì để mất nữa rồi, hắn bất chấp tất cả.

    Trong khi tôi và hắn đang chiến đấu bên trong chiếc hộp âm dương, thì bên ngoài, Xinh đang rất lo lắng hỏi:

    - Thời gian chiếc hộp cho anh ấy sắp hết rồi, ấy mà vẫn chưa thấy ra là thế nào vậy chú Bảy.

    Ông Bảy nhún vai:

    - Cái này ta chịu thôi, dù gì cách này rủi ro cao mà ta đâu chắc thằng nhóc đó có trở ra được hay không đâu.

    Nghe thế, lòng ngực Xinh như thắt lại, cô ngồi bệt xuống sàn, khóc lóc thảm thương:

    - Đáng lí ra cháu nên không nên xuất hiện, cháu không nên xuất hiện trước mặt anh ấy, cháu chỉ là một hồn ma, cháu không xứng đáng được anh ấy làm những việc này.

    Những lời trách oán của Xinh là ông Bảy nổi quạu, ông còn lạ gì dăm ba cái kiểu con gái như Xinh nữa:

    - Con bé ngốc này! Thằng nhóc ấy làm những việc này không phải chỉ là tình yêu giản dị của một thằng con trai, mà còn là giúp người gặp nạn. Nếu mi đơn thuần là nhờ vả thì nó cũng giúp thôi, nó không cần biết mi là cái gì đâu. Đúng ra là vẫn còn một cách để kéo thằng nhóc đó ra.

    Nghe tới đây Xinh mừng lắm, cô thấy được tia hy vọng nhỏ nhoi nhất cho tôi, cô liền lau đi giọt lệ trên khóe mắt rồi lắng nghe ông Bảy nói.

    Theo như lời ông Bảy, để cứu tôi ra khỏi cái hộp đó thì chỉ có một cách đó là tìm một người nào đó thay thế vào vị trí của tôi thôi, ai cũng được miễn là người sống. Nhưng trong tình hình này có vẻ khá căng vì thời gian sắp hết rồi mà giờ làm gì có ai chấp nhận hi sinh vào đó thay thế tôi chứ.

    Xinh hy vọng rồi lại càng thất vọng, cô giờ chỉ còn hy vọng vào tôi, cầu mong tôi sẽ có thể trở về. Đang chắp tay khấn nguyện, thì giọng một bà lão vang lên:

    - Thầy ơi! Hãy để tôi thay thế cậu ấy..

    Bà khóc sướt mướt:

    - Xinh ơi! Má xin lỗi vì đã bỏ rơi con, nếu con nghe thấy thì hãy tha lỗi cho má nghen, má sẽ chuộc lại lỗi lầm, má sẽ cứu con.

    Xinh và ông Bảy dường như không tin vào tai mình, ông Bảy thì cũng không ngạc nhiên lắm, người ngạc nhiên nhất chính là Xinh. Năm năm bị người bố ruột hành hạ, mười năm bị trói buộc trong ngôi nhà này trong sự cô đơn. Cô dường như quên mất hình dáng mẹ mình, cô không nói gì, cô chỉ im lặng nhìn bà lão đang nài nỉ ông Bảy cho thay thế tôi.

    Ông Bảy biết rằng thời gian bây giờ còn rất ít rồi, ông không quan tâm lí do của bà mà đồng ý ngay. Ông liền rút trong tay áo một lá bùa màu đỏ rồi đặt lên trán bà lão, xong ông niệm chú, lá bùa lập tức phát sáng rồi hút bà lão vào trong nó. Ông Bảy lập tức đưa lá bùa vào chiếc hộp đang bốc cháy đến sắp thành tro.

    Bên trong chiếc hộp..

    Tôi vật vã với con quỷ mãi mà chẳng làm nó bị thương nổi, tôi nhìn xung quanh, ngọn lửa giờ đây đã rất gần, diện tích giờ chỉ còn 25 mét vuông.

    Tôi thở hổn hển, cơ thể tôi đầy thương tích, sức nóng của ngọn lửa làm tôi đau rát dữ dội, tôi quỵ xuống lấy thanh kiếm làm vật để chống cho khỏi ngã, con quỷ lúc này tiến đến tôi, hắn giơ tay lên tát tôi văng ra xa. Cơ thể tôi giờ đây lại thêm vết thương mới, cả cơ thể như tê liệt có lẽ xương cốt đã gãy rồi.

    Con quỷ lại tiến đến tôi và miệng cứ lẩm bẩm:

    - Mày phải chết! Mày phải chết! Mày phải chết! Mày phải chết..

    Hắn lấy một tay chấn cổ tôi xuống để tôi không thể né được, một tay hắn giơ lên cao chuẩn bị ra đòn kết liễu. Tôi biết chắc rằng tới đây là kết thúc, dù có như nào tôi vẫn không thể bảo vệ được người tôi yêu. Tôi thấy lòng ngực mình nhói đau, những vết thương này có là gì so với vết thương trong tim.

    Tôi nhắm mắt, hai hàng lệ tuông rơi, miệng lẩm bẩm:

    - Xinh ơi! Anh xin lỗi, anh đã không bảo vệ được em, anh đã không cứu được em..

    HẾT chương V
     
  8. Sumeragi Fuku Kotobuki

    Bài viết:
    29
    Chương VI

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Mình ơi!

    Một giọng nói khàng khàng vang lên, tôi ngay tức khắc nhận ra ngay đó là giọng bà lão nhà đối diện. Quái lạ! Sao bà ấy lại có mặt ở đây, bà gọi hắn là như thể là vợ hắn ấy. Tôi như hiểu ra vấn đề:

    Bà lão ấy là mẹ của Xinh và cũng là vợ của hắn, có lẽ là do bà cảm thấy có lỗi với cô con gái vì bà đã bỏ đi, bà đã để cô phải chịu khổ nên bà đã quay về đây để chuộc lại mọi lỗi lầm của mình. Đó là suy nghĩ của tôi.

    Con quỷ đã chứng mình những suy nghĩ của tôi đúng bằng cách hắn quay đầu theo hướng có giọng bà lão. Trong ngọn lửa đang bốc cháy, hình dáng một bà lão, dáng người gầy gò, tóc nửa đen nửa đã bạc do tuổi đã cao. Bà đi về phía con quỷ và tôi đôi mắt ướt lệ.

    - Thy! Là bà phải không..

    Con quỷ đáp lại giọng của bà, đôi mắt đã trở lại thành đôi mắt của người, cơ thể hắn cũng thu nhỏ lại, bộ lông trên người hắn cũng vì thế mà rụng đi mất. Giờ đây nhìn ông không khác gì một con người bình thường.

    Ông thả tôi ra, vội vã chạy lại phía bà Thy. Hai người họ nhìn nhau. Ông ta liền vịnh vai bà khóc lóc thảm thiết:

    - Bà đã đi đâu vậy! Bà có biết là tôi đã chờ đợi bà lâu lắm không, tại sao bây giờ bà mới xuất hiện.. tôi.. tôi.. nhớ bà lắm đó.

    Nhìn khung cảnh này ai mà không cảm động chứ, một bên âm một bên dương giờ đây họ gặp nhau trong tình cảnh này, dù máu me, dù lửa đang bùng cháy nóng rát cả một vùng cũng không bằng tình cảm họ mặn nồng của họ.

    - Tôi tưởng ông sẽ không tha thứ cho tôi, tôi luôn chờ đợi một ngày nào đó ông sẽ tha thứ thì tôi mới dám quay về.

    Lời nói của bà Thy làm ông vừa hối hận, vừa giận bản thân mình quá nóng nảy, ông nhẹ nhàng đáp:

    - Bà khờ quá à! Sau lần đó thì tôi đã tha thứ cho bà rồi, tôi biết tôi là người chồng tồi tệ, tôi đã gây ra không biết bao nhiêu là tội lỗi, chỉ vì tính nóng nảy của tôi mà gia đình ta mới xảy ra nông nổi này.

    Có vẻ như cuộc gặp gỡ sau 15 năm xa cách của hai người đã làm họ quên luôn tôi, ngọn lửa giờ đây đã thu lại rất hẹp rồi giờ đây chỉ còn 10 mét vuông.

    May quá hai người họ cuối cùng cũng nhớ đến tôi, họ quay lại nhìn tôi, chồng bà Thy nói:

    - Cho ta xin lỗi cậu nghen! Vì chuyện gia đình ta mà cậu phải bị liên lụy..

    Tôi không nói gì mà chỉ mĩm cười chấp nhận lời xin lỗi của ông. Còn bà Thy, bà lấy trong túi ra một lá bùa màu đỏ, đó là lá bùa mà ông Bảy đã dùng để đưa bà vào đó. Bà lấy nó ịn vào trán tôi:

    - Ta tới đây không phải vì cậu mà là vì chuyện gia đình của ta, cậu là người ngoài, cậu không liên can tới, bây giờ thì cậu hãy đi ra khỏi cái hộp này đi, mọi chuyện còn lại để bọn ta giải quyết.

    Bà Thy vừa dứt câu, lá bùa sáng lên, nó hút tôi vào trong. Tôi chìm ngay vào một màu đen tuyền, toàn thân tôi tê liệt không còn cảm giác gì.

    Vừa mở mắt ra sau cơn mê thì trước mặt tôi là mặt Xinh, mặt cô ấy sao gần mặt tôi quá vậy, tôi bừng tình hoàn toàn, không thể nhằm được, Xinh đang hôn tôi, hai hàng lệ trên khóe mắt em đang tuông rơi.

    Xinh liền ôm chầm lấy tôi, cơ thể em đã không còn lạnh lẽo như trước nữa:

    - Cảm ơn anh rất nhiều! Em giờ đây đã tự do rồi, em đã không còn bị ràng buộc trong ngôi nhà này nữa, em đã có thể đầu thai rồi..

    Tôi nhìn em, mặt ngu ra thấy rõ. Em nhìn tôi, che miệng cười, lần đầu tiên tôi thấy em cười, trông em đẹp như tiên giáng trần vậy. Em nhẹ nhàng ngồi xuống bên tôi và kể lại mọi thứ trong khi tôi đang trong cơn mê.

    Số là khi tôi vừa ra khỏi chiếc hộp đó, tôi bị thương rất nặng, ông Bảy đã ở lại trị thương và chăm sóc cho tôi. Nhưng điều mà làm tôi sốc nhất chính là khi chiếc hộp đã cháy thành tro, theo như ông Bảy nói thì những ai dù ma hay người hay quỷ đều sẽ hồn siêu phách lạc.

    Ấy vậy mà không hiểu sao mà bà Thy và con quỷ tức bố Xinh và cũng là chồng bà lại thoát ra được, bà Thy thì giờ cũng thành ma rồi, riêng ông ta thì từ một con quỷ hung ác, giờ đây ông chỉ là hồn ma bình thường thôi.

    Có lẽ do tình yêu chân thành của bà Thy dành cho ông cũng như tình cảm của ông dành cho bà đã xóa đi mọi sự thống khổ cũng như mọi sự phẫn uất của ông. Ông giờ đây đã gặp lại bà Thy cũng đồng nghĩa ông đã thực hiện được nguyện vọng cuối cũng trước khi chết, nên giờ đây ông đã có thể siêu thoát. Điều đó cũng đồng nghĩa là Xinh đã được tự do.

    Sau khi vừa giải thích xong, cơ thể Xinh bắt đầu phân rã thành những hạt ánh sáng màu xanh lam tuyệt đẹp. Vừa thấy cảnh ấy, tôi liền nắm tay Xinh, không hiểu sao tôi lại làm thế, tôi không biết phải nói với em như thế nào.

    Tôi vừa định nói thì Xinh đã dùng ngón tay chặn ngay đầu môi của tôi và lắc đầu, em hiểu tôi muốn nói gì, em cũng không nói gì mà ghé sát gần tôi, em ôm tôi, mặt đối mặt, em trao cho tôi một nụ hôn tạm biệt, môi em chạm môi tôi, đôi môi em mềm mại, quyến rũ, nụ hôn nhẹ nhàng, thuần khiết như ánh trăng ngày lễ tình nhân.

    Hai chúng tôi cứ thế cho đến khi em tan biến hoàn toàn trong không khí, bỏ lại tôi trơ trọi trong căn phòng lạnh giá của buổi đêm đông. Tôi nhẹ nhàng quơ một nắm tay như chụp một con bướm, tôi nhắm mặt, áp nắm tay vào lòng ngực mình, tôi rơi lệ, giọt lệ ấy không đơn giản là sự tiếc nuối mà còn là sự thanh thản, vì cuối cùng tôi đã có thể cứu được em, đã có thể bảo vệ em, nhưng tim tôi lại đau nhói, có lẽ vì sẽ không còn được gặp em nữa. Tôi đúng là khó hiểu mà!

    HẾT
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...