Review Truyện Ma Đạo Tổ Sư: Trần Tình Lệnh: 8 Năm Chờ Đợi Bóng Hình Người Đã Khuất

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi Băng Lãnh Bạch Mẫu Đơn, 12 Tháng hai 2020.

  1. Trong hành trình điều tra vụ án giết người, cặp Lam – Ngụy (cặp đôi chính của Ma Đạo Tổ Sư) đã lần theo manh mối đến một tòa thành hoang có tên Nghĩa thành. Đối mặt với nhiều nguy hiểm nơi đây, nhóm người Ngụy Vô Tiện cũng bất ngờ khám phá ra một bí mật đằng sau thành hoang đó, một câu chuyện tình ngang trái của kẻ mưu mô độc ác Tiết Dương và vị đạo trưởng đã khuất Hiểu Tinh Trần.

    Hiểu Tinh Trần là một vị đạo trưởng nhân hậu, tài cao, một lòng muốn diệt trừ yêu ma, có tiếng tăm lẫy lừng. Tuy nhiên không lâu sau đó, vị đạo trưởng này vô tình gây thù với Tiết Dương, một kẻ luôn ghi hận. Bị Tiết Dương mưu mô hãm hại, Hiểu Tinh Trần tự móc cặp mắt của mình ra để trả lại cho người bạn tri kỷ Tống Lam rồi một mình lang bạt khắp nơi, và có đi qua Nghĩa Thành

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    Những tưởng sẽ dừng chân ở đây một thời gian, có thể cùng cô bé mù A Thiến nhàn nhã rong ruổi. Nhưng nào ngờ "oan gia ngõ hẹp", Hiểu Tinh Trần đã vô tình cứu được kẻ đang bị thương nặng, y mang hắn về căn nhà trống, tận tâm chữa trị mà không hề hay biết đó chính là người đã hãm hại, đẩy mình vào thảm cảnh này.

    Nhận được sự chăm sóc tận tình của Hiểu Tinh Trần, Tiết Dương chọn cách giấu kín thân phận của mình, bình yên ở lại bên cạnh tận hưởng sự chiếu cố của người kia. Ước muốn cùng cô bé A Thiến, ba người nương tựa vào nhau sống những ngày tháng vui vẻ, từ bỏ ý định phiêu bạt khắp nơi. Nụ cười của vị đạo trưởng vốn đã tắt trên môi đã trở lại và con tim tưởng như đã hóa đá nay bỗng được sưởi ấm. Có lẽ.. thời gian Tiết Dương sống ở Nghĩa Thành với Hiểu Tinh Trần là quãng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời hắn.

    Thế nhưng hạnh phúc chưa được bao lâu thì giông tố đã ập đến. Hai năm dài nương tựa, có hạnh phúc, có vui vẻ, có những kỷ niệm chẳng thể nào quên được. Để rồi, sau hai năm đó một tấn bi kịch lại ập đến, giấc mộng tươi đẹp bị phá hủy trong tích tắc khi Tống Lam xuất hiện. Hiểu Tinh Trần nhận ra người bên mình thời gian qua chính là kẻ mưu mô thâm độc Tiết Dương, y giận dữ chất vấn Tiết Dương để rồi nhận lại những lời mạt sát cay độc. Đau khổ tận cùng, nhận ra bản thân lâu nay bản thân bị hắn lừa sát hại bao sinh linh, kể cả người bạn Tống Lam-Tống Tử Sâm. Thua đến đường cùng, vị đạo trưởng tuyệt vọng quyết định tự kết liễu đời mình.

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    Tiết Dương vì vị Đạo trưởng mà giết sạch toàn thành, lưu giữ hài y, cất đi mảnh vong linh đã vỡ, chờ đợi người có thể giúp Hiểu Tinh Trần hồi sinh. Chằng ai biết được trong thâm tâm kẻ độc ác kia có từng vì Hiểu Tinh Trần mà hối hận hay không, nhưng hắn đã tự chôn vùi cuộc đời mình nơi thành hoang, ôm ấp những di vật của người đó. Người mà căm hận hắn đến tận xương tủy, người mà chính hắn đã bức chết, cũng chính là tâm can máu thịt, cả đời không thể quên. Vốn đã hận thấu xương nhưng rồi lại động lòng không sao buông bỏ. Lúc nhìn thấy Hiểu Tinh Trần tự sát bằng kiếm Sương Hoa, có lẽ Tiết Dương nghĩ rằng có thể hồi sinh lại đạo trưởng giống cách hắn làm với Ôn Ninh-Ôn Quỳnh Lâm để đạo trưởng sẽ mãi ở bên cạnh hắn, vĩnh viễn không chia lìa. Nhưng không, trưởng hợp của Ôn Ninh là vẫn còn 1 tia sinh mạng còn Hiểu đạo trưởng thì hồn tan phách lạc. Nghe được câu nói này từ miệng của Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện, Tiết Dương đương nhiên không chấp nhận sự thật mà cho rằng Ngụy Vô Tiện đang chối bỏ. Đợi chờ Di Lăng Lão Tổ 8 năm, đời chờ hắn ta quay về để cứu đạo trưởng, vậy mà cuối cùng lại được 1 câu: "Ngươi không xứng". Chuyện giữa cặp đôi này có thể xem như một thứ nghiệt duyên oan trái nhưng cũng có chút ngọt ngào, bi thương nảy nở vô vàn..

    Theo tôi thấy thì Tiết Dương đáng thương nhiều hơn đáng trách. Hắn từ bé đã rất thích ăn kẹo nhưng chỉ vì đĩa kẹo mà hắn mất 1 ngón tay, vì 1 đĩa kẹo mà nhân cách của hắn bị thay đổi, từ 1 đứa trẻ ngây thơ thành 1 con quỷ giết người không ghê tay. Vậy theo mọi người, sau khi Hiểu Tinh Trần chết, Tiết Dương có hối hận không?

    Theo tôi là có, trong vòng 8 năm kể từ khi Hiểu đạo trưởng qua đời, hắn vẫn nghĩ Hiểu đạo trưởng đang trốn đâu đó, nên nghĩ đủ mọi cách bắt Tinh Trần quay về, kể cả giết người. Tôi nghĩ, hắn đã phải trả giá cho tất cả những gì mà hắn đã từng gây ra.

    "Đạo Trưởng à, ngươi có biết tám năm nay ta như thế nào không? Đến đây, Dương Dương nói cho ngươi nghe:

    Năm đầu tiên, ta đã giết con nhóc mù. Bởi vì ta nghĩ ngươi ghét cô ta cứ luôn ồn ào, nên không quay lại. Nhưng ta đã giết cô ấy, ngươi vẫn không quay lại.

    Năm thứ hai, ta bắt đầu lật tung các sạp hàng, ta cứ nghĩ ngươi sẽ xuất hiện và quản ta, kết quả thì sao? Một đường phố chợ đều kết thúc rồi, ngươi vẫn không xuất hiện.

    Năm thứ ba, ngươi không phải rất thích cái nghĩa trang này hay sao? Ta vừa mới đốt nó rồi, đốt nó rồi xem ngươi còn ở đâu được nữa.

    Năm thứ tư, viên kẹo đường đó, ta vẫn chưa biết những viên kẹo đường ngươi mang về mỗi ngày là mua từ đâu. Đạo trưởng, ngươi có thể trở lại không? Mang Dương Dương theo cùng với..

    Năm thứ năm, ngươi không phải là yêu Sương Hoa của ngươi sao? Ta sẽ dùng nó để giết người, giết từng người tại nơi này, rồi ngươi trở về giết ta, được không? Trở về đây, giết ta đi!

    Năm thứ sáu, đã sáu năm rồi. Ta tưởng rằng Tiết Dương ta căn bản có thể quên được ngươi rồi, ai mà biết được? Ta lại trở thành kẻ có tội. Thời gian càng lâu, viên kẹo đường ngày càng mờ nhạt, ta lại càng nhớ ngươi!

    Năm thứ bảy, có phải Ngụy Vô Tiện đã trở lại rồi không? Ngươi có thể trở lại rồi, ta sẽ đi tìm hắn, được không? Hắn sẽ đưa ngươi trở về, đúng không? Chờ Dương Dương đưa Ngụy Vô Tiện cứu ngươi trở về.

    Năm thứ tám, ta dựng lại nghĩa trang, giữ chặt Tỏa Linh Nang và đợi ngươi, nhưng Lam Trạm-Lam Vong Cơ đã cướp đi mất rồi. Đạo trưởng, tại sao Dương Dương chẳng có gì cả? Cái gì cũng không có? Đạo trưởng, thế giới bên đấy lại có thể mua kẹo đường cho Dương Dương có được không? Cuộc đời này Dương Dương không thể đợi thêm được nữa rồi.."

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    Đây chẳng phải là 1 cái kết vô cùng có hậu cho 1 kẻ ác nhân hay sao? Cớ sao khi đọc đến đó, tôi lại cảm thấy đau thương đến kì lạ, muốn cho nhân vật này có được 1 cuộc sống hạnh phúc. Giá như có thể giúp Tiết Dương khi hắn vẫn là 1 đứa trẻ ngây thơ, có thể giữ ngón tay của hắn không bị nghiến nát, có lẽ.. bi kịch sẽ không xảy ra. Nhưng giá như mãi mãi chỉ là giá như. Dù sao cũng phải cảm ơn Mặc Hương vì đã cho ra đời 1 tác phẩm hay như vậy :))
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...