Đam Mỹ [Ma Đạo Tổ Sư] Hàm Quang Quân Say Rượu - Bạch Hồn

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Bạch Hồn, 29 Tháng ba 2020.

  1. Bạch Hồn

    Bài viết:
    5
    [​IMG]

    [Ma Đạo Tổ Sư] Hàm Quang Quân say rượu.

    Thể loại:
    Đam Mỹ.

    Tác giả: Bạch Hồn.

    Link thảo luận - Góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Bạch Hồn

    Ngụy Vô Tiện lấy một vò Thiên Tử Tiếu rót một chén cho mình, một chén cho Lam Vong Cơ. Lần này hắn muốn chuốc say y, sau đó muốn hỏi vài câu mà hắn thắc mắc. Tưởng rằng Lam Vong Cơ sẽ không uống mà nghi ngờ hắn, nhưng không ngờ y nâng chén, một hơi cạn sạch. Lam Vong Cơ bắt đầu rơi vào giai đoạn đầu: ' Ngủ trước say sau '.

    Thấy y đã gục trên bàn, Ngụy Vô Tiện lúc này bò tới, đưa mặt mình xát mặt Lam Vong Cơ thổi phù một cái, vài sợi tóc của y nhẹ nhàng bay sang hai bên, để lộ ra khuôn mặt thanh tú, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn. Ngụy Vô Tiện nhất thời đứng hình mất vài giây, hắn không thể không làm gì đó với Lam Vong Cơ trước cái dung nhan này.

    Ngụy Vô Tiện lướt xuống, nhẹ nhàng hôn một cái vào môi y sau đó nhả ra, lưu luyến cắn nhẹ một cái. Lúc này có cơn gió nhè nhẹ, vi vu ùa vào qua cửa sổ khiến Ngụy Vô Tiện khẽ giật mình. Hắn ngoảnh lại thấy ánh trăng chiếu lọt qua cửa sổ xuống nền, bèn đứng dậy đi tới.

    Thời tiết đêm nay thật dễ chịu, những cơn gió vi vu, lá cây xào xạc đan xen nhau, không gian thật sự yên tĩnh. Ngụy Vô Tiện ngước lên trời, trăng hôm nay quả thực rất đẹp, rất tròn và sáng, sáng đến nỗi đi đường cũng không cần đèn. Ngụy Vô Tiện nhân lúc chờ Lam Vong Cơ đến giai đoạn thứ hai: ' Say ', đứng đây ngắm trăng.

    Một lúc sau chợt có hai cánh tay giang ra từ đằng sau, bao lấy Ngụy Vô Tiện, lúc này lưng Ngụy Vô Tiện chạm phải thứ gì đó ấm áp, rộng rộng, giống như một bức tường êm ái vậy. Giật mình, Ngụy Vô Tiện quay lại, bốn mắt giao nhau chằm chằm, bỗng Lam Vong Cơ nói:

    "Ngươi đang làm gì?"

    "Ta đang ngắm trăng, Lam Trạm, ngươi xem (Tay chỉ lên phía mặt trăng), trăng hôm nay rất đẹp, ngươi nhìn xem, thời tiết đêm nay cũng rất tốt".

    Sắc mặt Lam Vong Cơ lúc này bỗng âm u đầy sát khí, y cau mày nhìn trăng rồi nhìn xuống Ngụy Vô Tiện, kéo cầm hắn, hai mặt xát nhau gằn giọng nói:

    "Không được ngắm nó".

    Ngụy Vô Tiên sợ hãi nhìn mặt Lam Vong Cơ đầy sát khí:

    "A. Được được. Không ngắm nó nữa, ngươi đẹp nhất, đẹp nhất, ngắm ngươi thôi".

    "Không được ngắm ai hết, chỉ được ngắm ta thôi".

    "A. Được được. Ngắm mình ngươi thôi".

    Sắc mặt Lam Vong Cơ lúc này mới trở lại bình thường.

    "Thời tiết tốt, muốn đi dạo?"

    Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ:

    "Lần này mà ra ngoài không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nếu gặp phải người quen thì chết chắc".

    Chưa kịp từ chối thì Lam Vong Cơ đã ôm hắn bay qua cửa sổ, từ từ đáp xuống mặt đất.

    Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ kéo đi, khó chịu:

    "Lam Trạm, ngươi muốn đưa ta đi đâu, ây đừng nói bắt gà ăn táo nhé, thôi khỏi đi, ta không muốn đâu".

    Lam Vong Cơ quay sang nhìn hắn:

    "Cái gì ngươi thích, thấy vui thì chơi".

    "Hả? Thôi thôi muộn rồi, hay chúng ta về đi, Lam Trạm!". (Mặt nũng nịu).

    Lam Vong Cơ im lặng đi tiếp, Ngụy Vô Tiện thở dài trong đầu:

    "Lần này là ngươi tự chuốc lấy, nhỡ có mệnh hệ gì thì đừng nhìn ta, haizzz".

    Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đi xuống núi bắt gặp vài con đom đóm, chúng như những đốm sáng nhỏ cứ chập chờn bay bay trông rất đẹp. Ngụy Vô Tiện nhanh tay bắt lấy một con, rồi hai con.

    "Woa.. Đom đóm này".

    Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện vui vẻ liền ra tay bắt hết, trong khoảng thời gian ngắn đã bắt được hết rồi liền nhét chúng vào trong túi càn khôn. Ngụy Vô Tiện thấy vậy hỏi:

    "Ấy, Lam Trạm, ngươi cũng thích đom đóm hả?"

    "Không".

    "Thế sao ngươi lại bắt hết, rồi còn nhét chúng vào trong túi".

    "Ngươi thích".

    "Ầy, Lam Trạm à, ta chỉ là bắt chơi thôi, ngươi không cần phải làm vậy đâu, ngươi nhét chúng vào trong túi chúng nó sẽ chết đấy, mau thả ra đi".

    Lam Vong Cơ im lặng rồi cũng gật đầu: ' Ừ ', sau đó đưa cho Ngụy Vô Tiện: ' Cho ngươi '. Ngụy Vô Tiện nhận lấy đáp: ' Ừm '.

    Hai người đi tiếp, lần này Lam Vong Cơ thấy bên nhà dân có mấy ngôi nhà hình như mới sơn lại, tường khá sạch và trắng. Lam Vong Cơ cầm tay Ngụy Vô Tiện kéo đến chỗ mấy bức tường trắng đó, y lấy một viên gạch ngói nhỏ đưa cho Ngụy Vô Tiện: ' Vẽ đi '.

    Ngụy Vô Tiện há hốc mồm: ' Hả?'

    Lam Vong Cơ nhét viên gạch vào tay Ngụy Vô Tiện, sau đó lấy một viên khác cho mình rồi viết viết lên tường. Ngụy Vô Tiện thấy vậy liền ngăn lại.

    "Ây.. Lam Trạm, không được làm bậy, đây là nhà người ta đó, hơn nữa họ mới sơn lại, ngươi làm như vậy là..".

    Chưa kịp nói xong đã bị Lam Vong Cơ đẩy ra. Giằng co với y không được thôi đành kệ vậy.

    Lam Vong Cơ viết một hàng chữ to đùng ở trên tường: ' NGỤY VÔ TIỆN LÀ CỦA LAM VONG CƠ ĐỜI ĐỜI KIẾP KIẾP '.

    Ngụy Vô Tiện thấy vậy liền đỏ mặt cười, đi tới chỗ y.

    "Lam Trạm, ngươi học cái này ở đâu vậy? Haha".

    Truyện là trước đây hai người ngao du cùng nhau, đến chỗ bờ suối, Lam Vong Cơ thấy có hai đứa trẻ, một nam một nữ đang khắc chữ lên cây, chắc là lần này y làm theo đây mà haha.

    Ngụy Vô Tiện kéo tay Lam Vong Cơ.

    "Lam Trạm à, chơi vậy đủ rồi, chúng ta về thôi, trước khi về phải xóa đi, ngươi xem lần này ngươi gây ra họa gì".

    Ngụy Vô Tiện cọ cọ xóa chữ, Lam Vong Cơ thấy vậy kéo tay hắn.

    "Không được xóa".

    "Ầy, Lam Trạm à, ngươi xem ngươi làm cái gì này, không xóa người ta biết là ngươi chui đầu xuống lỗ đó, ngươi không cần phải viết, mọi người cũng biết ta là của ngươi mà, nha".

    Lam Vong Cơ lúc này mới để yên cho Ngụy Vô Tiện xóa, mặt có chút giận giỗi.

    Đi tiếp lên phía trước bỗng Lam Vong Cơ dừng lại nhìn xung quanh, mọi nhà đều đã tắt đèn đi ngủ, thật yên ắng, trước mắt chỉ có vài ngọn đèn trước cổng.

    Lam Vong Cơ đi tới từng nhà, dùng Tị Trần gõ cửa:

    "Dậy đi".'Sao lại tắt hết đèn thế?'.'Dậy đi '.

    Ngụy Vô Tiện khó hiểu nhưng thật sự không nhịn được cười. Lam Vong Cơ vẫn đi đến từng nhà mà gõ cửa gọi dậy, còn nói: ' Hội gì mà sao vắng tanh thế này? Các ngươi quên hôm nay là ngày gì sao? Chủ quán đâu, cho ta một vò rượu '.

    Ngụy Vô Tiện cười nghiêng ngả, Lam Vong Cơ may sau khi tỉnh dậy sẽ không nhớ gì, không thì chắc sẽ không dám nhìn mặt ai quá '.

    Tiếng chó sủa bắt đầu vang lên, vang lên ngày càng lớn, Ngụy Vô Tiện sợ hãi chạy đến kéo Lam Vong Cơ chạy:

    "Lam Trạm, chạy đi, chó kìa chó kìa".

    Lam Vong Cơ không những không chạy, còn đứng lại đối mặt với chúng.

    Lúc này một số nhà bật đèn mở cửa, Ngụy Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ chạy.

    "Chết rồi, chạy đi, chạy đi, nhanh lên".

    Mấy con chó đã lao ra đuổi theo hai người, chạy được một đoạn Ngụy Vô Tiện không cẩn thận vấp phải cục gạch, ngã xuống kéo theo cả Lam Vong Cơ, hai người thê thảm hơn lại ngã vào vũng nước, y phục bị làm bẩn hết, Lam Vong Cơ đè lên Ngụy Vô Tiện.

    "A, chết tiệt, y phục bị bẩn hết rồi, xin lỗi Lam Trạm".

    Nói rồi hai người chạy tiếp đến một con hẻm nhỏ, trốn trong một căn nhà hoang. Lũ chó cũng mất dấu, Ngụy Vô Tiện ngồi xuống tựa vào cột nói:

    "Lam Trạm à, hôm nay thê thảm quá, lần sau sẽ không cho ngươi uống rượu nữa".

    Một lúc sau khi nghỉ ngơi hai người về lại Vân Thâm. Ngụy Vô Tiện đi lấy nước tắm, hai người cùng nhau tắm rửa sau đó lên giường ngủ, trước khi ngủ còn lăn giường.

    - HẾT-
     
    Last edited by a moderator: 30 Tháng ba 2020
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...