Đến với Lão Triệu sẽ không còn thấy mình cô đơn nữa, cảm giác như lão hát bằng cả tâm hồn, cơ thể mình vậy. Nghe chỉ thấy một mực đau lòng, bi thương. Bài hát dành cho những kẻ cô đơn giữa dòng đời hối hả. Bạn cứ cố gắng rồi cứ thế trượt đi đầy mỏi mệt nhìn lại mới thấy thật cô độc giữa guồng quay này và bất chợt tự hỏi tất cả liệu có xứng đáng? Nào nghe đi và khóc đi, hoặc khô rát cổ họng cũng được. Tác phẩm: Lý Tưởng Sáng tác và thể hiện: Triệu Lôi Lyrics Sống một mình ở nơi thành phố này Đều vì miếng cơm manh áo mà phải vất vả ngược xuôi Nói gì đến lý tưởng Chỉ là trong mộng đẹp mà thôi Tỉnh giấc rồi cũng vẫn thế Vẫn bôn ba trên con đường gió mưa Có những lúc muốn khóc thì giấu nước mắt vào trong ngực đang dâng trào nhiệt huyết Trên xe buýt tôi ngủ quên lỡ mất trạm xuống Trên đường đi tôi ngắm nhìn Bắc Kinh rực rỡ ánh đèn Lý tưởng của tôi Đã đem tôi ném vào biển người chật trội như vậy đó Ngoài cửa sổ xe hiện lên một mảng mờ của tuyết trắng Cứ như thế bốn mùa đến rồi đi Mà tôi vẫn không kiếm thêm được gì khi ngòi trên con đường này Chỉ có lý tưởng ra sức giữ những cơ thể đang chết lặng ấy Lý tưởng ơi người năm nay bao nhiêu tuổi Người lúc nào cũng quyến rũ những người bạn trẻ tuổi Người chối từ lại mở ra cho ta niềm vui bất ngờ Rồi lại khiến ta mất đi niềm tin trong cuộc sống này Trên đường đi tôi ngắm nhìn Bắc Kinh rực rỡ ánh đèn Lý tưởng của tôi Đã đem tôi ném vào biển người chật trội như vậy đó Ngoài cửa sổ xe hiện lên một mảng mờ của tuyết trắng Cứ như thế bốn mùa đến rồi đi Mà tôi vẫn không kiếm thêm được gì khi ngòi trên con đường này Chỉ có lý tưởng ra sức giữ những cơ thể đang chết lặng ấy Lý tưởng ơi người năm nay bao nhiêu tuổi Người lúc nào cũng quyến rũ những người bạn trẻ tuổi Người chối từ lại mở ra cho ta niềm vui bất ngờ Rồi lại khiến ta mất đi niềm tin trong cuộc sống này Lại một thời thế nữa đang thay đổi Tôi đã không còn hối tiếc về thời trẻ ấy nữa Thanh xuân rồi cũng sẽ qua đi Đã bắt đầu những năm tháng làm cha rồi Lý tưởng lúc nào cũng có ở tuổi trẻ Bạn khiến tôi ngang ngược mà chống lại số mệnh Bạn khiến tôi sức cùng lực kiệt Nhưng vẫn hồn nhiên như xưa mà tin rằng Hoa rồi sẽ nở rộ lại một lần nữa Trong ánh mặt trời nơi đâu cũng thấy Người người luôn hối hả Cứ mãi chen lấn thoáng cái thời gian trôi qua lúc nào Cũng không hay.