Mã Chiếm Sơn buông cương và ngẫm nghĩ Ngựa rung đầu hí lạnh giữa tàn quân Đồi phong xa bốc khói, đỉnh non gần Đã khuất phục dưới lá cờ binh Nhật. Trán kiêu hãnh lần đầu trông xuống đất Mã nghẹn ngào: Thôi hết, Mãn Châu ơi! Và quân binh cúi lặng chẳng nên lời.. Rồi từ đó, và gươm vàng võ phục Và cừu hận và lòng sôi rửa nhục Mã chôn sâu trong một cõi trời riêng Buông hồn đau, liễu rủ suối ưu phiền. Cốt oanh liệt đã khoác màu ẩn sĩ Rượu cứ rót cho say sưa lạc hỉ Đàn ca lên cho át tiếng đầu rơi Dưới gươm bay vun vút loáng xanh trời. Mãn Châu quốc đang những giờ hấp hối Gượng kêu lên, hỡi ôi lời trăn trối: Chiếm Sơn đâu, cứu nước, Chiếm Sơn ơi! Thì nơi kia Mã vén trướng, tươi cười Cúi lạy mẹ chúc mừng ly rượu thọ. Đào xuân thắm dâng hương vào cửa sổ Bạc xuân trong rắc trắng mái hành lang. Mẹ ngồi yên, như cốc nước e tràn Không dám động - và nhìn con lặng lẽ Nhưng mắt yếu bỗng rưng rưng ngấn lệ Trán nhăn nheo bỗng ửng máu tim già Và bàn tay run rẩy đỡ ly ngà Bỗng quật xuống nền hoa: ly rượu vỡ! Ly rượu vỡ tan tành. Ôi bỡ ngỡ Ôi hãi hùng. Mã tướng run toàn thân! Lần đầu tiên, Mã tướng run toàn thân! Ngoài chiến địa, Chiếm Sơn hằng ngạo nghễ Trông lửa đạn là trò chơi con trẻ Mà hôm nay Mã tướng run toàn thân Mà hôm nay Mã tướng chết hai phần! Nét nghiêm khắc cong vòng cung môi mỏng Nghe sôi sục cả linh hồn nóng bỏng. Người mẹ già thét lớn: Mã Chiếm Sơn! Mã run lên: Đâu giọt rượu căm hờn? Mãn Châu quốc nghe không mày, rên rỉ Dưới gót sắt của Phù Tang ích kỷ Đang mang quân giày xéo cả Trung Hoa Nước Trung Hoa yêu dấu của lòng ta Đã thống khổ bởi bao xiềng ngoại quốc! Chưa vừa ư những tai ương thảm khốc Đã đè trên dân tộc nước non mày! Có chi vui sông núi đỏ tràn thây Mà Mã tướng ngày nay dâng rượu cúc? Rượu cúc ấy, Chiếm Sơn, là rượu nhục! Rừng phương xa loáng bạc nắng lung lay Hoa đào bay, trước cửa, hoa đào bay Trong hoa tuyết trắng ngần rơi lả tả.. Và xuân ấy năm nghìn quân của Mã Đánh tan xương của Nhật, một sư đoàn.