Tác phẩm: Lý do cho một tình yêu Tác giả: Tuệ Lam Thể loại: Truyện ngắn Cô là một cô gái rất bình thường! Không đủ thông minh vượt trội. Không đủ xinh đẹp mị nhân. Cô học vấn bình thường, gia cảnh bình thường, ngoại hình bình thường, thậm chí.. đến cả ước mơ cũng bình thường nốt. Không có chí tiến thủ, không có óc kinh doanh nhạy bén, không biết cách làm vừa lòng người khác. Thẳng thắn đến mức, anh trai cô luôn phải thở dài mà nói: "E gái à! Cuộc đời này vốn không hề tốt đẹp. Sao em lại chẳng giống ai như thế? Cái gì cũng không quan tâm, không coi trọng, sau này va vấp thì biết phải làm sao?" Những lúc đó, cô chỉ cười. "Thánh nhân đãi kẻ khù khờ" nhưng ngặt nỗi, cô cũng chẳng ngờ nghệch đến độ được hưởng một chân trong cái danh sách khù khờ ấy. Tâm tâm niệm niệm trong đầu một ngàn lần câu "nước sông không phạm nước giếng" không sao cả, không sao cả, làm sao phải thay đổi chứ. Và thế là, một ngày giống hệt mọi ngày, cô hùng hồn bước khỏi nhà. Lướt qua con đường lành lạnh ngập những chiếc lá còn sót lại của mùa thu. Cơn gió thổi những chiếc lá vàng nhỏ xinh, xoay tròn vu vơ không định hướng. Đâu đó, một vài tia nắng lấp lánh lấp lánh ánh lên trong không khí, mang mùi hương thoang thoảng đặc trưng của tiết trời tháng 8 – có chút sảng khoái, lại có cả tư vị u ám, khó nói thành lời. Chầm chậm, bàn chân dẫm lên những mảnh lá khô, nghe âm thanh xào xạc như trái tim dậy sóng. Lặng ngước mặt lên, cô nhìn thấy nụ cười rực sáng của anh. Nụ cười dịu dàng hệt những tia nắng sớm chiếu xuyên qua kẽ lá. Vẫn điềm nhiên như thế. Có một chút tinh nghịch, có một chút trẻ con, có một chút kì vọng và.. nồng đậm chân tình. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh là trong bữa tiệc sinh nhật một người bạn cũ. Anh đẹp đến chói mắt. Vẫn đang là sinh viên của trường thương mại, học viện Phong Linh. Anh cao 1m78, làn da trắng trẻo mịn màng hơn con gái, có ánh mắt sâu không thấy đáy làm người khác vô thức bị hút hồn, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại, lúc cười rộ lên làm lộ hàm răng trắng lóa đều đặn khiến cô không tự giác hết lần này đến lần khác bị trầm mê. Nói chung, người con trai hoàn mỹ đến như thế, gia cảnh tuyệt đối không phải loại tầm thường. Sự thực chứng minh, cô đoán đúng. Cái khí chất vương giả của anh được truyền từ người cha là chủ nhân học viện Phong Linh và có chúa mới biết, trong giới cầm quyền lúc bấy giờ, cha anh còn kiêm luôn cái chức vụ gì trong bàn tròn nghị sự. Chỉ biết, một bước chân ông đặt xuống nơi nào là thay đổi kinh tế cả một vùng. Bàn tay phất đến đâu, lâu la xúm vào nịnh bợ còn hơn kiến bu vào mật. Nhưng, như đã nói, cô chỉ là một người con gái bình thường, bình thường đến mức chưa từng có vọng tưởng sẽ một bước lên làm phượng hoàng ở trên cao. Thứ con trai như anh, chỉ để ngắm cho thỏa mắt, yêu vào nhất định sẽ tự chuốc họa mà thôi. Nhận định ấy xuất hiện ngay từ khoảnh khắc cô nhìn thấy dáng dấp của anh. "Thật là tai họa" – cô tự nhủ. Lần thứ 2 gặp anh, mái tóc đen được thế bằng một màu bạch kim chói mắt. Cô cười, nhưng không nhìn anh. Cái nhếch mép đầy vô nghĩa. Chẳng phải mỉa mai, cũng chẳng giống như khiêu khích, chỉ là buồn cười, đơn giản vậy thôi. Làm sao mà một người con trai có thể cùng lúc ngồi trên ghế đá công viên ôm ấp tới 3 người con gái, mặc những tiếng xì xầm bàn tán xỉa xói sau lưng. Mà những cô gái kia trông cũng có vẻ rất hưởng thụ. Mặt họ thực sự luyện đến độ giống như sắt thép, nói không động, đâm không thủng được rồi sao? Thật hài hước quá! Cô cũng là lần đầu tiên trông thấy cảnh này. Tuy nhiên – "khuôn mặt tai họa kia, đúng là có thể". Lần thứ 3 gặp anh, anh trông rất bất cần, khuôn mặt có chút tiều tụy, bàn tay vẫn còn chảy máu, có lẽ vừa xung đột với ai. Anh chưa bao giờ nhận ra cô, nhưng cô bất tri bất giác đã không tự chủ tìm kiếm khuôn mặt anh giữa chốn đông người. Khuôn mặt ấy, gặp một lần là không thể nào quên, gặp hai lần, có cố gắng tự nhủ bản thân không nên lại vẫn không kìm được muốn đến gần, giống như vĩnh viễn có một sợi dây vô hình gắn kết ánh nhìn của hai người, dù chỉ có một mình cô là nhớ. Nhìn bàn tay chảy máu được cô cẩn thận dán băng lên, hình ảnh chú gấu panda có cái bụng to to ôm cây trúc xanh cười với anh trong sáng. Gương mặt anh có một tia khó hiểu. Anh nheo mắt nhìn cô, giống như cố gắng đào bới trong mớ kí ức lộn xộn của mình một người như vậy. Người bình thường đến thế này, anh khẳng định chưa từng có ý muốn tán tỉnh làm quen, nhưng nhìn sao cũng có cảm giác hình như đã gặp. Đôi môi hé ra hợp lại, âm thanh đầy từ tính vang lên. "Cô rất quen! Chúng ta từng gặp nhau à?" Cô mỉm cười, rất nhẹ. "Không có! Anh nhận lầm người rồi. Tôi không quen anh!" Anh ngẩn người nhìn vào bàn tay với chiếc urgo hình panda ôm cây trúc xanh nhăn nhở. Nếu cô không cố tình, chẳng lẽ nó tự nhiên xuất hiện rồi chễm chệ trên bàn tay anh một cách kì quặc thế này sao? "Muốn gây sự chú ý của anh?" Không tệ. Chỉ là, phương thức cũ quá rồi. Anh tần ngần nhìn theo bóng cô lặng bước đi, mái tóc ngắn lửng lơ bay trong gió. "Kiểu con trai như anh, tuyệt đối chỉ để ngắm. KHÔNG. THỂ. ĐẾN. GẦN!" Bàn tay đưa lên ngăn lại những nhịp đập con tim. Cô biết mình đang thật tâm cố gắng. * * * Bước vào lớp học thêm Anh ngữ, cô thấy anh vẫn nổi bật ở một góc đông đúc đầy con gái. Mùi phấn son nồng nặc hòa lẫn một vài kiểu hương nước hoa không rõ thương hiệu làm cô khó thở. Con trai thì ra.. ai cũng thích những dạng này. Cô đi muộn hai buổi, giống hệt như cá tính lãnh đạm của mình. Cô luôn luôn không thích những buổi học đầu tiên mang tính chất làm quen, trò chuyện. Nó phiền phức và nhạt nhẽo đến mức không gợi nổi cho cô một chút cảm giác hứng thú nào. Chọn góc khuất gần cửa sổ, cô giở sách ra rồi uể oải gục xuống bàn, đôi mắt nhắm nghiền. ".. Không ngờ tim đã có thể loạn đến mức này, ngu ngốc thật!" Ánh mắt anh thoáng nhìn sang cô. Lần đầu tiên anh phát giác, không ngờ, anh cũng có thể nhớ được những sự vật tầm thường đến thế này. Trái đất chính là như vậy, một khi ta không biết nhau, sẽ không ấn tượng. Nhưng khi đã nhận thấy đối phương rồi, trong suốt những đoạn đường sau này, dù không phải cố tình, ta vẫn sẽ gặp lại họ rất nhiều lần, vào những tình huống ta chẳng thể nào ngờ được. Cô – chính là phát hiện mới của anh! Lớp học tan tầm, anh chặn cô lại, cười với nụ cười tươi tắn nhất. Cô lễ phép cúi đầu chào lại, rồi sau một giây, khi anh còn chưa kịp nói câu kế tiếp, cô đã lách người ra khỏi chỗ anh đang đứng, lặng lẽ tiến vào dòng người đông đúc, mặc anh ngơ ngác hóa đá cạnh cửa phòng. "Thứ con trai như anh, tuyệt đối chỉ để ngắm, không thể đến gần." Vang vọng trong suy nghĩ của cô là hình ảnh chàng trai có nụ cười tuyệt mỹ. Lớp học Anh ngữ vỏn vẹn khoảng 30 người từ già đến trẻ. Ngay cạnh cô là một cậu trai trạc tuổi mình. Cậu trông rất ngây thơ, hiền dịu, không gây cho người khác cảm giác áp bách đến chói mắt như anh. Với khả năng Anh ngữ tốt hơn, cô rất vui vẻ đồng ý chỉ dẫn bài vở trên lớp cho cậu bạn. Một ngày, lại một ngày, rồi suốt cả tuần, kẻ nên tránh thì tận lực tránh mặt, người cần quen thì cứ vậy mà quen. Cứ thế, dòng thời gian từ tốn trôi đi, cô và cậu bạn bên cạnh cũng vô tình thân thiết. Những buổi làm cùng nhóm với tư cách partner khiến hai người hiểu nhau hơn. Anh thoảng chỉ còn là mảnh kí ức xa xôi mà cô cố hết sức quăng rơi vãi. Cách nhau một dãy, hai bàn mà xa như hai đầu Nam – Bắc. Anh đột nhiên nhận ra, cô - thì ra- không thích lại gần anh. Cô cũng luôn tự nhủ mình không hợp với anh. Cuối cùng, vẫn là cậu bạn kia làm tấm khiên chắn gió. Một ngày nắng nhạt, tan trường, anh mang một món quà nho nhỏ đến tặng cô, nói rằng "cảm ơn vì tấm urgo". Cô nhìn anh, không thừa hơi từ chối, cũng chẳng bận tâm anh nghĩ gì về hành động của mình, mỉm cười, đút tọt vào cặp, ra về. Cô không muốn phí thời gian suy nghĩ về anh, về cả món quà. Vì một khi suy nghĩ là sẽ trăn trở, mà đã trăn trở rồi, rất dễ làm xáo động tâm tư. Còn anh, biết rõ ràng, món quà này là vì không cam tâm thua trận. Cái sĩ diện đàn ông nói cho anh biết. Cô đã coi thường anh quá mức, mà anh, lại không chấp nhận việc mình bị đối xử lạnh lùng. Mỗi ngày, anh tặng cô một món quà, giống như thách thức giới hạn kiên nhẫn của cô, cho đến một ngày cô không thể im lặng mà bỏ vào cặp đi thẳng về như trước nữa. Đối mặt với sự từ chối đầy bực dọc của cô, anh bảo "Đi chơi với tôi một ngày thôi, tôi sẽ không làm phiền cô nữa." Cô nhướng mày hỏi: "Tại sao phải thế?" Anh nhếch miệng làm lộ ra hàm răng trắng sáng. Đôi môi mỏng uyển chuyển thốt ra 4 chữ: "Vì tôi thích cô!" Trái tim "bang" một nhịp. Cô cứng rắn nói: "Nhưng tôi không thích anh!" Anh cười, gãi đầu, giống như đang rất ngượng ngùng. "Một lần thôi, đi chơi với tôi, sau này, nhất định sẽ k làm phiền cô nữa". Cô không thông minh, nhưng vẫn biết, anh đang giả bộ. Tuy nhiên, anh hùng vốn muôn đời không qua nổi ải mỹ nhân. Mà cô, rõ ràng, đến định lực cũng kém xa những anh hùng. Còn anh, lại là mỹ nhân chân chính, thuộc hàng cực phẩm trong cực phẩm. Không thể tự ngược đãi mình. Cô nhìn anh, gật nhẹ. "Một lần thôi, rồi sẽ tránh xa tôi, được chứ?" A khôi phục bộ dáng nghiêm túc, khẳng định rành rọt từng từ một. "Được! Quân tử nhất ngôn!" Có điều, cô không biết, trên đời này, quân tử cũng có nhiều loại lắm. Ngày anh nắm tay cô đi giữa tiết trời đông giá lạnh, cô cho phép mình được tham lam một chút rồi sẽ buông anh ra như một thứ kỉ niệm ngọt ngào. Cô tự phá vỡ cái vỏ bọc lãnh đạm của mình, coi như món quà đúng nghĩa nhất cô dành tặng cho tình yêu đầu đời không trọn vẹn. Nhìn thấy cô mỉm cười, nhìn thấy cô la hét, cái chân thật của cô làm anh thấy lòng ấm lạ. Đã sống nhiều tháng năm như thế, giữa vòng tay lạnh lẽo của một người cha quyền lực, một người mẹ phấn son, giữa những đểu cáng của cuộc đời, những đêm thác loạn cùng bạn bè và cả sự đeo bám của những đứa con gái thèm hư vinh, sĩ diện, anh chợt phát hiện ra, nụ cười thật tâm đến thế này, anh vẫn là được thấy lần đầu. Chiều mùa đông lạnh lẽo, cái lạnh thấu xương. A nắm tay cô băng qua những con đường vắng vẻ. Cành cây rung rung những giọt mưa hiếm hoi còn sót lại của đêm qua, thi thoảng theo gió tạt vào mặt anh, buốt giá. Bàn tay cô trong tay anh, không ấm áp, nhưng man mát. Anh nắm chặt, rất chặt như không muốn buông ra. Cô cũng im lặng song hành bên anh, hai cái bóng bé nhỏ lọt thỏm giữa con đường thênh thang, mờ tối. Mặc kệ đèn đường đã bật, mặc kệ các quán ăn đóng lại những cánh cửa nặng nề, mặc kệ dòng người vốn đã không nhiều nay lại mất hút dần trong đêm tối. Anh và cô vẫn cứ như thế, chầm chậm bước bên nhau, giống như suốt đời đều muốn được song hành, không bao giờ buông tay ra nữa. Chỉ có điều, con đường nào cũng sẽ có điểm cuối cùng. Anh dừng lại bên một góc ghế đá công viên, kéo cô ngồi xuống. Cô giật giật mi mắt, nhìn chiếc ghế, lại nhìn thấy trong kí ức những mảnh ghép đã qua, văng vẳng cả tiếng xì xào, bàn tán. Chiếc ghế này, cô không thích. Công viên này, cô k thích. Ngay cả việc ngồi xuống đó, dù bên cạnh anh đã không còn là những người con gái trước đây, chỉ có mình cô, cô vẫn đều không thích. Chút kỉ niệm đẹp này, cô không muốn bị trộn lẫn vào bất cứ hình ảnh của ai. "Khó chịu sao?" - Anh hỏi nhẹ. "Không phải. Chỉ là muốn trở về. Có lẽ, đã khuya rồi." Anh không cho phép cô bật điện thoại, yêu cầu cô dành một ngày trọn vẹn cho anh. Cũng như vậy, điện thoại của anh không biết đang chỏng chơ buồn tủi ở nơi nào. Vốn dĩ, anh không cần phải lo, ngoài việc xem giờ, bình thường, điện thoại của cô cũng không sử dụng đến chức năng nào khác. Không bận rộn giống như anh. "Muốn về rồi sao? Còn chưa hết một ngày mà." Anh tham lam sự chân thật của cô. Nhưng cô không có đủ dũng khí ở lại để ngăn cản những nhịp tim ngang ngạnh. "Phải! Về thôi! Mẹ tôi sẽ lo lắng." Anh ngẩng mặt nhìn cô, đứng lên khỏi ghế rồi kéo cô lại gần. Một cái ôm rất chặt, rất chặt, dường như không có ý định sẽ cho cô đi đâu cả. Anh nói với cô bằng một giọng như thể thì thầm. "Thế gian rất rộng lớn, nhưng sẽ không bao giờ còn gặp lại người như cô nữa. Ôm một cái chia tay, có được không?" Giọng anh trầm lặng, thoảng nỗi cô đơn, nhẹ đánh vào lòng cô những nhịp buồn buồn. Cô tựa đầu lên ngực anh, nghe từng tiếng đập chậm rãi, ấm áp vang lên. Thì ra, lồng ngực anh lại có thể khiến người ta thấy tâm hồn bình lặng đến thế này. Giống như một con thuyền trong bão táp, bị quật xô ngang dọc, bất nhiên tìm thấy một hoang đảo giữa lòng đại dương dội sóng, vững chãi vô cùng. Trên đỉnh đầu, những chiếc lá vàng còn sót lại của mùa thu khẽ xoay tròn vu vơ không định hướng. Cô nhìn theo hướng chiếc lá bay bay, mỉm cười chua chát. Mùa đông, hóa ra, cũng không phải là lạnh lẽo vô cùng. Và rồi, anh ra đi, như đã thỏa mãn cái anh muốn có. Anh biết, cô thích anh. Anh biết, cô cũng muốn chạm vào anh. Anh biết, thế là đủ cho một mối quan hệ mập mờ. Chỉ có điều, anh không biết, người thông minh như anh, cũng có lúc - đoán sai rồi. Mang trái tim mỏng manh mà cẩn trọng, cô sợ hãi trói buộc lại yêu thương. Anh cũng giữ lời cô, cách thật xa, không làm phiền, không thăm hỏi. Cô đưa tay lên ngực, đập đập vài tiếng trấn tĩnh trong lòng. "Yên nào. Đừng vì chút dịu dàng giả dối đó mà dao động. Thứ con trai như anh, tuyệt đối chỉ để ngắm, không thể đến gần." Chỉ là trong tình yêu, lí trí muôn đời đều thua cuộc. Một khi có thể dùng suy nghĩ mà áp chế, cũng tức là tâm chưa đủ yêu thương. Một buổi sáng tan trường, xa rời lớp học Anh ngữ ấy, xa rời cả người con trai cô đã trót yêu thương, một món quà dúi nhẹ vào tay cô, giọng nói dịu dàng khẽ vang lên: "Tớ có thể xin số điện thoại của cậu không? Xa nhau như thế này, tớ có chút không cam tâm. Thật đấy!" Cô mỉm cười, đọc số điện thoại cho cậu bạn. Là một tình bạn thuần túy, cô không ngần ngại. Con người chẳng ai sống được theo kiểu "thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn". Dù có lãnh đạm như cô, cũng không thể một mình đơn độc mà trải qua hết những năm tháng dài dằng dặc của kiếp người. Cho mình một tình bạn, cho người ta một cơ hội, chẳng có gì không tốt. Huống hồ, người con trai đó lại rất chu đáo, cũng rất hiền lành. Nói chuyện vài câu, cậu bạn tỏ ý muốn đưa cô về. Cô cáo bận, bảo còn có việc lên thư viện, hẹn lần khác gặp. Nhìn cậu bạn lưu luyến nói tạm biệt mình, chợt trong lòng không hiểu sao ấm áp. Cô mỉm cười, vẫy tay thay cho lời nói. Đợi cho bóng cậu bạn xa dần xa dần rồi biến mất hẳn trong biển người hối hả, cô mới quay đầu. Bỗng nhiên một khuôn mặt phóng đại chình ình trước mắt làm cô giật mình, bàn chân hẫng một nhịp suýt ngã quỵ ra sau. Anh khéo léo nắm tay cô, vẻ mặt rõ ràng là bực bội. Cô khẽ nói cám ơn, lách khỏi người anh, toan tính bước đi. Không ngờ, một bàn tay ấm áp vội kéo cô dừng lại. "Tôi không thích nhìn cô nói chuyện với cậu ta". Ngón tay trắng trẻo thon dài chỉ ra phía xa xa. "Cậu ta" đã đi rồi. Cái điểm mờ mịt mà ngón tay anh không chạm tới. Nhìn cô nhíu mi khó chịu, anh không biết phải nói thế nào cho cô hiểu, chỉ vì lòng không thoải mái, mới không tự giác mà chạy tới, đến lúc đối diện với cô rồi, lại nhận ra mình ấu trĩ biết bao nhiêu. "Anh.. buông tay ra được chứ?" Anh nhìn cô, rồi lại nhìn nơi hai bàn tay đang nắm chặt. Cũng đã có lúc từng được ôm trọn bàn tay này như thế, nhưng khi đó lại không nhận thấy, sâu trong lòng anh dường như ngổn ngang những cảm xúc vô hình. Theo ánh mắt anh, tim không ngừng đập những nhịp chẳng thể nào kiểm soát, cô sầm mặt. Từ trong cổ họng hét ra một từ gọn lỏn. "Buông!" Một từ thôi, cơ hồ đã dồn hết sức lực của cô rồi. Nhưng, cô ngàn suy vạn nghĩ, lại không nghĩ ra được, anh thế nhưng vô cùng ngang bướng, mím chặt môi, nhất định ăn thua đủ với cô. "Thực sự không buông?" Anh gật đầu nghiêm nghị, nửa điểm ý tứ buông ra đều không có. Cô, ngoài dự liệu, lại bật cười, cười đến ngả nghiêng. Trẻ con cũng không cố chấp ngốc nghếch giống như anh vậy. "Giờ anh muốn làm sao?" Cô thu lại nụ cười, khẽ hỏi. Anh ngẩng đầu, buông ra những từ mà cô – đến trong mơ cũng chưa từng nghĩ đến. "Làm người yêu tôi đi! Một tháng thôi. Được chứ?" Vẫn ngạo nghễ, vẫn tự tin, pha lẫn chút dịu dàng. Cô ngừng cười, gắng sức gạt bàn tay anh ra. Nắm chắc như thế, là sợ cô sẽ ngay lập tức bỏ anh mà chạy mất sao? Anh - vốn không có tư cách giữ cô ở lại. Mà cô - vốn cũng không cần phí lời phí sức với kẻ ngang ngạnh vô lí như anh. Chỉ có điều, trong tình yêu, vẫn là không có chỗ cho lí trí. Anh nói: "Làm người yêu tôi, được không? Trong một tháng." Cô nhìn anh khinh bỉ. "Giống như lần trước, có khác gì đâu. Đi chơi rồi biến mất. Vậy mà anh vẫn còn lù lù một đống đấy thôi. Anh đoán được là cô sẽ nói móc méo anh như vậy, cũng chỉ cười cười đáp trả, giọng thoang thoảng như chiếc lá vàng xoay. " Lần này, tôi sẽ đi du học, không còn ở đây nữa, 3 năm mới trở về, sợ lúc về, đều đã quên nhau. " Cô đưa mắt về phía xa xa, cố gắng che giấu một nhịp trái tim đang hụt hẫng. Tình yêu thật kì quái, khi có người ta bên cạnh, tâm luôn tự nhủ không nên tham lam rồi đau khổ, biết không thể ở bên người ta, liền muốn người ta biến mất, hi vọng không thấy rồi sẽ không nghĩ, không nghĩ thì cũng không nhớ, cứ như vậy mà dần dần lãng quên hình bóng đối phương. Nhưng, khi người ta quyết định rời xa mình thật sự, phát hiện rồi sau này, trên đường đời rộng lớn, đến thân ảnh ấy cũng không còn được nhìn thấy nữa, hoàn toàn biến mất, vô pháp kiếm tìm, lại không ngờ, trái tim sẽ như thế mà trống rỗng, giống như bị khoét một lỗ thủng không cách nào lấp lại, giằng xé giữa yêu và mất, hoang mang, hoảng hốt, làm sao cũng không nghĩ được gì. Anh chăm chú nhìn nét mặt cô, bàn tay siết chặt. " Lần này nữa thôi. Được chứ? Cô cười. "Quân tử nhất ngôn!" Anh không đáp lời, chỉ khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía chân trời, rải rác ngoài kia là sắc chiều ảm đạm, xa xa một vài tia nắng nhàn nhạt ánh lên rồi vụt tắt, như thể một trái tim đang cố bám víu vào một trái tim. Điểm tận cùng của bầu trời nằm ở đâu? Cái đó anh không biết. Nhưng.. "Tôi vốn không phải là quân tử. Đáng lí ra cô nên biết rõ điều này." Giọng anh hòa vào những tia nắng cuối cùng, chìm dần, chìm dần rồi tắt hẳn. Chỉ thế thôi, vậy là, đã yêu nhau. Cô trở thành người yêu bất đắc dĩ trong một tháng của anh. Với nhan sắc "họa thủy" của mình, anh đúng là lúc nào cũng khiến cho cô rắc rối. Chỉ tội cho cô, luôn bị chỉ chỉ trỏ trỏ là không xứng. Sự đời ghen ghét cô chẳng lạ. Dù không khó chịu, không bực bội, cũng không phản bác, nhưng sâu trong tim vẫn là thoảng qua một cảm giác chạnh lòng. Anh vứt lại bộ mặt thế gia công tử kiêu căng, đi với cô hiền dịu và chăm nom như một người yêu mẫu mực. Cái dịu dàng của anh, sự ngọt ngào của anh, lòng cẩn trọng của anh.. tất cả đều khiến cô hoài nghi, mối quan hệ này tựa như vĩnh viễn vĩnh viễn không thay đổi. Cô mãi mãi bên anh. Anh cũng sẽ mãi mãi bên cô, cho đến khi trời tan đất tận, cho đến khi nhân thế đảo điên. Chỉ tiếc một điều, mộng ước và thực tại thường cách nhau ở tận hai đầu vô định. Là mộng hay là thực. Đều.. không có khả năng! Anh trao cho cô những nụ cười rung động nhân tâm, nhưng lại tham lam giữ trái tim mình ở lại. Cô mang tình cảm trân trọng, nhung nhớ, yêu thương, tưởng chừng đã gom góp suốt một đời người con gái, tặng lại hết cho anh, không toan tính, không đong đếm, yêu đến đất trời hỗn độn, yêu đến rung chuyển càn khôn, nhưng ngoài mặt lại vờ như lãnh đạm, bất biến, bất cần. Tuy nhiên, kẻ thông minh đều biết, khi người ta có thể cười tươi tắn với bất cứ ai, vào bất cứ lúc nào, chỉ một khoảnh khắc quay lưng lại thôi, đến vì sao cười người ta còn không nhớ. Giống như anh vậy, nụ cười là nghĩa vụ, nụ cười là lá chắn, nụ cười là ngụy tạo, chẳng khác gì một lễ nghĩa xã giao. Chỉ có cô, người lúc nào cũng chất chứa tâm sự trong lòng, yêu yêu sợ sợ, trăn trở giữa trái tim nồng nhiệt đang gào thét với thực tế không thể chạm tới người ta, dẫu cho cố thể hiện bản thân bất cần đến thế nào, mạnh mẽ đến thế nào, tận sau cùng, rõ ràng, vẫn là người chịu tổn thương nhiều nhất. Đơn giản. Vì cô yêu anh hơn. Cầm miếng bánh trên tay, cô liếc mắt nhìn, là bánh tự làm, nhưng không dám tặng cho anh. Cô sợ, sợ mình đã lún quá sâu, qua một tháng rồi, anh biết mất, chẳng phải chỉ có cô là đau khổ thôi sao? Thình lình, chiếc bánh rung lên, cô ngẩng mặt, nhìn thấy đôi môi mỏng của anh đang chuyển động. "Nhạt!" – Anh khẽ mỉm cười. Phải! Nhạt! Là bánh nhạt hay là tình yêu nhạt? Người đầu tiên cô yêu, hoàn mỹ đến như thế, tuyệt vời đến như thế và dịu dàng như thế, vốn đã quá bất đồng. Cô không đủ sức làm gia vị cho mối tình này ngọt ngào thêm được. Đứng cạnh anh, cô không có đủ tự tin để bày tỏ yêu thương. "Làm sao thế?" Anh nhìn khuôn mặt cô ngẩn ngơ như đứng ở nơi xa. Rõ ràng rất gần nhau, nhưng lắm lúc cô khiến anh không thể nào chạm tới. Là yêu thật rồi? Hay chỉ là hứng thú nhất thời? Anh không biết. Dẫu có những lúc không tự giác muốn kéo cô ra khỏi thế giới của riêng mình, không cho phép cô nghĩ về những điều mà anh không cách nào đoán được. Đôi khi lại muốn ôm cô vào lòng, muốn nói với cô thật nhiều, thật nhiều điều mà anh chưa từng có ý định sẽ kể với ai. Nhưng, không hiểu sao, đến cuối cùng, tất cả mọi lời lẽ đều chẳng thể thốt ra khỏi miệng. Nhạt! Tình yêu này nhạt thật! Nhưng, anh lại không muốn kết thúc nó chút nào. Hoặc là không bao giờ, hoặc là vĩnh viễn. Mỉm cười, anh ôm lấy cô, tì cằm lên cổ cô. Đơn thuần như thế. Cái ôm giống như san sẻ của hai người bạn, không một chút lăn tăn đến tình yêu. "Chia tay thôi!" – Anh nói – "Hết một tháng rồi!" Cô thẫn thờ nhìn anh, rồi lại nhìn hàng cây xơ xác. Nhanh quá, đến lúc phải buông rồi. Nụ cười vô thức dãn ra. Chua xót thật! Cô dùng sức ôm lấy anh lần cuối, nói bằng một giọng rất khẽ, rất khẽ. "Yêu Anh!" Anh cười, thanh âm trầm ấm đầy từ tính vang lên. "Cảm ơn em!" Chỉ vậy thôi. Và anh bước đi. Cô ngơ ngác nhìn anh quay lưng. Hàng nước mắt tràn mi rơi nghèn nghẹn. Yêu? Thì ra cô đã nói yêu rồi. Yêu một người chẳng bao giờ cô nghĩ đến, yêu một người cô dặn lòng hàng trăm hàng ngàn lần phải tránh xa. Như vậy, là yêu sao? Cô chìm ngập trong sự săn sóc dịu ngọt của anh. Chỉ có anh là khư khư giữ lấy trái tim, cái trái tim của gió – không một lần muốn dừng chân. Mặc kệ có bao nhiêu con đường anh đã đi qua, thổi lay động biết bao nhiêu ngọn cỏ, làm chết đi bao nhiêu tâm tư thiếu nữ, mà đến cuối cùng, thứ yêu thương cô chắt chiu dành dụm, yêu đến đớn đau khổ sở, yêu đến quên mất bản thân lại chỉ được một câu nhẹ hẫng của anh đáp trả - "Cảm ơn em!" Có nghĩa lí gì đâu chứ! Thôi vậy! Đều đã đoán trước rồi. Có gì phải đau đâu. Cô loạng choạng đứng dậy bước đi. Dưới chân, con đường tràn ngập lá vàng rơi, dẫm lên những tiếng nghe xào xạc. Chỉ là yêu! Cũng không phải là mất mạng. Cuộc đời cô còn nhiều điều như thế. Không có anh, cô cũng không chết được. Cứng rắn cười, cô thẳng lưng, chầm chậm bước đi. * * * Mãi mãi, bóng lưng đơn bạc ấy không biết được, đằng sau cô, còn một bóng lưng dài rộng khác, lẻ loi hơn. Hoặc là không bao giờ. Hoặc là vĩnh viễn. "Nếu em không đủ tự tin đặt cược vào tình yêu của chúng ta. Vậy.. cứ để anh đi!" Ngày anh ra đi, cô không biết. Cô có thể yêu, cũng có thể đau, nhưng tôn nghiêm tuyệt đối không thể nào vứt bỏ. Đến lòng tự trọng cuối cùng cô còn không giữ được, vậy thì, người như cô, sẽ còn tư cách gì để được nói yêu anh? Ảo ảnh lúc nào cũng đẹp. Vì lẽ đó, cô chấp nhận khóa chặt những kí ức về anh, tựa như đó chỉ là ảo ảnh mà cô không còn muốn kiếm tìm. Thứ tình yêu xa xỉ ấy, cô mỉm cười, để mặc gió cuốn đi. Vĩnh viễn là bao lâu? Cô không biết! Nhưng cô hiểu rõ hơn ai hết – vĩnh viễn – vốn không tồn tại ở trên đời. Cái mộng ước người ta tô vẽ cho nhau rồi ngập ngụa trong đó mỉm cười mà sống. Vẫn biết đối phương đã quên mình rồi lại không cách nào có thể buông tay. Cô khác những người như vậy. Trái tim cô chân thật lắm. Chân thật đến mức còn chẳng buồn níu kéo những thứ vốn không thuộc về mình. Cô hờ hững sống, giống như bao người con gái kiên cường khác, đợi chờ một tình yêu mới đến thế chỗ của anh. Cô không tin, trái tim cô có thể yêu anh đến 5 năm, 10 năm, hay suốt cuộc đời. Thứ cô làm được chỉ là trân trọng những kí ức về anh, nhớ đến anh như một lẽ tự nhiên. Không cần mộng tưởng, không cần đau khổ, không cần cố gắng ép buộc mình phải quên đi hết, cứ lặng lẽ chờ, cho đến một ngày, khi cô không còn có thể yêu anh nữa thì thôi. Trải qua 3 năm lạnh lẽo, mùa đông nối tiếp nhau lặng lẽ trôi đi. Trên bầu trời, những chiếc lá vàng còn sót lại của mùa thu, khẽ xoay tròn vu vơ không định hướng. Cô vẫn sống một cuộc đời trầm mặc, hết sức bình thường, như trước nay chưa từng vì ai mà thay đổi, như chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của anh. Thực tế chứng minh, một người dẫu yêu một người đến mức nào, yêu đến trời đất ngả nghiêng, tới khi người kia bỏ đi rồi, vẫn giống như cũ - là phải sống. Chẳng có ai thiếu đi ai mà chết cả. Cô cũng vậy. Anh cũng vậy! Tình tự mập mờ không rõ ràng vỏn vẹn hơn một tháng. Cái cần giữ lại.. đều giữ lại. Thứ muốn quên đi, dần dà cũng quên đi. Cô nhận ra rằng, con người, ai cũng có khả năng thích nghi với cuộc sống này. Yêu đến cào xé tâm can, tưởng sẽ chông chênh lắm nếu anh đột nhiên bỏ ra đi, đến cùng, mất anh rồi, lại nhận ra cũng không ảnh hưởng gì nhiều lắm. Mà, cũng không thể gọi là mất được. Vì cô, đã bao giờ chân chính có được anh đâu. Tình cảm của cô và anh đều giống nhau. Nhàn nhạt. Cái nhàn nhạt gắn kết 2 người, vướng bận đến tận sau này. Anh hoài niệm nụ cười chân tâm trong trẻo của cô. Cô lại vô pháp quên đi vòng ôm ấm áp của anh. Tất cả những thứ đầu tiên cùng nhau – lúc nào cũng đều như thế - day dứt đến khôn cùng. Vẫn là một ngày đông lạnh lẽo, hệt như 3 năm trước, ngày anh cất bước đi. Dường như những kí ức ngày xưa chỉ là một cơn mộng mị, tỉnh lại rồi, phát hiện, muốn tìm về cũng thật rất khó khăn. Cô vừa đi vừa suy nghĩ miên man, bàn chân chầm chậm dẫm lên những chiếc lá vàng rơi, nghe âm thanh xào xạc như trái tim dậy sóng. Lặng ngước mặt lên, cô nhìn thấy nụ cười rực sáng của anh. Nụ cười dịu dàng hệt những tia nắng sớm chiếu xuyên qua kẽ lá. Vẫn điềm nhiên như thế. Có một chút tinh nghịch, có một chút trẻ con, có một chút kì vọng và.. nồng đậm chân tình. * * * Anh trở lại cuộc đời cô, hành trang duy nhất là nụ cười anh khắc sâu trong tâm trí. Cô hờ hững nhìn anh, lãnh đạm, giống như cá tính thường trực của mình. "Đã trở về?" – Cô hỏi. "Phải! Người đầu tiên muốn thấy, không hiểu sao, lại là em?" "Anh đã từng nói, qua một tháng sẽ hoàn toàn cắt đứt. Lần này, vẫn muốn nuốt lời sao?" "Đã bảo rồi mà, anh vốn không phải là quân tử. Chỉ là, khi nói lời này, em lại không nghe thấy mà thôi." Anh cười, nụ cười đẹp đến nhói lòng. Trở lại rồi, thấy anh rồi, hồi ức không tự giác tuôn ra ào ạt như một cánh cửa bị chốt lâu ngày, hoen rỉ khóa, bỗng dưng bị người ta giật tung ra. Cái ôm ấm áp, bàn tay dày rộng, làn da trắng mịn, đôi môi mím nhẹ và lồng ngực vững chãi kia. Chỉ một tháng thôi, nhưng từng khoảnh khắc bên anh, lại không biết tự lúc nào đã khắc cốt ghi tâm đến thế. "Nhớ anh không?" - Cách một bước chân. A khẽ hỏi. "Không nhớ!" – Cô ngang bướng lắc đầu. "Đã 3 năm rồi, thứ gì cần quên, đều đã sớm quên!" Cô không muốn đánh liều giữ trái tim của gió, gió có thể quay về, cũng có thể ra đi. Anh phì cười nhìn cô, bộ mặt nghiêm túc như đối diện với một tên sở khanh không hơn không kém. Cô được quyền làm cao chứ. Tình yêu này cô từng một mình chịu giày vò như thế. Nhớ nhớ quên quên. Quên quên nhớ nhớ. Anh có khác gì một tên vô lại, khi cô muốn tránh xa thì tìm mọi cách sáp lại gần. Khi cô thật tâm thật dạ để anh đến gần thì anh lại phủi mông mà chạy mất. Khi anh đã quay lại tìm cô, giữa biển người rộng lớn vẫn ngoái lại nơi cô, giữa trăm mối quan hệ ngổn ngang vẫn nhớ tới cô, là khi, cô cho phép bản thân được kiêu ngạo ngẩng cao đầu thách thức tình yêu ấy. Tình yêu của anh. Tình yêu của cô. Đều đã không còn là cảm xúc của những đứa trẻ con bị choáng ngợp trong mối tình đầu. Giây phút anh đứng nơi này, sau 3 năm không hề liên lạc, cô nhận ra, sợi dây vô hình gắn kết hai người chưa bao giờ đứt. Một lần vụt qua nhau, là đến tận 3 năm. Cô sớm đã vứt bỏ trăn trở, vứt bỏ thận trọng, vứt bỏ sợ hãi hay trái tim cảnh giác. Từng ngày đợi anh trong vô thức mà chính cô cũng không biết được. Có lẽ vì thế, cho nên, ngày tháng trôi qua mới an bình. Anh bước đến rất gần, ôm lấy cô, thật chặt. "Lần sau làm bánh ngọt hơn một chút. Nhạt quá! Làm anh ăn đến tận bây giờ đều không thấy thỏa lòng." Cô đứng im trong vòng tay anh. Bật khóc. Chút can đảm cuối cùng. Chút mạnh mẽ cuối cùng, Chút kiêu ngạo cuối cùng, vì một câu nói của anh. Vỡ tan tành. "Ngu ngốc!" Đã không cách nào ngăn tâm tư xáo động được nữa rồi. "Anh trở về tìm em, bù đắp lại khoảng thời gian em tỏ ra lạnh nhạt. Rõ ràng ngày thường không thèm quan tâm anh gì cả, đùng một cái, khi chia tay thì lại nói yêu anh. Lời yêu đó, thật khiến anh mất ăn mất ngủ mấy năm trời đấy." Cô cười cười. Khi đó là vô thức bật ra, cũng không phải cô cố ý tỏ tình. Kiễng chân, cô khẽ chạm nhẹ lên môi anh, thì thầm nho nhỏ. "Không phát giác. Đến khi yêu rồi, Chẳng cách nào ngăn được. Là đau thương quá nên buột miệng mà thôi." Ôm chặt vòng eo người con gái trong tay, anh ghé sát vào tai cô, nói khẽ: "Dù em chẳng có chỗ nào khiến anh say đắm cả, nhưng hình như, anh thật sự đã bị em dụ dỗ mất rồi." "Dụ dỗ?" – Cô trừng mắt nhìn anh, gằn từng tiếng. - "Anh nói xem? Là ai dụ dỗ ai?" Anh khéo léo nới lỏng vòng tay ôm cô ra, chầm chậm từng bước lùi dần lại. "A ha! Anh phát hiện em không hề hiền lành như anh tưởng." Anh co chân chạy biến ra sau, cô nhìn theo anh, có một thứ cảm xúc trỗi dậy trong tim, mang tên là.. Hạnh Phúc! * * * Trên bầu trời, gió lạnh vẫn thổi những chiếc lá nhỏ xinh, xoay tròn vu vơ không định hướng. Lá khô xào xạc. Trái tim xào xạc. Không bao giờ? Hay vĩnh viễn? Xứng? Hay không xứng? Tất thảy đều không quan trọng. Lí do cho một tình yêu, thực sự.. có cần không? End.