Bài thơ: Lũy tre Tác giả: Nguyễn Công Dương Hình ảnh những rừng tre, rặng tre, bờ tre, bụi tre.. từ lâu đã trở thành hình ảnh thân quen trong tâm trí những người dân đất Việt. Tre không đơn thuần chỉ là vật liệu sinh hoạt hàng ngày, là bóng râm che mát trưa hè nắng đỏ, tre còn trở thành biểu tượng cho vẻ đẹp tâm hồn Việt, thành biểu tượng cho sức sống quật cường, bền bỉ. Vì vậy tre đã trở thành nguồn cảm hứng sáng tác vô tận của văn chương, nhạc họa. Ta biết đến "Cây tre Việt Nam" của Thép Mới, "Tre Việt Nam" của Nguyễn Duy, "Tre ngà bên lăng Bác" của Hàn Ngọc Bích và biết bao bức họa lừng danh về tre, trúc.. Đến với bài thơ "Lũy tre" của Nguyễn Công Dương, ta có thêm một cảm nhận nữa về tre, để thêm yêu, thêm quý bóng hình thân thương ấy. Văn bản: Mỗi sớm mai thức dậy, Luỹ tre xanh rì rào, Ngọn tre cong gọng vó Kéo mặt trời lên cao. Những trưa đồng đầy nắng, Trâu nằm nhai bóng râm, Tre bần thần nhớ gió, Chợt về đầy tiếng chim. Mặt trời xuống núi ngủ, Tre nâng vầng trăng lên. Sao, sao treo đầy cành, Suốt đêm dài thắp sáng. Bỗng gà lên tiếng gáy Xôn xao ngoài luỹ tre. Đêm chuyển dần về sáng, Mầm măng đợi nắng về. Nguồn: Tiếng Việt 2, NXB Giáo dục, 2002