Quân từng nói, sẽ có ngày đem giang sơn làm sính lễ, kiệu tám người khiêng rước ta về. Mà nay, kỳ hạn ba năm vừa hết, nghiệp lớn đã thành, lược đào vẫn giữ, lời hứa năm nào lại theo gió bay đi.. Lược đào Lược đào định tình nàng thiếu nữ Chàng thư sinh liệu có trở về? Kinh kỳ bảng vàng đã đề danh Tân nương cũng chẳng phải là nàng! Thương cho vật còn mà người mất Trách người kia sao nỡ phụ tình nàng? Vẫn nhớ câu thơ chàng đã viết: Ta cùng người kết tóc trăm năm, Nguyện vì nàng mà chải tóc bạc. Nay tóc chưa bạc, đầu còn xanh Ước hẹn trăm năm còn chưa tới Mà người đi quên mất người chờ Bên dòng sông nàng ôm mặt khóc Tự trầm mình dưới nước sông Tương Lược đào đã thấy bao cảnh phân ly? Đã thấm bao nhiêu giọt nước mắt? Thiếu nữ vì sao vẫn cứ đợi, Dù biết người đã đổi dạ thay lòng? Là vì nàng yêu người sâu đậm Là vì lời hứa trước lúc ra đi Là vì bóng hình đã in sâu trong tâm trí Là vì đoạn tình cảm đã không thể xóa nhòa. – Tam Thất –