LÚC BÉ CỨ TƯỞNG.. Lúc bé, tưởng khóc là buồn, bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn Lúc bé, tưởng cười là vui, bây giờ nghĩ lại, có những giọt nước mắt còn vui hơn cả một trận cười. Lúc bé, tưởng đông bạn là hay, bây giờ mới biết vẫn chỉ có mình mình. Lúc bé, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm, chỉ đến ở những chỗ không người, đến giờ mới hiểu, lúc bên nhau, sự ấm áp mới thật mong manh, mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế Lúc bé, tưởng yêu là tất cả, là mọi thứ, lớn rồi mới biết sau yêu còn có chia tay. Lúc bé, tưởng thành người lớn là lớn, bây giờ đã thấy có nhiều người đã lớn mà vẫn chưa thành người lớn, và đến khi thật sự thành người lớn thì người ta sẽ biết không bao giờ bé trở lại được. Lúc bé, tưởng đóng đinh thì đóng đinh, không thích thì là có thể nhổ, bây giờ cảm nhận được đinh có thể nhổ nhưng vết sâu vẫn còn. Lúc bé, tưởng mình có thể thay đổi cả thế giới, giờ thấy được ngay cả một người còn chẳng có khả năng thay đổi. Có chăng, vẫn chỉ là tự thay đổi mình. Lúc bé, cứ thích trở thành người phức tạp, tưởng thế là hay lắm. Giờ phức tạp đến độ không hiểu nổi mình, mới giật mình muốn trở thành đơn giản, mà cũng chẳng được nữa rồi. Lúc bé tưởng khi đi xa nhà là thích nhất, giờ xa nhà mới thấy buồn và nhớ thế nào. Lúc bé tưởng mọi người sống vì mình, giờ lớn rùi mới thấy mình cần sống vì mọi người. Lúc bé chơi trò cô dâu chú rể thấy đó là mơ ước, giờ mới thấy đó là thử thách. Lúc bé tưởng cuộc sống là hôm nay, giờ lớn mới thấy sẽ còn có ngày mai và cả quá khứ. Lúc bé tưởng cho đi là hết, là tiếc nuối, giờ mới thấy cho đi là hạnh phúc, là còn mãi. Lúc bé, nghỉ học là chuyện lạ. Lớn lên mới biết, chuyện lạ là đi học.. Lúc bé, tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết, đến trường còn được.. ngủ. Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết, sau thi còn có thi lại.. Lúc bé, tưởng điểm 10 mới là giỏi. Lớn lên mới biết, chỉ 5 thôi đã quý lắm rồi.. Lúc bé, tưởng càng học càng giỏi. Lớn lên mới biết, càng học càng thấy mình ngu.. Lúc bé, thấy cuộc sống đơn giản. Giờ mới thấy cuộc sống phức tạp đến chừng nào. Lúc bé, nghĩ tình yêu là điều xa xỉ, giờ mới biết yêu cỡ nào cũng không đủ! Lúc bé, cho 10.000 là dư, giờ cho 1 triệu cũng không đủ.. Lúc bé cứ tưởng thế giới chỉ có hai màu đen và trắng, con người chỉ có đúng hoặc sai. Lớn rồi mới biết còn màu xám nửa. Thế giới chả có gì là đúng là sai hoàn toàn cả. Lúc bé cứ tưởng làm người lớn là sướng, lớn rồi mới thấy tiếc nuối thời trẻ. Lúc bé tưởng rằng yêu một người là sống vì người đó, giờ mới biết yêu một người là phải biết tự yêu lấy mình. Lúc bé tưởng sự sống và cái chết ở cách xa nhau lắm, giờ mới biết nó chỉ cách nhau một lằn chỉ mong manh. Lúc bé tưởng nói dối là xấu, giờ mới biết lời nói dối đôi khi cũng giúp ích rất nhiều. Lúc bé tưởng rằng trung thực là điều tốt, giờ mới biết sống trung thực với mình thôi cũng là điều.. khó biết bao.. Lúc bé tưởng rằng những gì đến rồi sẽ đi, giờ mới biết niềm vui đến thì qua mau, còn nỗi buồn đến thì cứ ở bên ta mãi.. Lúc bé cứ tưởng rằng sau tình yêu sẽ là hôn nhân, giờ mới biết có những cuộc hôn nhân không cần tình yêu. Lúc bé tưởng hạnh phúc là điều gì đó xa xôi lắm, giờ mới biết hạnh phúc chỉ đơn giản là những thứ bình dị xung quanh ta, có chăng là mình đã không nhận thấy.. Lúc bé cứ mơ ước lớn lên sẽ trở thành người này người kia, giờ mới biết được trở thành chính mình mới là hạnh phúc nhất. Lúc bé tưởng nhửng thứ mất đi rồi có thể tìm lại được nhưng giờ đã biết có những thứ đã mất là mãi không tìm được. Lúc bé cứ ngỡ mọi chuyện cứ cố gắng là sẽ đạt được nhưng giờ đã biết có chuyện dù đã cố hết mình nhưng cũng không đạt được kết quả Lúc bé cứ tưởng sẽ hối tiếc những chuyện đã làm, giờ thì những chuyện chưa làm còn cảm thấy hối tiếc hơn Lúc bé cứ tưởng thích một người là chuyện dễ dàng nhưng giờ đây phát hiện điều đó thật không dễ một chút nào. Lúc bé cứ tưởng dù mình lớn mình cũng sẽ "thích thì làm" giống như ngày còn thơ, giờ thì đã biết có những dù muốn nhưng cũng không thể làm. Lúc bé cứ nghĩ mình mạnh mẽ, giờ mới biết mình cũng yếu đuối..