[Bài Thơ] Luân Hồi, Vay Trả - Sưu Tầm

Thảo luận trong 'Thơ Ca' bắt đầu bởi lyngocanh, 1 Tháng mười 2018.

  1. lyngocanh

    Bài viết:
    2
    Ai sinh ra cũng một lần phải chết,

    Chết đi rồi có hết được đâu

    Sự sống mới rồi sẽ lại bắt đầu,

    Hành tinh xanh mãi nuôi màu hi vọng.

    Đi vào đời với hai bàn tay trắng

    Lúc lìa đời lại trắng cả bàn tay.

    Khi sống tham nhặt cho đầy,

    Phải mang lấy nghiệp trả vay nợ đời.

    Kiếp luân hồi có sinh có diệt

    Đời vô thường giả tạm hư không

    Ngũ uẩn:

    "Sắc bất dị không."

    An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.

    Sống kiếp đời chớ nên gây nghiệp

    Để tát sinh tạo kiếp luân hồi,

    Bà Ta là cõi tạm thôi

    Phước tu cực lạc, cõi trời Tây Thiên.
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng năm 2019
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...