Lũ xuân Trong đêm Con tằm kén chật Cựa mình nhả tơ Rồi cứng đờ Chết khi bình minh rạng. Rơi đèn pin Người thợ máy đầy luyn tay sờ soạng Tra mỡ vào ổ trục khô Phải đúng giờ Ghi trong điều vận. Người đàn ông thân lìa ngoài trận Cố viết lời tái bút dặn con Mai sau lớn khôn Nhớ làm nghề gì không máu đổ. Bất kể mới hôm qua hôm kia súng nổ Xả lên đầu vô tội đám đông Khắp châu Âu trứng độc phải thanh trừng Đêm, 12 giờ vẫn ngồi Hy vọng Một mình tôi. Như con sông Đêm mồng ba tối đen như mực Em tình đầu nên em náo nức Biết đâu tàn xuân.