Truyện Ngắn London Và Mưa - Virginia

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi kimnana, 18 Tháng bảy 2018.

  1. kimnana HM

    Bài viết:
    441
    London.

    Mưa.

    Rả rích.

    Âu phục đen lịch lãm. Váy dài tha thướt. Những chiếc ô và ngựa kéo sang quý.

    Giới quý tộc dựng nên một London trang nhã, xinh đẹp. Mưa như tô điểm cho vẻ lãng mạn của thủ đô sương mù. Tưởng như không một điều gì, không một ai thuộc về thành phố này lại không phải những người tươi đẹp, sung sướng.

    Không một ai.

    [​IMG]

    Trên phố, bé nhỏ và ướt nhẹp, một mụ đàn bà mặc váy đen lảo đảo.

    Mụ ở đây làm gì?

    Ai thừa thức ăn mà cho mụ?

    Phải rồi, sao lại rỗi hơi thương hại một con ả ăn xin nghèo mạt?

    Mụ trượt ngã, nước bắn lên quần áo. Bẩn thỉu. Hôi hám. Người qua đường ném những ánh mắt khinh ghét.

    Mụ quen rồi.

    Cả ngày, đã cả một ngày đi lang thang, mụ chẳng có gì để ăn. Cái đói hành hạ, cái đói giày vò da thịt. Trời mưa, mụ đứng trú dưới một cửa hàng bán bánh mì, định bụng xin vài chiếc bánh nướng cháy lót dạ, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị đuổi cổ ra khỏi đó.

    Mụ bị ném xuống hè phố, như một con chó thảm hại, kèm đủ lời chửi mắng.

    Đi mãi mấy dãy phố, mưa đổ xuống ngày càng nhiều, mụ cũng không dám dừng ở bất cứ đâu trú chân.

    Chẳng có nơi nào cho kẻ khố rách ở cái thành phố này.

    Mưa ướt đẫm mặt, cái đói làm mắt mụ mờ đi. Đứng lại, nhìn một tòa dinh thự sang trọng, đèn thắp sáng trưng bên kia đường, mụ khe khẽ lắc đầu, mặt co rúm, mếu máo. Khóc ư? Hay nước mưa đang chảy trên má con đàn bà tủi nhục này?

    Đó từng là nhà của mụ.

    [​IMG]

    Mụ nhớ mình vốn là một quý tộc sang trọng, thừa kế cả gia sản khổng lồ. Ngày ấy, mụ còn trẻ, cũng ham mê váy vóc trang sức, tổ chức tiệc tùng thâu đêm, vung tiền trong những buổi mạt chược nhưng lại bủn xỉn một vài đồng xu cho những kẻ vô gia cư trên phố.

    Mụ nhớ mình vốn có một người mẹ yêu thương nhưng bà đã qua đời vì quá đau lòng trước sự trác táng của cô con gái ruột.

    Mụ nhớ mình đã sai đánh chảy máu đầu một ông cụ lang thang để trút giận sau một tối thua bạc.

    Mụ nhớ mình đã táng gia bại sản vì mạt chược.

    Mụ nhớ mình và đứa con trai duy nhất bị đuổi khỏi dinh thự, phải sống trong những túp lều ổ chuột ở nơi bẩn thỉu tăm tối nhất London.

    Mụ nhớ mình đã bán thằng bé cho một gã buôn trẻ em, để đổi lấy vài bảng đi gỡ một ván bài.

    Mụ nhớ tất cả.

    Đôi mắt đờ đẫn chợt nhắm chặt lại. Mụ khuỵu xuống đường, mặc cho mưa tuôn xối xả, hét lên như điên dại. Tiếng khóc hòa vào tiếng mưa tầm tã, tiếng khóc thê lương thảm khốc. Mụ giật tóc, mụ đấm xuống vỉa hè. Tay rớm máu.

    Mụ hối hận rồi.

    Cơn nghiện cờ bạc ăn mòn linh hồn mụ, phá hủy cuộc đời mụ.

    Hay chính mụ là kẻ đã dung túng cho nó suốt bao năm dài thanh xuân tươi trẻ?

    Mẹ chết. Chồng chán nản li dị. Con trai bị bán.

    Đến bây giờ, mụ vẫn nhớ ánh nhìn oán hờn, căm hận và không thể tin trong đôi mắt đứa con trai tội nghiệp.

    Nó còn sống chăng, hay đã chết rồi?

    Gã đàn ông đó đã làm gì với nó?

    Là chính tay mụ đẩy thằng bé vào địa ngục, biết rõ gã là ai nhưng vẫn đang tâm tàn nhẫn.

    Là chính tay mụ hủy hoại cả cuộc đời thằng bé.

    Ngồi bất động dưới cơn mưa một lúc, gặm nhấm nỗi đớn đau cào xé ruột gan, mụ khóc thê thảm.

    Rồi mụ đứng dậy.

    Lảo đảo, ả đàn bà với trái tim hối hận, chầm chậm bước lên cây cầu Tower Bridge, một trong những biểu tượng cho sự hoa lệ của London.

    [​IMG]

    Suốt cả chiều dài cây cầu không có một bóng người.

    Dường như cả thế giới chỉ còn một mình mụ.

    Lần đầu tiên trong đời, nữ bá tước cảm thấy cô đơn.

    Mụ không khóc trong đám tang của mẹ, khi nghe phán quyết ly hôn, hay lúc bị đuổi ra khỏi dinh thự.

    Nhưng lần này, mụ khóc.

    Lần đầu tiên và cuối cùng trong đời người đàn bà.

    Nhìn xuống dòng sông Thames cuồn cuộn, hình bóng người mẹ thân yêu và đứa con trai bé bỏng đang mỉm cười vẫy gọi.

    Như đắm chìm trong cõi mê, mụ trèo lên thành cầu, không do dự, nhảy xuống..

    Tùm!

    Mặt nước nổi sóng dữ dội, bọt khí vỡ ra, rồi lại trở về như cũ.

    Trên cầu, một chiếc xe ngựa đi ngang. Trong xe, có một cậu bé ăn mặc sang trọng, nét mặt sửng sốt nhìn ra ngoài cửa sổ.

    – Chuyện gì vậy con yêu? – Người phụ nữ tóc vàng ngồi cạnh ngạc nhiên hỏi

    – Dạ không có gì đâu, con ổn. – Cậu quay lại, mỉm cười.

    Xe đã đi qua cầu, cậu bé đưa mắt nhìn xuống dòng sông lần nữa, đôi mắt dâng lên biết bao ngỡ ngàng và ngờ vực.

    "Mẹ?"
     
    Land of Oblivion thích bài này.
    Last edited by a moderator: 25 Tháng hai 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...